Trì Tuyết Diễm cảm thấy, Hạ Kiều khi nói câu thích này, ánh mắt đặc biệt nghiêm túc.
Có vẻ như thực sự rất thích.
Cho nên Trì Tuyết Diễm suy nghĩ một chút, lại nhìn lướt qua quyển sổ tay của anh, vươn ngón tay khẽ chạm lên trang giấy: "Cái này viết sai, là Clarithromycin, không phải Clindamycin.
"
Hai loại kháng sinh này dễ nghe nhầm và nhớ lẫn lộn.
Ở chỗ đầu ngón tay cậu chạm qua, Hạ Kiều rất nhanh gạch bỏ chữ sai, viết lại danh từ chính xác.
Lần trước Trì Tuyết Diễm nhìn thấy chữ của Hạ Kiều, vẫn là trên tờ giấy dán ở cửa sổ được nhìn qua ống nhòm.
Chữ viết tay của anh rất đẹp và mạnh mẽ, như thể tự nhiên phù hợp với các trang giấy trắng, viết ra những ghi chép nghiêm túc cứng nhắc nhất.
Trì Tuyết Diễm không hiểu sao lại bị sự tưởng tượng này làm cho hài lòng.
Ngồi cùng bàn với một học sinh giỏi hết sức tập trung, cuối cùng cậu cũng từ bỏ tư thế lười biếng của một học sinh xấu, mỉm cười ngồi thẳng lại.
Tiếp theo, cậu dùng tốc độ vô cùng chậm chạp, phân chia số hạt dẻ rang đường đã lột trên bàn với Hạ Kiều vẫn đang tiếp tục nghe giảng và ghi chép.
Khi đại hội giám định hạt dẻ kết thúc, lớp học dược lý thôi miên của thầy Triệu cũng vang lên tiếng chuông tan học.
Trong thời gian này, Trì Tuyết Diễm không ngủ nữa, cho dù cửa sổ hé mở bên cạnh đã được đóng lại, lớp học tiếp tục khôi phục sự ấm áp đủ để khiến người ta không mở mắt nổi.
Nhưng, dưới giọng điệu nhẹ nhàng đủ để gột rửa bất kỳ tâm hồn nào của thầy Triệu, cậu ít nhiều cũng có chút lơ đãng, suốt quá trình đều là tâm trí bay bổng.
Khi hai người rời khỏi lớp học, những gì họ mượn đã được trả lại cho các sinh viên đại học thực thụ, chỉ lấy hai trang giấy viết đầy ghi chú, và một túi vỏ hạt dẻ.
Hạ Kiều sau khi trả lại đồ đạc thì cất hai tờ giấy, Trì Tuyết Diễm thì cầm cái túi, đi thẳng ra ngoài, tìm thùng rác.
Cho đến khi cậu bị giọng nói có chút bất đắc dĩ của Hạ Kiều kêu lại.
"Áo khoác và nón của cậu.
"
Hạ Kiều cầm lấy áo khoác Trì Tuyết Diễm để quên trên bàn, cùng với chiếc nón màu đen kia.
Sau khi cậu nghe thấy, dừng bước xoay người lại, lập tức tự nhiên thoải mái giơ tay ra, chờ Hạ Kiều đưa áo tới.
Hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của những người xung quanh lia tới.
Giảng đường bậc thang bình thường phổ biến nhất, bàn ghế màu gỗ chân chất, đèn dây tóc trên đỉnh đầu, màn sương mù mờ ảo trên cánh cửa sổ thủy tinh, tất cả phong cảnh bình thường đó đều trở thành phông nền, tôn lên sắc đỏ chói mắt nhất.
Trì Tuyết Diễm đang cười với anh, vươn tay về phía anh, cũng chỉ nhìn anh, trong giọng điệu thân mật mang theo vẻ trêu chọc: "Có phải cảm thấy áo khoác của tôi rất nặng không?"
Sau phút xuất thần ngắn ngủi, Hạ Kiều đi đến bên cạnh cậu, nhẹ nhàng đội mũ cho cậu, động tác tự nhiên giống như bạn bè bình thường.
