Trình Lộc cảm thấy từ sau buổi tọa đàm kia thì Lâm Phùng càng thêm kỳ quái.
Trước đây anh chỉ dùng ánh mắt quái dị nhìn cô, nhưng vẫn là giáo sư Lâm lạnh lùng tự kiềm chế.
Nhưng từ sau ngày hôm đó, thỉnh thoảng Lâm Phùng sẽ gửi đến một câu [Trò chuyện đi].
Kiểu người không đuổi kịp thời đại như Trình Lộc đều cảm thấy đây chẳng khác nào cách tán gẫu của những người già.
Sau một tuần trường đại học Lâm Sơn nghỉ hè, Trình Lộc rảnh rỗi nên lên mạng mua hai tấm vé [Đặc công đào tẩu].
Cô chụp màn hình mã vé gửi sang cho Lâm Phùng, còn gửi một tin nhắn thoại: “Giáo sư Lâm, ngày mai có rảnh không? Tôi đã mua hai vé xem phim.”
Tuy lời nói lần trước của cô thật sự chỉ là lời khách sáo, cũng không ngờ Lâm Phùng lại tưởng thật, cô lại chẳng thể từ chối anh như thế, cho nên nhân nửa ngày rảnh rỗi này tìm gì đó bù đắp lại cho anh.
Nhưng cô thật sự không nghe nổi tọa đàm, cho nên chỉ đành mua hai tấm vé xem phim bồi thường.
Lâm Phùng nhanh chóng trả lời lại: [Được.]
Mà ảnh đại diện của anh vẫn là ảnh mặc định của hệ thống.
Lẽ nào không có ai đề cập ý kiến với anh à?
Ngày hôm sau, Lầm Phùng lái xe đến dưới lầu nhà cô đón cô.
Trình Lộc ghét nóng, cho nên cô chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng và quần đùi jean nhạt màu, đôi chân nhỏ dài lộ ra, hết sức trắng mịn.
Cô đeo ba lô chạy chậm đến, hai chân lay động.
Lâm Phùng từ xa nhìn lại, cảm thấy trong mắt mình chỉ có đôi chân nhỏ dài kia mà thôi.
Anh chợt thấy hôm nay hơi nóng.
Đến khi Trình Lộc đi tới, cô mở cửa xe ngồi vào, thân xe hơi run lên một cái.
Lâm Phùng vẫn chưa lái xe đi luôn, anh nhìn xuyên qua kính chiếu hậu, từ khoảng cách gần như thế nhìn lên vẫn có thể nhìn thấy nút áo sơ mi của cô gái hơi thấp.
Anh chỉ liếc mắt một cái đã vội thu hồi ánh mắt lại.
Lâm Phùng mím chặt môi, anh vừa khởi động xe vừa nói: “Hôm nay rất nóng à?”
Nhất thời Trình Lộc không rõ ý của Lâm Phùng là gì, cô chỉ thử thăm dò hỏi lại một câu: “Này… Không phải rất nóng sao?”
“Ừ.”
Lâm Phùng cũng không nói gì thêm, hệt như cuộc trò chuyện ngắn vừa rồi của hai người chỉ là một giấc mộng của Trình Lộc mà thôi.
Rất nhanh sau hai người đã đến thành phố điện ảnh Vân Mạc, lúc này chỉ còn cách giờ chiếu vài phút, hai người vừa may đuổi kịp giờ chiếu.
Trong phòng chiếu phim tối đen như mực, chỉ có mỗi ánh sáng hắt ra từ màn hình lớn đằng trước.
Mở màn của bộ phim là hình ảnh rừng rậm, ánh sáng trong phòng chiếu phim cũng không mạnh lắm.
Trình Lộc chỉ lo nhìn vị trí, kết quả không để ý cho nên bước hụt một bước, cả người mất trọng lượng.
Cũng may thân thủ cô nhanh nhẹn, có thể tránh đi được.
Chỉ là sau khi đứng vững, cô lại phát hiện có một bàn tay đang đỡ hông mình.
Lâm Phùng nhanh chóng thu tay về, giọng điệu vẫn như thường “Cẩn thận.”
Nhưng lúc này quá tối, Trình Lộc không biết sắc mặt anh liệu có như thường hay không.
Sau khi ngồi xuống vị trí của mình, nhịp tim của Lâm Phùng vẫn chưa bình thường lại được.
