Cô nàng kêu lên oai oái: “Chú nhỏ! Chú nhỏ đừng có như thế chứ, lần sau cháu không vào nhà một mình nữa là được chứ gì?”
Trình Lộc thả lỏng tay, nhìn sang Lâm Phùng.
Biểu hiệu của anh vẫn nhàn nhạt chẳng khác gì trước đó, anh đóng của lại, một tiếng “cạch” vang lên.
Trình Lộc hỏi: “Người nhà của anh à?”
Không đợi Lâm Phùng trả lời đã nghe cô gái dưới tay giành trước: “Vâng vâng vâng! Tôi là cháu gái của chú ấy, chú ấy là chú của tôi!”
Trình Lộc buông tay cô nàng ra, cô gái nhỏ với đầu tóc rối bù mặc bộ đồ ngủ xoa xoa cánh tay xoay đầu lại, cô nàng không trang điểm, gương mặt lộ rõ vẻ thông minh lanh lợi.
Hứa Tú cong cong môi, ánh mắt cô nàng rơi vào người Trình Lộc.
Lâm Phùng đi tới bên cạnh bàn, anh mở bình giữ nhiệt ra uống một ngụm nước kỷ tử.
Ánh mắt Hứa Tú cứ đảo qua đảo lại trên người Trình Lộc, cô nàng cười một tiếng quái dị rồi khoanh tay nhìn cô: “Tôi còn thắc mắc tại sao hôm nay chú nhỏ lại lạnh lùng với tôi như thế, hóa ra là vì… Có hẹn với giai nhân.”
Ngụm nước kỷ tử vừa uống vào bỗng nghẹn ngay cổ họng, Lâm giáo sư luôn mất tự nhiên lại bất ngờ ho khan không ngừng.
Ngón tay anh che môi mình, dựa vào bên bàn ho kịch liệt.
Trình Lộc liếc mắt nhìn sang, cô tặc lưỡi một tiếng.
Nhưng cô phản ứng lại rất nhanh, cô gái nhỏ này có ý gì thế?
Hẹn hò với giai nhân?
Cô thừa nhận cô là giai nhân, nhưng ai muốn hẹn hò với Lâm Phùng hả?
Cô chỉ đang chấp hành nhiệm vụ mà thôi.
Hứa Tú nhìn dáng vẻ kia của Lâm Phùng thì cười lên, một tay chọt vào eo Trình Lộc rồi hạ giọng nói: “Chị gái nhỏ, chị cảm thấy chú nhỏ của tôi thế nào? Nhưng chị lại là kiểu người dữ dội thế này, chắc chắn sẽ quản thúc được chú ấy.”
Trình Lộc nhíu mày, cô càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái.
Lời nói này thế nào lại giống như cô là bạn gái của Lâm Phùng thế?
Trình Lộc đang muốn hỏi, lại thấy Lâm Phùng đi tới, bởi vì vừa nãy anh ho khan kịch liệt cho nên bây giờ trên mặt vẫn còn hơi đỏ.
Ánh mắt lạnh băng của anh quét về hướng Hứa Tú, có lẽ Hứa Tú vốn sợ anh cho nên lập tức run lên, sau đó vội đi tới ghế sofa co người lại.
Lâm Phùng nói với Trình Lộc: “Đừng để ý đến nó, nó nói nhiều.”
“Vâng, giáo sư Lâm.”
Hứa Tú ngồi trên ghế sofa ló cái đầu ra: “Cháu nói đều là thật mà!”
Lâm Phùng rủ mắt, anh không nhìn Hứa Tú nhưng Hứa Tú càng sợ hơn.
Nếu bây giờ cô nàng bị Lâm Phùng đuổi ra ngoài, ấy thật sự là chẳng còn nơi để đi nữa.
Trong nhà Lâm Phùng không có đồ ăn, Hứa Tú lại bảo mình đói bụng, anh không thể làm gì khác hơn là lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi đồ ăn bên ngoài.