Sự hiện diện của vành mũ và người bạn đồng hành, cùng nhau cản trở những ánh mắt đang âm thầm quan sát của người khác.
Hạ Kiều cùng lúc ôm hai cái áo khoác, đúng là cảm nhận được cái áo của Trì Tuyết Diễm có thứ gì đó làm cho nặng hơn một chút.
"Nặng hơn một chút, bên trong có gì thế?"
"Có vàng.
" Trì Tuyết Diễm vẻ mặt nghiêm túc nói đùa, "Buổi tối cần dùng vàng.
"
Cậu bỗng dưng nghĩ tới điều gì đó, trong mắt hiện lên một tia sáng ngời: "Có muốn đổi áo khoác không? Như thế anh sẽ làm ông già Noel phát vàng.
"
Để thọ tinh làm chuyện này dường như càng có ý nghĩa hơn.
Đương nhiên, Trì Tuyết Diễm không phủ nhận còn có nguyên nhân quan trọng thứ hai: cậu chê chiếc áo khoác này mặc quá nặng, muốn để Hạ Kiều cũng chịu gánh nặng này nửa ngày.
Dù sao hai chiếc áo này vốn đều là của cậu, cho nên trong tiềm thức, cậu cũng không cảm thấy đề nghị đổi áo khoác này có chỗ mập mờ gì.
Nghe vậy, người đàn ông đang cầm hai chiếc áo hơi khựng lại một chút, rồi nói: "Được.
"
Rất nhanh, Trì Tuyết Diễm mặc áo khoác Hạ Kiều, số vàng nặng trịch thì chuyển lên người Hạ Kiều.
Cả hai đều không sử dụng nước hoa, trang phục đã mặc qua sẽ không để lại mùi gì.
Chỉ là sau khi đổi áo, trong hơi thở mơ hồ quanh quẩn một nhiệt độ cơ thể vừa xa lạ vừa quen thuộc.
Giống như hương vị của gió để lại.
Trì Tuyết Diễm mặc áo khoác xong, đè mũ xuống, xoay người đi trước: "Đi thôi, tới trạm tiếp theo.
"
Một lần nữa họ hoà vào dòng người.
Cuộc sống đại học thường bao gồm hai không gian.
Khuôn viên trường đã đi dạo gần hết, còn lại là bên ngoài khuôn viên trường.
Vì vậy, bữa tối hôm nay không phải là một món ăn ngon của trường đối diện, cũng không phải là món ăn tối tăm của căn tin trường học của mình.
Mà là quán mì nhỏ vô danh trong con đường hẹp phía sau trường, thường có sinh viên xếp hàng.
Chủ quán mì là một cặp vợ chồng già, đầu tóc bạc phơ, nụ cười hòa ái, động tác ghi món và nấu mì đều không nhanh, thậm chí có thể nói là chậm chạp, nhưng những người trẻ tuổi xếp hàng đến ăn mì đều rất kiên nhẫn, không ai thúc giục.
Mười đồng một bát mì, sợi mì cứng cáp, nước dùng nồng đậm, trên mặt chất đầy thịt và rau rất hào phóng.
Đối với hầu hết các sinh viên có chi phí sinh hoạt hạn chế, đây là nhà ăn nhỏ bên ngoài trường học được bọn họ hoan nghênh nhất.
Bởi vì hương vị của bát mì này cũng rất ngon, là một kiểu ngon rất khó mô tả, giống như một mình ở thành phố lớn làm nhân viên văn phòng chăm chỉ, buổi sáng mang theo cà phê và bánh mì vội vàng đi vào công ty, bỗng nhiên nhớ tới rất nhiều năm trước, mình dụi mắt xách cặp đi ra khỏi phòng, nhìn thấy trên bàn bày bát mì mẹ vừa mới nấu xong.
Vì vậy, ngoài các sinh viên, ở đây cũng thường xuyên ra vào các vị khách thuộc nhiều độ tuổi khác nhau, dùng thời gian ăn một bát mì, để nhớ về những ngày xưa cũ không bao giờ có thể tìm lại được.
