21 giờ 56 phút.
"Giám đốc Trương.
Lối này."
Trương Nhã Thư bước theo một tên cận vệ mặc tây phục màu xám tro, đi vào một căn phòng nhỏ.
Phòng không có cửa sổ, chỉ có một cửa chính làm toàn bộ bằng sắt, bên trong có một chiếc bàn gỗ và hai chiếc ghế gỗ đặt đối xứng với nhau, trên một chiếc ghế đã có sẵn người ngồi, tứ chi đều bị còng vào sau lưng ghế.
"Là hắn?"
"Vâng.
Người đã bắt cóc cô Vũ Di Đình."
"Các người lui ra đi."
Sau khi mấy tên cận vệ lui ra, cánh cửa sắt nặng nề đóng lại, trong phòng chỉ còn Trương Nhã Thư và tên bắt cóc.
Căn phòng này là một trong những loại phòng biệt giam đặc biệt thuộc căn cứ ngầm của thế lực Trương Tấn Uy, hoạt động vô cùng bảo mật, đến cả cảnh sát cũng thỉnh thoảng nhờ vả thế lực của ông để tham gia truy sát tội phạm.
Trương Nhã Thư nhìn tên bắt cóc, trang phục từ trên xuống dưới toàn màu đen, lồng ngực hắn phập phồng, tiếng thở khàn khàn của hắn nghe như đang đùa cợt chế giễu, hận không thể một dao đâm thẳng vào đấy, làm hắn phải yên tĩnh ngay lập tức.
Nhã Thư bước lại gần, đăm chiêu nhìn sống mũi, miệng và xương quai hàm của đối phương, sau đó dùng tay xé toạc miếng vải che trên mắt hắn xuống.
Người kia mở mắt, tròng mắt đau nhức đảo lên nhìn người phía trước, vài giây sau cười khì một tiếng.
"Mày tên gì?", Trương Nhã Thư tức giận hỏi.
Người kia vẫn tiếp tục cười khì, tiếng cười kéo dài, trầm hẳn xuống rồi đột ngột ngừng lại, nghiêng đầu nhìn vào giữa hai trán Trương Nhã Thư.
"Hỏi tên của tao? Mày đã đủ tư cách biết tên tao chưa?"
"Khốn kiếp!!"
Trương Nhã Thư tức giận xông tới, xô vào hai bả vai đối phương, chiếc ghế cùng người bị trói đổ sập xuống sàn nhà.
"Khốn kiếp!! Tư cách? Thế còn mày có tư cách gì mà bắt cóc cô ấy? Còn chạm vào người cô ấy?? Hả?? Đồ vô liêm sỉ!!"
Tên bắt cóc ngợ ra một lúc rồi cười lớn, một bên trán vì cọ xát với nền đất mà đã sớm rách một đường, máu đỏ chảy dài xuống gò má.
"Hoá ra là vậy.
Mày đến để trả thù cho cô ấy ư? Hai người là người yêu của nhau sao? Thế mày cảm giác thế nào khi ở trên người cô ấy? Còn tao ấy à? Chà chà...!rất tuyệt..
rất ướt át...!cô ấy dưới thân tao không ngừng rên rỉ van xin..."
BỐP!!!
Trương Nhã Thư tay nắm thành quyền dùng sức đấm vào miệng người kia, bản thân không nhận ra đã trúng kế đối phương, hai vai run lên bần bật, gân xanh nổi từng đường trên trán, oán giận mãnh liệt khiến đại não cơ hồ sắp nổ tung.
"Mày đi chết đi!! Rốt cuộc ai đã bảo mày làm chuyện này?? Nói mau!!!"
Tên bắt cóc khục một tiếng, ra sức nôn khan, nước dãi và máu thi nhau chảy xuống sàn nhà.
"Nếu mày yêu cô ấy nhiều như vậy, ắt hẳn chuyện ngày hôm nay đã không xảy ra! Chính mày đã hại cô ấy! Chính mày đã khiến cô ấy đau khổ! Mọi chuyện là do mày mà ra! Mày đánh tao à? Đánh đi!! Mày chỉ đang đổ tội lên đầu tao thôi! Để trốn tránh mọi tội lỗi của mày!!"
"Đồ khốn!!"
Trương Nhã Thư quỳ gối, một chân đè lên người đối phương, hai tay ra sức đấm vào mặt, mũi, ngực, bụng người kia, điên cuồng gào thét như một con thú dữ, đầu tóc tán loạn xơ xác, khuôn mặt vì oán giận mà ửng đỏ lên, hoàn toàn không thể nhận ra đây là một Trương Nhã Thư ngày thường luôn phong thái chững chạc đoan trang.
