Lại một mùa đông đến, khắp chốn đìu hiu.
Cuối cùng Lâm Phùng cũng lấy được giấy hôn thú đã đợi bấy lâu, một người mấy trăm năm không đăng lên vòng bạn bè như anh, vào lúc lấy được giấy hôn thú lại không chờ nổi mà lục tìm tấm ảnh kết hôn trong điện thoại.
Hơn nữa còn chụp lại giấy hôn thú trong tay rồi đăng tải lên vòng bạn bè.
Ngay lập tức, những giáo viên và học sinh trong vòng bạn bè đều phát hiện Lâm Phùng đăng tải tin mới.
Hai tấm ảnh và một đoạn văn: Chưa từng thấy Sơn Hải, chỉ gặp qua em.
Từ đây, em là chốn về một đời.
Triệu Trừng là người bình luận đầu tiên: [Chúng mừng chúc mừng! Cuối cùng cũng có thể quang minh chính đại gọi anh rể!]
Tề Văn theo sát phía sau: [Oa ha ha mau đến cảm ơn tôi đi! Đôi này là tôi tác hợp đó!]
Trình Lộc vừa mới lên xe Lâm Phùng, mở điện thoại ra đã thấy anh đăng tải vòng bạn bè.
Cô không khỏi bật cười, nhìn người đàn ông đang tập trung tinh thần lái xe, gương mặt anh nhuốm chút lạnh của mùa đông, nhìn qua có chút lạnh lùng.
Cô cười nói: “Sao anh lại gấp như thế, mới ra khỏi cục dân chính đã đăng tải vòng bạn bè rồi.”
Lâm Phùng vẫn chưa hoàn hồn lại, nhưng khóe môi đã cong cong.
Anh trả lời Trình Lộc: “Em quá ưu tú, không sớm ngày tuyên thệ chủ quyền sẽ có rất nhiều người đến cướp.”
Trình Lộc hừ một tiếng, xem ra tâm trạng rất tốt.
Cô cúi đầu nhìn giấy hôn thú trong tay, quyển sổ nhỏ màu đỏ tươi nhìn có hơi chói mắt.
Nhưng khi nhìn vào lại cảm thấy vô cùng vui vẻ, cô không kiềm được ý cười, khóe môi cong lên: “Không ưu tú bằng anh.”
“Vợ anh là giỏi nhất.” Lâm Phùng lạnh nhạt nói: “Không chấp nhận bất kỳ phản bác nào.”
Ý cười của Trình Lộc càng sâu hơn.
Cô chụp ảnh giấy hôn thú của mình lại, sau đó đăng tải ảnh kết hôn và cả ảnh giấy hôn thú lên vòng bạn bè.
Cô không nghĩ ra được lời tình cảm nào, cho nên chỉ có thể sao chép câu nói kia của Lâm Phùng.
Rất nhanh đã có người thích và bình luận.
Vẫn là Triệu Trừng cướp được vị trí bình luận đầu tiên: [??? Trong vòng ba phút tôi đã ăn cơm chó hai lần?]
Trình Lộc kéo xuống bên dưới, là tin Lâm Phùng vừa đăng tải.
Tài khoản của hai người khá giống nhau, đều cùng một ảnh đại diện, vừa nhìn như thế giống như cùng một người đăng tải hai lần.
Cô mím môi cười, vẫn chưa thoát ra, lại thấy tin của cô có mấy người thích và bình luận.
Bây giờ cô không có gì làm, cho nên bèn mở ra nhìn.
Hứa Qua: [Chúc mừng.]
Chắc Trương Xảo Yên đang ở cùng Hứa Qua, vì thế nên rất nhanh đã bình luận lại: [Ha ha ha sau này phải gọi thím nhỏ rồi (icon hài lòng]
Lý Thừa Nguyệt: [Đã nói sẽ cùng nhau độc thân cả đời, thế mà cậu lại kết hôn trước, chị em thế à (icon bất đắc dĩ)]
Sau khi Trình Lộc trả lời từng bình luận một xong mới tắt điện thoại đi.