Ngồi trước bộ bàn ghế nhựa nho nhỏ, Trì Tuyết Diễm nhìn vẻ mặt của người đối diện, trong lòng phỏng đoán, Hạ Kiều hẳn cũng thích hương vị của bát mì này.
Sau một bữa ăn trưa tồi tệ, cuối cùng đã có một bữa ăn tối đơn giản nhưng ngon miệng.
Đối với ngày sinh nhật mà nói, có lẽ là một kết thúc không tính là tệ.
Kế hoạch của cậu vẫn còn một trạm cuối cùng.
Nơi có thể xài số vàng.
Ăn xong mì, dọc theo con đường mòn quen thuộc, Trì Tuyết Diễm dẫn Hạ Kiều đi dạo.
Sắc trời dần tối lại, hoàng hôn bao phủ hàng cây, chung quanh là một khu dân cư yên bình, phía trước là công viên rộng lớn.
Trường cũ của cậu nằm gần một khu dân cư lâu năm rộng lớn, rất nhiều giảng viên về hưu sống trong những ngôi nhà cũ kỹ này, do đó nơi đây tràn ngập một bầu không khí văn hóa đặc biệt.
Hạ Kiều khoác chiếc áo nặng nề, trong lúc ăn cơm, đã nhìn qua "vàng" trong túi.
Không phải là vàng thực sự, nhưng rất nhiều đồng xu một nhân dân tệ, ước lượng có khoảng một trăm đồng, được để trong hai túi nhựa riêng biệt, bên trái một túi, bên phải một túi.
Rất khó tưởng tượng sẽ có ai đó đi ra ngoài với một đống tiền xu trong túi.
Nhưng vừa nghĩ đến chủ nhân chiếc áo khoác là Trì Tuyết Diễm, thì dường như lại trở nên không quá ngạc nhiên như vậy.
Họ đi qua một khu dân cư yên tĩnh, bước vào một công viên lớn có cây cối và những cây cầu.
Công viên tương đối đông vui, có người đang đi dạo, có người chạy bộ buổi tối, có người dắt chó đi dạo, khắp nơi đều là tiếng người.
Từ xa truyền đến tiếng nhạc văng vẳng.
Trì Tuyết Diễm đi về hướng đó, đồng thời liếc mắt nói với Hạ Kiều: "Tôi không biết anh có thích nơi đó hay không, có lẽ có chút quê mùa, nhưng tôi cảm thấy rất lãng mạn.
"
Đây là lần đầu tiên Hạ Kiều nghe cậu dùng từ lãng mạn để mô tả một chuyện.
"Là nơi cậu thường xuyên đến vào thời đại học à?"
"Ừ, mỗi tuần đều tới vài lần.
" Trì Tuyết Diễm nói, "Nơi đó mỗi ngày thoạt nhìn đều giống nhau, nhưng lại không giống nhau.
"
Tiếng nhạc càng lúc càng gần, Hạ Kiều rốt cục thấy rõ phong cảnh dưới ánh đèn đường.
Có chút giống như dàn karaoke được lắp ngoài trời, nhưng thiết bị rất đơn giản, chỉ có một máy hát, một màn hình chiếu thỉnh thoảng bị gió thổi, còn có hai micro, đều trông hơi cũ kỹ, nhưng xung quanh vây kín người nghe nhạc.
Bên cạnh máy hát là một người đàn ông trung niên đeo cặp kính dày cộp, có lẽ là ông chủ, ông ấy đang ngẩng đầu nhìn hình ảnh MV bài hát phát trên màn hình chiếu.
Đó là một bài hát rất xưa, người hát bài này là một sinh viên đại học có khuôn mặt ngây ngô, khán giả lắng nghe ở đây có những người bạn trẻ tuổi đến cùng cậu ta, cũng có những người lớn tuổi xa lạ.
"Một đồng là có thể hát một bài, chỉ thu tiền mặt, hơn nữa trong danh mục bài hát không có bài hát trong hai mươi năm gần đây, bởi vì thiết bị đã lâu không cập nhật.
"
Trì Tuyết Diễm dừng bước, cười giải thích với người bên cạnh: "Cũng bởi vì đối tượng khách hàng lúc đầu ông chủ muốn phục vụ, là người trung niên và người cao tuổi đi dạo trong công viên.