Xúc cảm còn lại trong lòng bàn tay khiến anh chẳng dám nhúc nhích, vẫn duy trì hình dáng tay khi đỡ ngang hông cô khi nãy.
Bàn tay anh hơi co lại, yết hầu thoáng trượt lên trượt xuống.
Eo cô vừa mịn vừa mềm.
Đây là lần đầu tiên anh chạm vào eo phái nữ, không ngờ lại có cảm giác như thế.
Lâm Phùng liếc nhìn Trình Lộc đang chăm chú xem phim, ánh sáng tối rơi trên gò má thanh tú của cô, không quá sáng nhưng lại để người ta nhìn thấy rất rõ ràng.
Cũng may lần này cô không ngủ.
Lâm Phùng khoát tay lên đầu gối, anh cũng ngẩng đầu nhìn màn ảnh lớn trước mặt.
Bộ phim kịch tính đến mức khiến khán giả trong phòng như ngừng thở, không dám lên tiếng.
Anh cũng chăm chú nhìn một hồi.
Không ngờ phim lại thú vị như thế, anh nhìn vào chẳng cảm thấy gì, đến khi phục hồi tinh thần lại thì phim đã kết thúc, nhưng vẫn thấy chưa hết thòm thèm.
Trình Lộc kéo ba lô đeo lên lưng, cô nói với Lâm Phùng: “Giáo sư Lâm, hết phim rồi, chúng ta đi thôi.”
“Ừ.”
Lâm Phùng đáp lại một tiếng, anh đi trước mặt Trình Lộc, vừa đi hai bước anh lại bỗng dừng lại.
Trình Lộc đang nhìn bên ngoài, không để ý đến đằng trước cho nên va thẳng vào lưng anh.
Lưng anh có hơi cứng, hệt như là đụng phải xương của anh vậy, mũi Trình Lộc bị đụng đến mức hơi đỏ lên.
Cô lảo đảo lùi lại một bước, Lâm Phùng xoay đầu lại, nói: “Xin lỗi.”
Trình Lộc xoa mũi phất tay với anh: “Không sao, có chuyện gì thế? Quên mang gì à?”
Lâm Phùng mím môi, bây giờ trong phòng chiếu phim đã sáng đèn, cảnh tượng bốn phía cũng rõ ràng.
Trình Lộc thấy Lâm Phùng có hơi do dự, muốn nói lại thôi, nhưng khi ánh mắt anh chạm đến mắt cô thì mở miệng nói: “Các cô làm cảnh sát đều nguy hiểm như thế à?”
Trình Lộc cười lên: “Vẫn còn tốt, nếu bình thường bắt trộm bắt cướp gì đó thì cũng không nguy hiểm đến vậy.
Năm đầu tiên khi tôi đến cục cảnh sát, nhận một nhiệm vụ, lần đó mới thật sự suýt bỏ mạng.”
Cô cười rất thoải mái, khoát tay để Lâm Phùng cùng ra ngoài.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện.
Rất nhanh đã ra khỏi thành phố điện ảnh Vân Mạc.
Tuy trời đã về chiều nhưng vẫn còn rất nóng.
Ve sầu kêu râm rang, Trình Lộc mua hai ly trước trà chanh vàng ở quán trà sữa ven đường, cô hút một ngụm, thật sảng khoái.
Cô đưa một ly cho Lâm Phùng.
Lâm Phùng im lặng nhìn một hồi lâu rồi mới miễn cưỡng nhận lấy.
Cảm giác lạnh lẽo trong lòng bàn tay truyền đến, Lâm Phùng không uống, anh đặt ly trà chanh vàng ở một bên.
Hai người tìm một bóng cây ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn lên, lá cây được nắng chiếu hiện ra màu sặc sỡ.
Ánh mặt trời chiếu xuyên qua cành lá rậm rạp thành những tia sáng nhỏ vụn, đã không còn quá nóng như trước nữa.
Cái bàn đá ở trước mặt có chút rêu xanh, bên cạnh còn có mấy bác trai chơi cờ tướng với nhau, chụm thành một vòng, trong miệng còn hô: “Lên ngựa lên ngựa!”
Trình Lộc thu hồi ánh mắt lại, cô cắn ống hút.
Lâm Phùng cũng không nói chuyện, anh ngồi ngay ngắn trước mặt cô.
Một hồi lâu sau, Trình Lộc đã uống hết trà chanh vàng của mình.
