Chuyến bay của Quý Đông Nhiên rơi vào khoảng tám giờ tối, Hạ An Vũ cùng anh ăn một bữa cơm tối ở nhà hàng gần đó. Lúc gần đến giờ check in, Hạ An Vũ vẫn bồn chồn không yên.
"Thuốc và mấy vật dụng cần thiết khác em cất ở túi nhỏ màu xanh, quần áo quan trọng trong vali lớn, vali nhỏ em có để thêm mấy đôi vớ khác nhau..."
Cậu không ngừng dặn dò, cứ luôn có cảm giác không yên tâm, nhưng nói một hồi thì bắt gặp cái mặt cứ trơ ra mỉm cười nhìn mình liền không khỏi cụt hứng hỏi:
"Anh cười cái gì?"
"Hóa ra cảm giác có chồng chăm sóc thích như vậy."
Quý Đông Nhiên đáp, ánh mắt giống như chỉ chưa mỗi mình cậu. Hạ An Vũ muốn ho, mặc cho lỗ tai đã đỏ bừng nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh nói:
"Thích như vậy thì tranh thủ về sớm đi."
Hạ An Vũ cúi xuống véo hai má anh, đoạn cậu lén lút liếc nhìn xung quanh một chút, thấy ai cũng bận rộn mới hít một hơi thật sâu, nhắm mắt hôn "chốc" lên môi anh rồi nhanh chóng rời đi.
"Ít vậy?"
Quý Đông Nhiên hơi bất ngờ, đáy lòng nhộn nhạo kéo cánh tay cậu đòi hỏi:
"Có thể thêm một chút không?"
"Không được, đợi anh trở về mới cho."
Hạ An Vũ kiên quyết, chỗ này đông người như vậy, sớm biết không nỡ lúc nãy đã tranh thủ thêm một chút ở phòng chờ riêng rồi.
Tiếng thông báo của nữ nhân viên vang lên, Quý Đông Nhiên không có cơ hội dụ dỗ người thêm, chỉ đành luyến tiếc nói:
"Vậy chờ tôi về, nhất định đòi em gấp mười."
"Tổng giám đốc Quý nhanh nhanh đi, anh mà còn mười với chín thì ở đây thật đó."
Hạ An Vũ không còn cách nào ngăn cái miệng chẳng biết xấu hổ là gì của người này, cũng may cho cậu là nhân viên hỗ trợ sân bay đã đến giúp đẩy Quý Đông Nhiên đi, cậu mới vội vàng liến thoắng đuổi người.
Âm thanh máy bay thoáng vọng vào tai cậu, Hạ An Vũ nhìn theo con chim sắt to đùng từ từ cất cánh rồi biến mất tăm trong màn đêm đen tối, đột nhiên cảm thấy có chút cô đơn.
Tối đó cậu mãi không ngủ được, hết lăn qua lộn lại rồi nhỏm dậy đọc sách, sau đó mở điện thoại ra lướt vu vơ, cậu tìm thấy tấm ảnh cậu chụp cùng với Quý Đông Nhiên vào đêm giáng sinh năm ngoái, nhìn vừa dễ thương mà cũng vừa buồn cười.
Mới hôm qua cậu và mẹ nói chuyện điện thoại với nhau, sau một hồi vui vẻ thì mẹ cậu có ngập ngừng dường như muốn hỏi gì đó, Hạ An Vũ nghe ra được liền cười nói:
"Có gì mẹ cứ nói. Nói chuyện với con trai mẹ cũng cần ngại thế à."
Nhã Vân cũng cười xòa mắng yêu con trai mình một câu rồi mới nói ra lo lắng trong lòng mình:
"An Vũ, có thật con thấy ổn với cuộc hôn nhân này không?"
Tới bây giờ bà vẫn còn áy náy việc lúc đầu nói với con cách trả nợ này, càng nghĩ càng thấy mình chẳng khác nào kẻ đi bán con cả. Hạ An Vũ từ nhỏ đã ngoan ngoãn hiểu chuyện, dù rằng cậu và Quý Đông Nhiên trông rất hạnh phúc trước mặt hai vợ chồng bà nhưng Nhã Vân vẫn sợ con trai chỉ muốn làm cho mình yên tâm.
"Chẳng phải con đã kể với mẹ chuyện bọn con cùng đi chơi ở suối nước nóng rồi sao? Còn định năm sau sẽ dẫn hai người đi với tụi con."
"Ừm, mẹ chỉ đột nhiên nghĩ nhiều thôi..."
Hạ An Vũ làm sao mà không hiểu mẹ mình cho được, bản thân cậu cũng đâu ngờ cuộc hôn nhân kỳ lạ này lại có thể tiến triển được đến bước đường này. Cậu bồn chồn nhìn vào điện thoại, đã gần mười hai giờ đêm, vậy là tổng giám đốc của cậu đã xa cậu được hai tiếng đồng hồ, hẳn lúc này anh vẫn còn trên máy bay.
Hạ An Vũ đột nhiên nghĩ, nếu bản thân không phải là một thư ký bé nhỏ, nếu cậu đứng ở một vị thế có thể giúp đỡ cho Quý Đông Nhiên nhiều hơn, biết đâu chừng bây giờ đang ngồi cạnh anh rồi. Nhưng Hạ An Vũ cũng biết đời này không có nhiều cái nếu đến vậy, ngón tay vô thức bấm vào trang web lưu trong điện thoại, dòng chữ "Chương trình du học Canada" hiện ra.