"
"Nhưng ông ấy bỏ qua hai trường đại học ở bên cạnh, sinh viên đại học buồn chán sẽ đào bới tất cả những thứ có thể chơi được xung quanh trường học để chơi qua một lần.
"
Vì vậy, tuổi trẻ và tuổi già gặp nhau dưới ánh đèn đường này, sự giao thoa mỗi đêm đều đầy tính biến động và ngẫu nhiên.
Bài hát đang truyền đi trong không khí vào lúc này là giấc mơ được viết bởi những người trẻ tuổi ba mươi năm trước, được hát với ánh mắt tươi sáng của những người trẻ tuổi ba mươi năm sau, đứng một bên đầy những người đã từng trải qua tuổi trẻ vào thời đại đó.
Âm nhạc là một ngôn ngữ kỳ lạ, nó có thể xóa đi tọa độ thời gian chính xác, trong trái tim của mọi người dâng những làn sóng thuỷ triều cảm xúc khác nhau, quá khứ, hiện tại và tương lai xuất hiện cùng một lúc.
Hạ Kiều nghĩ, đây thật sự là lãng mạn, một loại lãng mạn phức tạp khó có thể miêu tả.
Trong phút chốc anh cũng hiểu được tác dụng của số vàng trong túi.
Một bài hát mất khoảng 3-4 phút, bây giờ là 6 giờ, 100 đồng xu có thể cho phép những người lạ kia hát suốt đêm Giáng sinh.
Đó là ông già Noel thực sự.
Không cần nói thêm lời nào, anh đi về phía ông chủ trung niên bên cạnh máy hát, lấy ra hai túi nilon đựng đầy tiền xu trong túi.
Ông chủ nhìn Hạ Kiều xa lạ trước mắt, đầu tiên là ngẩn người, sau đó nhìn thấy Trì Tuyết Diễm ở bên cạnh.
Vì vậy, ông rút lại những gì ông định hỏi, cảm thấy buồn cười: "Bạn học, lại đến đây trải qua đêm Giáng sinh à.
"
Trì Tuyết Diễm gật gật đầu, trong ánh mắt loé lên ý cười: "Ông chủ, đêm Giáng sinh vui vẻ.
"
Không ai biết ông chủ này họ gì, ông ấy có chất giọng hơi kỳ lạ, cũng làm một chuyện kinh doanh có chút kỳ lạ, kiếm không được bao nhiêu tiền, nhưng làm không biết chán, mỗi đêm đều xuất hiện đúng giờ.
Khi bài hát kết thúc, ông chủ từ chối đồng xu từ vị khách tiếp theo, cầm micro lên tuyên bố: "Thời gian còn lại của tối nay sẽ hát miễn phí, có người đã mời nha.
"
Cho dù bản thân có muốn hát hay không, tất cả mọi người đều bắt đầu vỗ tay nồng nhiệt.
Trong tiếng ồn ào đột ngột, ông chủ cúi đầu nhìn vào máy hát, lại nói: "Trước khi chọn bài xếp hàng, tôi chèn vào một bài hát trước, tặng cho người bạn cũ này ---- trong hai người ai sẽ hát?"
Ông ấy vừa nói xong, Trì Tuyết Diễm cười lắc đầu, nhịn không được oán giận nói với Hạ Kiều bên cạnh: "Tôi biết ngay mà.
"
Bắt đầu từ năm thứ hai đại học, cậu đã trở nên nổi tiếng ở trường, và bài hát đó đã trở thành một huyền thoại được lưu truyền khắp mọi nơi trong khuôn viên trường.
Ngay cả ông chủ bán một bài hát giá một đồng trong công viên ngoài trường, cũng từng nghe bạn bè của Trì Tuyết Diễm kể lại, khoảnh khắc tuyên bố trên sân khấu rằng mình không muốn yêu đương.
Vì vậy, sau khi trở nên quen thuộc hơn, mỗi khi cậu đến, ông chủ sẽ chủ động bật bài hát này.