Mấy tên cận vệ canh gác phía ngoài nghe tiếng la hét của hai người bên trong liền xông vào, thất thần vài giây nhìn cảnh tượng trước mắt, nhanh chóng nhấc Nhã Thư lên, dồn về phía góc tường đối diện.
"Giám đốc Trương.
Cô lại mất bình tĩnh nữa rồi! Nếu cô tự mình đánh hắn chết, mọi việc sẽ càng thêm rắc rối! Cô muốn gì cứ việc để chúng tôi xử lý!"
Trương Nhã Thư thở hồng hộc, hai bàn tay vẫn duy trì nắm chặt, cô nhắm mắt lại, lời nói của tên bắt cóc cứ âm ỉ hai bên tai, suy nghĩ một hồi, bỗng dưng nước mắt lưng tròng, lệ trào ướt đẫm hai gò má.
Hại cô ấy?
Khiến cô ấy đau khổ?
Trốn tránh tội lỗi?
"Có phải là...!Khương Mỹ đã thuê mày làm vậy??"
Tên bắt cóc đang nằm vật dưới đất thở hổn hển, như một con cá khổng lồ nằm im đợi chờ cái chết, nghe câu hỏi của Nhã Thư liền bật cười sặc sụa, tiếng cười lớn vang vọng khắp phòng, âm vang vô cùng khó nghe.
"Quả không hổ danh giám đốc Trương, con gái của Trương Tấn Uy!! HAHAHAHA!!"
Trương Nhã Thư bị lời nói xác nhận kia giáng một đòn lớn xuống giữa đỉnh đầu, toàn thân vô lực buông lỏng, mặc kệ cho hai tên cận vệ vẫn đang nhấc bổng mình lên áp vào tường.
Vài phút sau, khi nhịp tim đã cố gắng bình ổn lại, Trương Nhã Thư mới chậm rãi phả ra từng chữ, xoay đầu nói với mấy tên cận vệ.
"Được rồi.
Buông tôi ra."
Hai cận vệ từ từ thả Nhã Thư đặt xuống đất, cô quay đầu bước đến cửa, vỏn vẹn nói một câu liền rời khỏi.
Mấy tên cận vệ gật đầu, chờ Nhã Thư đi xa liền đóng chặt cửa.
Trương Nhã Thư đi đến giữa hành lang vắng lặng, cảm giác rờn rợn sau gáy dâng lên, mật thất lạnh như băng khiến hai tay cô trắng bệch, khó khăn cử động.
Bất chợt một tiếng la thất thanh truyền đến từ căn phòng vừa nãy, tiếng la như xé nát tâm can Nhã Thư, xé nát hình ảnh mật thất tối đen trước mắt, văng vẳng còn nghe tiếng khóc thương ai oán, linh hồn người còn sống thoáng chốc như bị đẩy xuống mười tám tầng địa ngục.
Trương Nhã Thư hít sâu một hơi, giữ cho lồng ngực căn phồng, bước đi thật nhanh, không một lần quay đầu lại.
23 giờ 45 phút.
Trương Nhã Thư nhìn Vũ Di Đình ngủ say, tay sờ lên chiếc nhẫn trên ngón áp út người kia, khoé miệng bất giác mỉm cười.
Điện thoại rung lên, Trương Nhã Thư sợ người yêu bị kinh động tỉnh giấc, vội vàng ấn nút nghe.
"Alo?"
"Giám đốc Trương.
Chúng tôi đã bắt được Khương Mỹ.
Bước tiếp theo chờ lệnh của cô."
"Tốt lắm.
Xử lý cô ấy giống như đã làm với tên bắt cóc khốn kiếp đó."
"Được."
Trương Nhã Thư cúp máy, đặt di động lên bàn, phát hiện thuốc đã được Vũ Di Đình uống đủ, lòng cũng trở nên an tĩnh hơn.
"Em sẵn sàng làm mọi thứ vì chị, bất kể là điều tàn ác nhất trên đời này.
Em sẽ luôn dang rộng đôi cánh của mình, hết lòng bảo hộ chị.
Vũ Di Đình, kể từ nay sẽ không ai có thể làm tổn thương chị được nữa."
Trương Nhã Thư khép lại mí mắt nặng trĩu, đại não căng phồng cuối cùng cũng được thư giãn, cô gối đầu lên cánh tay Vũ Di Đình, bàn tay hai người mười ngón đan chặt, nguyện mãi không chia lìa.
Khoé mắt Vũ Di Đình khẽ trào ra một hàng lệ, yên tĩnhchảy dài trên gò má.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...