Cô nắm lấy chiếc khăn quàng cổ màu xanh nhạt trên cổ mình, liếc mắt nhìn Lâm Phùng.
Đúng là nhìn trăm năm không chán, thật đẹp trai.
Rất nhanh đã đến khu chung cư Phỉ Thúy.
Tuy rằng biệt thự của Lâm Phùng bên kia lớn hơn một chút, nhưng Trình Lộc đã quen sống bên này, không quá quen với sinh hoạt bên chỗ của anh, cho nên lúc ở chung không muốn chuyển tới.
Lâm Phùng không nói hai lời, lập tức dọn sang.
Hai người cứ thể ở trong căn phòng nhỏ hẹp.
Lúc lên lầu, hai người gặp được hàng xóm cũng đang về nhà, thấy hai người thì rất nhiệt tình chào hỏi: “Ơ Tiểu Lộc và giáo sư Lâm về rồi à? Giáo sư Lâm lại đi đón Tiểu Lộc tan ca hả?”
Lâm Phùng giương mắt nhìn sang, đáy mắt mang theo mấy phần vui sướng.
Anh kéo tay Trình Lộc, dường như đang tự đắc đáp lại: “Hôm nay đi lĩnh giấy hôn thú.”
Hàng xóm hơi sửng sốt, quay sang nhìn Trình Lộc.
Dù sao Lâm Phùng đã nói đi lĩnh chứng rất nhiều lần rồi, anh ta đã không tin lời Lâm Phùng nữa.
Còn nhớ lúc Lâm Phùng vừa đến, khi ấy mới vào xuân, anh mang theo mấy thùng đựng hành lý, anh ta còn sang giúp Lâm Phùng bê đồ.
Kết quả, vừa mở ra lại thấy bên trong toàn sách tiếng Anh.
Đọc không hiểu.
Anh ta còn tưởng Lâm Phùng làm gì, nhưng khi vừa hỏi đã nghe Trình Lộc cười nói: “Đây là người yêu của tôi.”
Sau khi đến không lâu, hàng xóm liền nghe Lâm Phùng nói: “Tháng này tôi nhất định sẽ kết hôn với cô ấy.”
Hàng xóm tin là thật.
Kết quả, một tháng trôi qua, không có chuyện gì xảy ra.
Sau đó lại qua không lâu, Lâm Phùng lần hai nói: “Tháng này tôi nhất định sẽ kết hôn với cô ấy.”
Hàng xóm lại tin, còn truyền thụ kinh nghiệm kết hôn cho Lâm Phùng.
Kết quả, lại một tháng trôi qua, Lâm Phùng và Trình Lộc vẫn không kết hôn.
Trong lúc Lâm Phùng nói câu “Tháng này tôi nhất định sẽ kết hôn với cô ấy”, đảo mắt đã qua một năm.
Bây giờ Lâm Phùng lại nói ra câu này, hàng xóm đã chẳng muốn tin nữa.
Không ngờ, Trình Lộc đan tay mình vào tay anh, gật đầu.
Mà trên mặt cô lộ vẻ ngượng ngùng sau thời gian dài vắng bóng.
Chuyện hai người lĩnh chứng, cũng coi như ván đã đóng thuyền.
Hàng xóm sửng sốt hồi lâu mới “A” lên một tiếng, như thể đã bừng tỉnh khỏi cơn mơ.
Sau khi tỉnh ngộ mới nói một câu: “Chúc mừng chúc mừng, cuối cùng giáo sư Lâm đã lấy được giai nhân như nguyện, ha ha, cũng chúc mừng Tiểu Lộc đã lập gia đình.”
“Cảm ơn.”
Hai người cảm ơn hàng xóm rồi về nhà.