Lúc này cô mới đứng dậy, lười biếng xoay người một cái, cô rũ mắt xuống nhìn anh: “Giáo sư Lâm, hôm nay đến đây thôi, tôi về nhà trước.”
Sau đó Lâm Phùng cũng đứng dậy: “Tôi đưa cô.”
Trình Lộc từ chối: “Không được không được, nơi này khá gần với trạm tàu điện ngầm, tôi sẽ về đến nhà nhanh thôi.”
Lâm Phùng hơi do dự, cũng đồng ý với yêu cầu của Trình Lộc.
Nhưng Lâm Phùng vẫn đưa cô đến trạm tàu điện ngầm, nhìn cô mua vé rồi mới rời đi.
Bóng người của anh khuất dần khỏi tầm mắt, Trình Lộc không nhịn cười được, cô nắm chặt quai đeo của ba lô.
Lần này xem như đã thanh toán xong với Lâm Phùng, lần này cũng chẳng hẹn lần sau, có lẽ cũng sẽ không còn gặp lại nữa.
Trình Lộc suy nghĩ rất đơn giản, người như Lâm Phùng, vẫn nên cách xa một chút sẽ tốt hơn.
Cô hít sâu một hơi, xoay người lên tàu điện ngầm.
Lâm Phùng cầm theo ly trà chanh vàng Trình Lộc mua cho mình trở lại xe, máy điều hòa được mở lên xua tan đi không ít không khí nóng.
Anh nhìn sang ly nước bên cạnh, bàn tay hơi động, cầm lấy ly trà chanh nhìn một chút.
Anh vẫn chưa từng uống qua thứ này.
Nhưng đây là bạn gái mua cho anh, anh không nên uổng phí phần tâm ý này của cô.
Anh chỉ có hơi do dự rồi cấm ống hút vào ly, hút thử một hơi, anh nhíu chặt mày, hệt như đang uống thuốc độc gì đó.
Nước vào miệng nằm ngang cổ họng anh, phải một lúc sau anh mới miễn cưỡng nuốt xuống.
Chanh vàng trong này thành tinh rồi à? Sao lại chua đến thế!
Lâm Phùng mở bình giữ nhiệt ra uống một hớp nước hoa cúc, lại tiếp tục uống trà chanh, cứ lập đi lập lại như thế, sau một hồi cũng uống hết được trà chanh vàng Trình Lộc mua.
Lúc này Lâm Phùng mới an tâm lái xe về nhà.
Đang lúc lái xe, điện thoại di động của anh reo lên.
Lâm Phùng liếc mắt nhìn, trên màn hình điện thoại là mấy chữ “Tổng giám đốc Thẩm”.
Lâm Phùng hơi do dự, cuối cùng vẫn nhấc máy, anh gọi một tiếng: “Mẹ.”
Thẩm Linh đáp lại, bà ta thử hỏi: “Lâm Phùng, khi nào con mới về nhà một chuyến? Đã lâu rồi nhà chúng ta chưa tụ lại với nhau.
Con cũng biết chỉ nửa tháng nửa Hứa Qua sẽ đính hôn, con làm chú nhỏ, thế nào cũng phải đến xem một chút chứ, không thì người ngoài sẽ nghĩ gia đình chúng ta không hòa thuận.”
Lâm Phùng không lên tiếng.
Không ai hiểu con bằng mẹ, Thẩm Linh hiểu, Lâm Phùng vẫn chưa muốn trở về.
Thẩm Linh đổi chủ đề: “Mẹ nghe Tú Tú nói con có bạn gái à?”
Lúc hỏi lời này, Thẩm Linh bất giác lo lắng.
Nhưng cũng khó trách, nhà họ Lâm vốn chỉ có hai nam một nữ, nào có thể ngờ đến già lại có thêm một Lâm Phùng.
Tính tình của Lâm Phùng hoàn toàn khác với những người khác, anh hơn ba mươi tuổi rồi mà bên người chẳng có lấy một cô gái nào, điều này khiến Thẩm Linh lo lắng không yên.
Vừa nghe Hứa Tú nói dường như Lâm Phùng đã có bạn gái, bà ta đã lập tức gọi điện thoại đến hỏi anh.
Tốc độ lái xe của Lâm Phùng hơi nhanh hơn một chút, anh thờ ơ đáp lại: “Ừ, quen từ tháng trước.”
——
Tác giả có lời muốn nói:
Giáo sư Lâm: Một mình tôi cũng có thể yêu đương!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...