Trình Lộc thấy thế, cô thở dài một hơi rồi xung phong nhận việc: “Để tôi đi, đồ ăn bên ngoài đắt quá, còn chẳng tốt cho sức khỏe.” Cô đứng dậy hỏi Lâm Phùng: “Giáo sư Lâm, trong tủ lạnh nhà anh có thực phẩm không?”
Lại chẳng chờ Lâm Phùng trả lời, Hứa Tú lần nữa giành quyền: “Có có, chị gái nhỏ, để tôi dẫn chị đi.”
Trình Lộc mở tủ lạnh ra, đúng là bên trong có đầy đủ các loại rau dưa, Trình Lộc lập tức tò mò, Lâm Phùng không nấu ăn mà còn mua nhiều thực phẩm chứa trong nhà như thế, anh chuẩn bị trú đông à?
Thế nhưng xuất phát từ sự lịch sự của mình dành cho anh, cô vẫn không hỏi Hứa Tú.
Hứa Tú chỉ đường cho Trình Lộc đến phòng bếp xong, cô nàng còn đang muốn nói thêm gì đó lại chợt nghe Lâm Phùng ngoài phòng khách lạnh nhạt gọi cô nàng một tiếng.
Hôm nay Hứa Tú là người ăn nhờ ở đậu, cho nên chỉ có thể tạm nhân nhượng vì lợi ích, cô nàng ỉu xìu đi tới trước mặt Lâm Phùng.
Lâm Phùng bắt chéo chân ngồi trên ghế sofa, biểu cảm khá thờ ơ hệt như chẳng hề chú ý đến Hứa Tú vậy.
Ngay cả mắt anh cũng chẳng thèm nâng lên, chỉ nhìn sách trong tay rồi mở miệng hỏi: “Sao không về nhà mà đến chỗ tôi?”
Hứa Tú xoa xoa mặt mình: “Không phải chú không biết, cha mẹ cháu phiền chết đi được, cả ngày cứ bắt cháu học cái này học cái nọ, cái này không cho cái kia không chịu, cháu đã phiền chết rồi.”
Hứa Tú không chỉ xoa mặt mình, cô nàng còn nắm tóc mình nữa.
Lâm Phùng im lặng một chút, ngón tay anh vuốt nhẹ trang sach.
Nhất thời anh không nói gì, cánh môi mỏng nhếch lên một độ cong không mấy vui vẻ.
Tuy ánh mắt anh vẫn luôn đặt trên trang sách, nhưng dựa vào kinh nghiệm nhiều năm của mình, Hứa Tú vẫn có thể nhìn ra được Lâm Phùng đang chẳng vui vẻ gì.
Hứa Tú bèn hô một tiếng thăm dò thử: “Chú nhỏ?”
Lâm Phùng hoàn hồn lại, nhưng anh vẫn chẳng ngẩng đầu lên mà tiếp tục nói: “Cháu mới mười tám tuổi, vừa vào đại học mà lại trộn lẫn với đám người kia, cháu nói xem thế là tốt à?”
Giọng của anh rất nhạt, hệt như đang giảng bài lúc bình thường vậy, khiến người ta không thể nghe ra được là anh đang quở trách hay đang mặc kệ.
Hứa Tú hãi hùng, vốn cho rằng Lâm Phùng không hay về nhà họ Lâm nên hẳn không biết đến những chuyện này, nhưng bây giờ, dáng vẻ kia của anh nào giống không biết gì?
Đúng vậy, lần trước anh đến quán bar tìm cô nàng, chỉ sợ đó cũng là ý của cha mẹ cô nàng.
Trong phòng bếp vang lên tiếng cắt thức ăn.
Tiếng dao thái rau chạm vào mặt thớt vang lên những tiếng cạch cạch vui tai, chỉ chốc lát sau tiếng nước vào tiếng dầu bắn cũng vang lên cùng nhau, Lâm Phùng lại lật một trang sách trong tay mình.