Nhưng Trì Tuyết Diễm cho tới bây giờ chưa từng hát qua, hôm nay cũng vậy.
Cậu luôn là một khán giả ở chỗ này.
Trên màn hình chiếu xuất hiện tên bài hát, một sinh viên trẻ cướp được micro lập tức hét lớn với ông chủ: "Ông chủ, bây giờ là mùa đông!"
Ông chủ cũng hét lên: "Đúng thế, vì vậy mới cần hát về mùa hè đó!"
Tên bài hát là 'Mùa hè hoàn hảo'.
Trì Tuyết Diễm từng ở trên sân khấu đón năm mới vào năm thứ hai, cùng với bốn tháng trước trong quán bar, dùng đàn bass để trình diễn bài hát.
Bây giờ, cậu đứng trong đám đông với Hạ Kiều, lắng nghe các sinh viên đại học xa lạ hát.
Giọng hát của bọn họ không ổn chút nào, thỉnh thoảng còn lạc điệu, nhưng tình cảm thật nồng nhiệt thuần khiết như thế.
"Trong suốt mùa hè, lang thang trước cửa sổ nhà em,
Chờ cho đến khi em xuất hiện trong gió!.
.
" *
Đây là bài hát phù hợp nhất để hát cho người yêu vào cuối mùa hè.
Khi bài hát kết thúc, tiếng hát dừng lại, giai điệu cuối cùng nhỏ dần, Trì Tuyết Diễm vẫn luôn nhìn vào hình ảnh dần dần mờ đi trên màn hình.
Sau đó, cậu thì thầm với người bên cạnh mình, "Chúc mừng sinh nhật.
"
Giai điệu liên quan đến hồi ức, luôn có thể gợi lên những cảm xúc chôn sâu tận đáy lòng, cho dù cảm xúc đó đã trở nên rất mờ nhạt.
Cậu đã từng nói với Hạ Kiều, người giúp mình viết báo cáo hàng năm, ít nhất là trong năm nay, cậu không có điều hối tiếc.
Giờ phút này, Trì Tuyết Diễm lại cảm thấy, có lẽ vẫn có điều tiếc nuối, chỉ là ngay bản thân cậu cũng không nhận ra, cho đến lúc này tình cảm đột nhiên trào dâng.
Suy cho cùng, đó là một trải nghiệm xa lạ mà cậu chưa từng có.
Cho dù cậu đã nghe bạn bè nói hàng trăm lần về nhịp đập thình thịch khi rung động và sự buồn bã khi thất tình, nhưng trước khi chân chính trải qua, cũng vẫn là tấm chiếu mới ngơ ngác.
Nhưng, bất kể thế nào, khi bài hát quen thuộc này hoàn toàn kết thúc, nói xong câu chúc mừng sinh nhật này, một tia tiếc nuối duy nhất có lẽ cũng gần như biến mất sạch sẽ.
Phần đến trễ nhất trong tuổi trẻ của cậu, dường như đã trở nên hoàn chỉnh, trong cuộc phiêu lưu xoá mờ năm tháng và mối quan hệ.
Trước màn hình chiếu trống trơn, Trì Tuyết Diễm giọng điệu bình thường hỏi Hạ Kiều: "Không còn sắp xếp nào khác, muốn về nhà không?"
Cậu không nhìn vào biểu hiện của người bạn đồng hành bên cạnh, chỉ nghe thấy một câu trả lời nhẹ nhàng như mọi khi: "Được.
"
Trong thời gian chờ đợi tài xế đến đón, họ vẫn ở trong đám đông nghe hát.
Các vị khách khác nhau về tuổi tác, trình độ hát cũng khác nhau, nhưng tất cả đều tràn đầy chân thành, mang lại cho mọi người một cảm giác xúc động về sự vụng về non nớt.
Ông chủ hầu hết thời gian đều chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng quan sát người bạn cũ lâu ngày gặp lại, suy nghĩ về mối quan hệ của cậu với người bên cạnh.
Khi hai người sắp sóng vai rời đi, Trì Tuyết Diễm nói lời tạm biệt với ông ấy, cuối cùng ông ấy cũng tò mò hỏi: "Đây là bạn trai à? Cậu không tiếp tục độc thân sao?"