Hai người đi lĩnh chứng trước, vẫn chưa tổ chức lễ cưới, tiếp theo Lâm Phùng cần phải cân nhắc đến hôn lễ.
Năm giờ, Trình Lộc kết thúc công việc tại cục cảnh sát.
Bọn người La Thứ lấy quà mừng tân hôn cho Trình Lộc, Trình Lộc không từ chối mà nhận hết, chuẩn bị để Lâm Phùng tan làm đến lấy.
Chiều đến Lâm Phùng vẫn đến đón cô như thường lệ, cũng nói cảm ơn với từng đồng nghiệp trong cục cảnh sát, lúc này mới đưa Trình Lộc rời đi.
Anh lái xe, tâm trạng của Trình Lộc rất tốt, cô thầm thì hát gì đó.
Lúc này, điện thoại của Lâm Phùng chợt vang lên.
Bình thường khi anh lái xe sẽ không nhận điện thoại, cho nên nói với TRình Lộc: “Nghe giúp anh.”
Trình Lộc liếc mắt nhìn, là dãy số lạ.
Trình Lộc nói: “Lỡ có đâu ai đó có việc quan trọng tìm anh thì sao.”
Nhưng tay cô đã cầm lấy điện thoại của Lâm Phùng, nhấn nút nghe.
“Xin chào, anh ấy đang lái xe, không tiện nghe máy, gọi lại sau nhé.” Sau khi Trình Lộc nghe máy đã nói ngay.
Bên đầu dây im lặng một hồi rồi có một giọng nữ vang lên, người bên kia cảnh giác hỏi: “Cô là ai?”
Trình Lộc choáng váng, cô nhìn sang Lâm Phùng.
Vẻ mặt anh rất lạnh nhạt, hệt như chẳng hề để ý đến tình huống chỗ cô.
Lâm Phùng vẫn luôn không thích dây dưa với người phụ nữ khác, số phụ nữ có thể biết được số điện thoại của anh đã ít lại càng ít, bây giờ trong giọng nói của người phụ nữ kia đầy vẻ đề phòng cô, có lẽ là… Có quan hệ với anh?
Ánh mắt Trình Lộc tối lại, nghe người phụ nữ bên đầu dây hỏi tiếp: “Cô và anh ấy có quan hệ gì?”
Lúc này Trình Lộc mới chậm rãi trả lời: “Bây giờ tôi và anh ấy là quan hệ vợ chồng hợp pháp, xin hỏi, cô có chuyện gì không, tôi có thể nói lại giúp cô.”
Cô lại len lén liếc nhìn Lâm Phùng, anh vẫn đang nghiêm túc lái xe.
Anh hoàn toàn không nhận ra được sự khác thường bên chỗ cô à?
Người phụ nữ bên đầu dây lại im lặng hồi lâu, cuối cùng chẳng nói thêm câu nào đã trực tiếp cúp máy.
Trình Lộc nhìn điện thoại đã tắt ngúm, cô im lặng vài giây rồi ném điện thoại về cho Lâm Phùng.
Cô tức giận nói: “Một người phụ nữ gọi cho anh.”
Lâm Phùng khẽ nhíu mày, anh vừa nghi hoặc vùa nói ra tên một người: “Hứa Tú?”
“Không phải.” Trình Lộc liếc nhìn Lâm Phùng, cô thầm nghĩ chồng hợp pháp của mình thật không tệ, cũng không biết anh đã dựa vào cái gì mà độc thân nhiều năm như thế.
Cô thở dài: “Cảm giác như kia là một ngự tỷ, còn hỏi chúng ta có quan hệ thế nào.”
Lâm Phùng càng nhíu chặt mày hơn, dường như đang suy nghĩ đối phương là ai.
Trình Lộc mím môi cười cười, xem ra Lâm Phùng thật sự không biết đối phương là ai thật.
Đúng vậy, nếu thật sự là người quen, sao điện thoại lại báo số lạ được chứ?