Rõ ràng âm thanh Trình Lộc xào rau trong phòng bếp lớn hơn một chút, nhưng chẳng hiểu sao Hứa Tú lại nghe âm thanh lật sách của Lâm Phùng lớn hơn.
Hứa Tú ấp úng, cuối cùng vẫn mở miệng nói: “Chú nhỏ, không phải cháu và Lý Tinh Lãng đã chia tay rồi sao? Sao chú lại bắt lấy chuyện này để nói cháu chứ.”
Lâm Phùng tiếp lời: “Vì thế cháu cũng không phải trốn cha mẹ cháu, lý do thật sự là trốn bạn trai của cháu?” Anh tiếp tục bổ sung thêm: “Là bạn trai cũ.”
Vẻ mặt Hứa Tú đã có chút không nhịn được.
Tuy Lâm Phùng không nói lời gì quá đáng, nhưng giọng điệu của anh quá lạnh nhạt, anh vừa nói thế lại chẳng khác nào đang giễu cợt cô nàng.
Hứa Tú nhỏ giọng “Ừ” một tiếng.
Lâm Phùng lại lật thêm một trang sách nữa, tốc độ đọc sách của anh rất nhanh, Hứa Tú cũng nghi ngờ liệu có phải anh đã đọc xong thật rồi không.
Nếu như có thể, cô nàng rất muốn kiểm tra xem có phải anh đã ghi nhớ hết không, tiếc rằng đây là chuyện không thể nào.
Ngay từ nhỏ cô nàng đã biết Lâm Phùng giỏi giang thế nào.
Lâm Phùng lên tiếng: “Cháu có thể ở đây.” Anh gập một góc nhỏ của trang sách lại, ngẩng đầu lên dùng đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm cô nàng, nói: “Thế nhưng, cháu không được ăn nói lung tung trước mặt cảnh sát Trình.”
Hứa Tú sững sờ, cô nàng chớp mắt: “Cảnh sát Trình? Cảnh sát Trình gì cơ?” Cô nàng nói xong đã lập tức phản ứng lại, sau đó xoay đầu nhìn vào phòng bếp, bỗng tỉnh ngộ: “Thì ra chị gái nhỏ ấy là cảnh sát à!”
Hứa Tú chớp chớp mắt với Lâm Phùng: “Chú nhỏ, chú kích thích thật đấy, lại tìm một chị gái cảnh sát.”
Lâm Phùng nhíu mày, anh mím chặt môi.
Hứa Tú biết Lâm Phùng lại không vui, cô nàng vội vàng đứng dậy, chạy tung tăng vào phòng bếp phụ giúp Trình Lộc.
Trình Lộc xào một đĩa thịt xào cải và ớt xanh, nhìn qua cũng không tệ lắm.
Hứa Tú đi tới, cô nàng “oa” lên một tiếng: “Chị gái nhỏ giỏi thật đấy, chắc chắn sau này chị chính là người đầu tiên biết nấu ăn trong nhà chúng tôi!”
Cái xạn trên tay Trình Lộc va vào chảo kêu leng keng, cô thì liên quan gì đến nhà họ?
Dường như Hứa Tú nhận ra được mình đã nói sai lời, cô nàng nhanh chóng che miệng, rồi lại cười cười hai tiếng: “Không có gì không có gì, chị gái nhỏ đừng xem là thật nhé, tôi nói bậy thôi.”
Hứa Tú lui qua một bên rửa chén, chuẩn bị lát nữa ăn cơm.
Nhưng Trình Lộc đang xào đồ ăn bên cạnh lại suy nghĩ những chuyện khác.
Thật sự ánh mắt Lâm Phùng khi nhìn cô rất kỳ quái, thêm vào những câu nói của lão Chu và cô cháu gái nhỏ này, Trình Lộc lập tức cảm thấy rất không bình thường.