Sáng chủ nhật hôm sau, Hạ An Vũ phá lệ không nướng lâu mà tranh thủ dậy sớm sửa soạn, bởi lẽ cậu có một cuộc hẹn cà phê sáng quan trọng.
"Ngủ ngon không? Dậy thì gọi cho tôi."
Đương lúc đang bận rộn chỉnh lại tóc tai thì có tin nhắn từ ai đó gửi đến, Hạ An Vũ đọc xong liền phì cười, sau đó gửi cho anh một tin nhắn thoại:
"Dậy rồi. Không có anh giường rộng hẳn ra."
Ting! Ting!
Tin nhắn vừa gửi đi không lâu đã có tin nhắn trả lời:
"Em ngủ ở giường của tôi à?"
Hạ An Vũ đỏ mặt, thầm nghĩ mình đúng là ngu mà, tự dưng đi giấu đầu hở đuôi với anh. Chưa cần đợi cậu nhắn lại điện thoại đã rung lên báo cuộc gọi video đến:
"Alo ạ." - Hạ An Vũ nhanh chóng bắt máy.
Quý Đông Nhiên nhướng mày nhìn bộ dạng không giống trong ngày nghỉ của cậu, tay xoa xoa cằm hỏi:
"Em định đi đâu à?"
"Không có. Mặc đẹp để gọi điện cho anh ngắm đấy." - Hạ An Vũ cười nói - "Sao hả? Có thích không?"
"Thích." - Quý Đông Nhiên lập tức đáp - "Nhưng thích nhìn em không..."
"Em có hẹn với bạn thôi. Anh đừng tưởng bở nữa."
Hạ An Vũ chen vào ngăn lại mấy lời không biết xấu hổ mà Quý Đông Nhiên sắp tuông ra. Quý Đông Nhiên không giận, cảm thấy gương mặt bối rối muốn chặn miệng anh lại của cậu rất đáng yêu, chỉ hận không thể lập tức ôm lấy người hôn mấy cái cho thỏa lòng nhung nhớ. Bởi vì thời gian có hạn nên hai người cũng chỉ nói thêm mấy câu, đều căn dặn đối phương phải biết chú ý chăm sóc sức khỏe rồi lưu luyến tạm biệt nhau.
Buổi sáng ngày nghỉ ở thành phố vắng hơn so với ngày bình thường rất nhiều, chẳng mấy chốc Hạ An Vũ đã đến được điểm hẹn, là một quán cà phê phong cách trẻ trung đối diện trường đại học của cậu.
"An Vũ, ở đây!"
Sau một hồi ngó quanh tìm kiếm, có âm thanh vang dội thu hút những người trong quán, Hạ An Vũ bất đắc dĩ vội vàng đi về phía kẻ to tiếng kia, miệng tức giận oán trách:
"Lúc nào cũng lớn tiếng như vậy."
"Chào cô Tâm trước rồi chửi tôi sau."
Hạ An Vũ giật mình, khi nãy xấu hổ quá nên đầu óc lơ là người phụ nữ ngồi cùng bàn với bạn mình, lúc này mới rối rít cúi đầu:
"Dạ, em chào cô ạ."
Lan Tâm đẩy cặp kính lão của mình lên cố nhìn cậu học trò đã lâu không gặp, khuôn mặt cô vẫn cáu kỉnh như ngày nào, gật đầu cất giọng đáp:
"Ừm, ngồi đi. Đã gọi đồ uống chưa?"
"Dạ rồi."
Hạ An Vũ lễ phép đáp rồi kéo ghế ngồi xuống, đoạn cậu hỏi:
"Lâu rồi không gặp, cô vẫn khỏe chứ ạ?"
"Khỏe, vẫn còn đủ sức mấy năm để dạy thêm vài đứa biết chọc tức người khác như cậu." - Lan Tâm nhấp một ngụm cà phê nóng trả lời.
Hạ An Vũ cười cười, cảm thán cô giáo mình đúng là vẫn không thay đổi chút nào, nhớ lại ngày trước mấy đứa sinh viên đều kháo nhau là phải né cô ra, nhưng bởi vì đường truyền tuyệt vời của nhà trọ, Hạ An Vũ vẫn là nhân tố xui xẻo học lớp cô. Lúc đầu Hạ An Vũ cũng tuyệt vọng lắm, nhưng học rồi mới biết, cô chỉ khó tính chứ không đến nỗi phải mang cái danh "Ác mộng của sinh viên", chưa kể cô còn giảng rất hay nữa.
Sau này nếu có cơ hội Hạ An Vũ đều sẽ đăng ký học lớp của cô, cậu thuộc tốp sinh viên xuất sắc nên rất nhanh cũng nhận được sự chú ý từ vị giảng viên khó tính này.
"Dì, năm đó cậu ấy bị hại mà."
Người vừa lên tiếng là Hứa Trác, đứa bạn thân to mồm Hạ An Vũ tình cờ làm quen được trong lớp của Lan Tâm, đồng thời cũng là cháu cô.
"Mấy đứa bây phiền chết đi được." - Lan Tâm liếc nhìn cả hai càm ràm, sau đó mới nói tiếp với Hạ An Vũ - "Chẳng phải bảo cần giúp hay sao? Mau đưa bài tôi xem."
"Vâng ạ."
Hạ An Vũ gật gật đầu, lôi laptop từ trong ba lô ra bật lên, mở file tài liệu rồi đẩy qua cho cô:
"Nhờ cô xem giúp, con cảm ơn trước ạ."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...