Người bị ông hỏi mỉm cười một chút, mới nhẹ giọng trả lời.
"Đây là tiên sinh của tôi.
" (tiên sinh còn có nghĩa là chồng)
Đèn đường và ánh trăng kéo dài hai bóng dáng đi xa dần, vừa thân mật vừa xa cách.
Vỉa hè được bao phủ bởi hàng cây thông Noel không có tuyết và quà tặng.
Đêm Giáng sinh do Trì Tuyết Diễm sắp xếp đã kết thúc.
Một lần lạc mất tọa độ thời gian, trở lại trật tự hàng ngày bình thường nhất.
Chiếc xe sang màu đen quen thuộc đang đợi bên đường, tài xế quen thuộc đang mở cửa, chờ bọn họ lên xe trở về nhà.
Kính một chiều ngăn cách tầm mắt của người đi đường bên ngoài xe, đôi tình nhân trông rất xứng đôi một trước một sau ngồi vào trong xe.
Vách ngăn màu đen cũng ngăn cách tầm nhìn của tài xế phía trước, họ ngồi cùng nhau ở băng ghế sau.
Rất giống với đêm rời khỏi bữa tiệc độc thân, đưa đón xuyên qua tiếng nhạc, sự náo nhiệt, các giọng nói tương tự, đi vào con đường dài yên tĩnh, ánh trăng giống như lớp kem sữa ngọt ngào, nở ra những đóa hoa tinh khiết trên ô cửa kính xe hơi.
Nhưng cuộc phiêu lưu đã hết hạn, không còn chuyện xưa và vấn đề lặng lẽ tuôn trào từ cảm xúc nữa, cũng không còn những ngón tay vô tri vô giác đan xen vào nhau nữa.
Trì Tuyết Diễm đang liếc mắt nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, không khí Giáng sinh khắp đường phố, decal bông tuyết, ánh đèn neon chảy xuôi qua gương mặt trắng nõn.
Đêm Giáng sinh tái hiện tuổi trẻ này có thể đưa vào top 5 ngày yêu thích của cậu.
Nghĩ như vậy, trong top 10, đã có hai ngày liên quan đến Hạ Kiều.
Bộ phim kinh dị tồi tệ nhất và hay nhất, cùng với ngày hè nóng bỏng trong đêm mùa đông lạnh lẽo.
Ba mẹ yêu thích phim võ hiệp chọn cho cậu cái tên này, giống như thật sự từ nay về sau cậu nhất định sẽ chuộng tính cách qua lại giữa hai thái cực hơn.
Băng sau xe rất yên tĩnh, ánh mắt Trì Tuyết Diễm hoàn toàn phiêu lãng trong phong cảnh.
Cho đến khi người bên cạnh mở miệng nói chuyện, mang theo một loại mơ hồ và bừng tỉnh trong bóng tối, phá vỡ sự tịch mịch trong không gian hẹp: "Đồng xu của cậu vẫn còn phải không?"
Trì Tuyết Diễm nhất thời không phản ứng kịp, thuận miệng nói: "Đều dùng hết ở chỗ ông chủ rồi nhỉ.
"
Cho nên cái áo khoác đổi cho Hạ Kiều cuối cùng cũng trở nên nhẹ hơn.
Giây tiếp theo, anh nghe thấy giọng nói nghiêm túc của người kia: "Không phải những đồng xu đó.
"
Nghe vậy, Trì Tuyết Diễm có chút kinh ngạc nhìn lại, dời tầm mắt khỏi cảnh đường phố đêm Giáng sinh, rơi xuống trên người của cái người sinh vào đêm Giáng sinh kia.
Hai gò má cậu vẫn phản chiếu ánh đèn neon rực rỡ, mái tóc đỏ thẫm nhuộm trong ánh sáng u tối, trong tích tắc ánh mắt trong suốt nhìn vào đôi mắt kia, bỗng nhiên nghe thấy tiếng vọng muộn màng từ dưới biển sâu.
"Là đồng xu trong lòng bàn tay cậu.
".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...