Cô ước lượng số đồ ăn trong chảo rồi bỏ vào chút hạt nêm gà, trong lòng đã bắt đầu có một ý nghĩ đáng sợ nảy ra.
Giáo sư Lâm này, anh sẽ không có ý đồ không an phận với cô thật đấy chứ?
Trình Lộc càng nghĩ càng cảm thấy bản thân mình đã nghĩ đúng rồi, sợ rằng giáo sư Lâm này thật sự có suy nghĩ kỳ lạ với cô.
Đồ ăn đã xong, cô cho vào trong đĩa.
Hứa Tú hỏi cô: “Có thể ăn cơm rồi chứ?”
Trình Lộc quay đầu nhìn cô nàng, đáp một tiếng: “Có thể.”
“Vờ lờ.” Hứa Tú nhỏ giọng mắng một câu, cô nàng vỗ vỗ ngực như thể bị dọa sợ: “Chị gái nhỏ à vừa nãy ánh mắt chị đáng sợ thật đấy, tôi còn tưởng chị muốn ném tôi vào chào để xào luôn cơ.”
Trình Lộc cong môi, cô rửa sạch chảo, giọng điệu dịu dàng: “Sao có thể chứ, cô bưng đồ ăn ra ngoài rồi gọi giáo sư Lâm ăn cơm cùng đi.”
“Được được, tôi đi ngay đây!”
Ba phút sau, ba người cùng ngồi vào bàn ăn ăn cơm.
Chỉ mấy món đơn giản mà một thiên kim tiểu thư như Hứa Tú lại ăn ngon lành, còn khen ngợi tay nghề của Trình Lộc thật tốt.
Chỉ là dáng vẻ của Lâm Phùng vẫn hệt như cũ, Trình Lộc nghĩ đến suy đoán của mình, cô lập tức không nhịn được mà ngẩng đầu lên nhìn Lâm Phùng, cô càng nghĩ càng cảm thấy đúng là như vậy.
Tuy đúng như lão Chu đã từng nói, thật sự Lâm Phùng rất đẹp trai, học lực tốt, có giáo dưỡng, nhưng nhìn qua thì anh không phải người dễ chung đụng, xưa nay Trình Lộc cũng không nghĩ tới.
Trình Lộc dùng đũa đâm đâm cơm trong chén, lại bất ngờ nghe được tiếng Lâm Phùng đặt đũa xuống, cô không khỏi ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người lại chạm nhau lần nữa
Cô có hơi hối hận, không biết tại sao lần nào cô cũng có thể đối diện với Lâm Phùng một cách chuẩn xác như thế.
Ánh mắt Lâm Phùng nhìn cô có hơi phức tạp, ăn một bữa cơm, Trình Lộc đã nhìn anh mấy lần, anh bị nhìn đến mức khó chịu cả người.
Anh mấp máy môi hệt như muốn nói gì đó với cô, nhưng đến cuối cùng vẫn chẳng nói được.
Chỉ là có hơi khổ não xoa xoa mi tâm rồi nói: “Tôi đi đọc sách, cứ tự nhiên.”
Lâm Phùng đến phòng sách, anh mở máy tính trong phòng sách lên, nhập mấy chữ vào thanh tìm kiếm — Phụ nữ nhìn lén tôi khi ăn cơm.
Bên dưới có những câu trả lời thế này, cô gái này yêu thầm bạn, hơn nữa còn có thể khẳng định rằng cô gái này khá hướng nội, tâm tư rất mềm mại, nhìn lén là do sợ bị bạn phát hiện.
Anh tắt trang web đi rồi đứng dậy, tay chống cằm suy nghĩ.
Trong đầu anh bỗng hiện lên gương mặt Trình Lộc khi nhìn lén anh, thật ra nghĩ kỹ lại thì Trình Lộc….
Ngoại trừ không biết rụt rè ra thì vẫn khá đáng yêu.