Sau khi đến khu chung cư Phỉ Thúy, Lâm Phùng dừng xe, hàng mày anh vẫn nhíu chặt chưa chịu giãn ra.
Anh nhìn Trình Lộc, vừa nghi hoặc lại nghiêm túc hỏi: “Ngự tỷ là gì? Trong những người anh quen không ai tên như vậy cả.”
Trình Lộc bị anh chọc cười.
Cô nâng gương mặt đầy vẻ thật lòng của Lâm Phùng, lắc đầu nói: “Ngự tỷ là giống như em vậy, hiểu chưa?”
Lâm Phùng cau mày, hiển nhiên vẫn không hiểu.
Nhưng khi nhìn đến đôi mắt trong veo sáng ngời của Trình Lộc thì anh vẫn gật đầu một cái, giống như vợ chính là ngự tỷ.
Cuộc điện thoại ngày đó hệt như một giấc mộng, người kia chẳng gọi đến nữa, Trình Lộc cũng chẳng để ý nhiều,
Xuân đến, nhà nhà náo nhiệt,
Ban ngày Lâm Phùng và Trình Lộc đến viện mồ côi, tối đến Thẩm Linh lại gọi điện thoại cho Trình Lộc bảo cô đến nhà mình.
Trình Lộc đồng ý ngay.
Lúc nói với Lâm Phùng, sắc mặt anh chẳng tốt là mấy.
Lâm Phùng giải thích: “Bà ấy biết anh sẽ không về, nên mới gọi điện thoại cho em.”
Trời đông gió rét vào thẳng vào mặt,
Cô hà hơi một cái, khẽ mỉm cười: “Không sao, đã lâu rồi em không gặp dì, cùng đón một năm mới cùng chẳng có gì.”
Lâm Phùng nhìn ý cười của cô mà bất đắc dĩ khẽ khẽ cong môi: “Nhưng chắc chắn những người kia cũng có mặt, không biết sẽ quậy ra chuyện gì nữa, có thể ít gặp thì cứ ít gặp”
Những người kia là chỉ mấy anh chị em nhà anh.
Đến tận bây giờ Trình Lộc còn chưa gặp được người trong nhà anh, người cô gặp được cũng chỉ có hai anh em nhà họ Hứa, Lâm Bích và Thẩm Linh mà thôi.
Lâm Phùng kéo tay cô cho vào túi áo, hít vào một hơi: “Nhưng không sao, nếu đã đồng ý rồi cứ đi, có anh ở đây.”
“Tất nhiên em biết có anh ở đây mà.”
Đây là lần đầu tiên Trình Lộc cùng Lâm Phùng về nhà anh.
Trong căn biệt thự lớn chứa một đại gia đình nhưng vẫn nhìn rất rộng rãi, tốt hơn rất nhiều so với căn phòng nhỏ hẹp của cô.
Bóng đêm đến mang theo ý lạnh ập xuống, bầu trời đen nhánh, chỉ có mỗi đèn đuốc của Lâm Sơn vẫn sáng.
Cô và Lâm Phùng vừa vào cửa đã bị mấy người trên bàn cơm nhìn chằm chằm.
Trình Lộc liếc nhìn, đúng là một đại gia đình, đông người thật.
Thẩm Linh và Hứa Tú phản ứng lại đầu tiên, Hứa Tú buông chén đũa xuống chạy tới, thân mật kéo tay Trình Lộc đi vào nhà, còn cười giới thiệu với mọi người trên bàn cơm: “Đây là vợ mới cưới của chú nhỏ, cũng là thím nhỏ của con.”
Hứa Tú còn ngại chuyện chưa lớn mà đạp chân ghế của Hứa Qua một cái, cô nàng đứng xem trò vui nói: “Thân làm vãn bối, anh cũng nên chào hỏi một tiếng với thím nhỏ đi chứ.”
Hứa Qua: “…….”
Gọi bạn gái cũ là thím nhỏ, chuyện này… Cũng lúng túng thật..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...