Ngoài phòng khách, Hứa Tú rất xấu hổ khi để Trình Lộc nấu cơm rồi lại rửa chén cho nên đã đứng ra nhận lãnh trách nhiệm rửa chén.
May là trong bếp có máy rửa chén, cũng chẳng tốn công sức gì, mà Trình Lộc cũng nhân cơ hội này nhìn quanh hoàn cảnh trong nhà.
Bên trong biệt thự được trang trí rất đơn giản, tuy sạch sẽ ngăn nắp, thế nhưng lại hiện rõ cảm giác quanh năm không có người ở, chẳng có chút hơi người nào.
Hứa Tú rửa chén xong đi ra, cô nàng ôm điện thoại ngồi xuống bên cạnh Trình Lộc, Trình Lộc nhân lúc này hỏi cô nàng: “Tôi là Trình Lộc của cục cảnh sát Lâm Thành, tôi có thể hỏi cô vài vấn đề được không?”
Hứa Tú vội ngồi ngay ngắn lại, cô nàng nghiêm túc nói: “Được, chị hỏi đi.”
Trình Lộc: “Gần đây giáo sư Lâm có đắc tội với người nào không? Hoặc là, có xích mích với ai không?”
Hứa Tú suy nghĩ chốc lát rồi trả lời thật lòng: “Chị cũng thấy đấy, chú tôi là kiểu người không quan tâm đến người khác, sao có thể tranh chấp với ai được chứ? Sao thế chị gái nhỏ, có phải đã có chuyện gì không?”
“Không có gì, tôi chỉ đang điều tra án thôi.” Trình Lộc nở nụ cười, cô hỏi tiếp: “Gần đây nhất giáo sư Lâm có tiếp xúc với người nào không?”
Trình Lộc ngẩng đầu nhìn biệt thự này: “Ví dụ như, anh chị em người nhà này nọ.”
Trước khi tìm được chứng cứ, Trình Lộc cảm thấy mình vẫn phải tìm hiểu từ người Lâm Phùng.
Hứa Tú không che nổi ý cười, cô nàng vỗ đùi nhỏ thon dài của mình nói: “Những anh chị em của chú ấy tôi còn chẳng muốn gặp, chú ấy còn có thể muốn gặp à? Tôi nói với chị này, quan hệ giữa chú tôi và người nhà không tốt, chị đừng để ý.”
Trình Lộc nghe thế thì cảm thấy là lạ.
Cô chỉ đang điều tra vụ án, bảo cô đừng để ý là sao?
Biết Hứa Tú hiểu lầm, Trình Lộc đang muốn nói “Tôi không thích giáo sư Lâm”, nhưng cô chợt nghĩ lại, nói ra lời này thì mất mặt lắm, có thể Hứa Tú và Lâm Phùng sẽ cười nhạo cô cũng nên.
Chờ đến khi vụ án này kết thúc, cô sẽ triệt để biến mất khỏi mắt Lâm Phùng, thời gian sẽ khiến Lâm Phùng quên lãng.
Hứa Tú che miệng cười lén, không ngờ chị Trình Lộc này còn xấu hổ như thế.
Muốn hỏi thăm tình huống trong nhà chú nhỏ mà còn phải lấy lý do rằng mình đang tra án này nọ.
Trình Lộc vẫn chưa hoàn hồn lại Hứa Tú đã nắm chặt tay cô, cô nàng như cười như không nói: “Chị gái nhỏ, chị cứ yên tâm, thật ra tình huống trong nhà chúng tôi cũng chẳng nát như chị nghĩ đâu, ở nhà tôi, tôi bảo vệ chị là được.”
Trình Lộc mím môi, cuối cùng cũng cảm nhận được cảm giác vô lực khi muốn nói lại thôi của Lâm Phùng.
Cô yên lặng rút bàn tay đang bị Hứa Tú nắm chặt của mình về..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...