Tiết tự học cuối cùng của buổi chiều, Trạm Vi Dương từ hàng phía sau chọc chọc sau lưng Trần U U.
Trần U U ngẩng đầu, thấy giáo viên không có ở trong phòng học, y xác nhận giáo viên chủ nhiệm không có ở bên ngoài cửa sổ, rồi mới quay lại.
Trạm Vi Dương cố gắng ghé sát vào bên tai y, thấp giọng nói: "Tôi không biết lúc tan học phải làm thế nào để ngăn Tạ Linh lại."
Trần U U lập tức muốn quay lại.
Trạm Vi Dương vội vàng bắt được cổ áo Trần U U, nói: "Nhưng chúng ta có thể gọi taxi đến trước chờ hắn."
Trần U U cau mày, trong lòng y cảm thấy Trạm Vi Dương nói không sai, nhưng tại sao y không nghĩ tới, y vẫn luôn để tâm vào chuyện vụn vặt mà suy xét làm thế nào để chặn Tạ Linh lại.
Trạm Vi Dương thấy Trần U U không nói lời nào, nghĩ rằng Trần U U không đồng ý với mình, liền cẩn thận hỏi: "Thế nào?"
Trần U U nói: "Tan học rồi nói." Sau đó liền xoay lại.
Đến khi tan học, y nói với Trạm Vi Dương: "Ừm, chắc không sao đâu."
Trạm Vi Dương rất vui vẻ, hai người ước định ở gần một con phố buôn bán ngầm vắng vẻ trên đường tan học của Tạ Linh ngăn hắn lại.
Phố buôn bán ngầm kia song song với phố bên cạnh, người đi đường không nhiều lắm, phố buôn bán ở nơi đó thậm chí còn vắng vẻ, vỉa hè đều bị đóng chặt.
Lần trước bọn họ đi theo Tạ Linh về nhà bằng xe đạp, phát hiện Tạ Linh sẽ đi đường tắt từ khu phố buôn bán, nơi đó địa hình tương đối phức tạp, rất thích hợp để bọn họ mai phục.
Vào buổi tối, Trạm Vi Dương làm bài tập ở trên bàn học trong phòng, lật đến trang giấy trống trong sách bài tập, vẽ một bản đồ chỉ đường lên đó.
Đối với địa hình thực tế của phố buôn bán kia, Trạm Vi Dương không nhớ rõ lắm, nhưng cậu lên mạng đi tìm một ít hình ảnh, miễn cưỡng có vẽ ra một cái bản đồ tàm tạm, sau đó dùng vòng tròn nhỏ ở bên trên đánh dấu cậu và Trần U U, rồi vẽ cái vòng tròn bôi đen bên trong, dùng để đánh dấu Tạ Linh.
Cậu vẫn luôn dùng ngón tay kẹp bút gõ đầu mình, nghĩ thầm đến lúc đó phải làm như thế nào, để đám người của anh Vũ chặn Tạ Linh lại, kéo cổ áo hắn bắt hắn đưa tiền, cậu sẽ lao ra ngoài để bọn họ buông hắn ra, giả vờ đánh người chạy đi, sau đó cậu có thể cùng Tạ Linh nói chuyện phiếm.
Tạ Linh chắc chắn sẽ cảm ơn cậu, cậu sẽ nói không cần cảm ơn, sau đó đưa Tạ Linh về nhà.
"Vẽ cái gì vậy?" Khi Trạm Vi Dương nghĩ đến xuất thần, đỉnh đầu đột nhiên truyền đến giọng nói của Bùi Khánh.
Trạm Vi Dương gần như bị dọa sợ đến hết hồn, theo bản năng giơ tay che sách bài tập, nói: "Không có gì."
Cậu vốn dĩ vẽ tranh rất xấu, giống như quỷ vẽ bùa, Bùi Khánh căn bản không hiểu cậu vẽ cái gì, nhưng cậu vẫn giơ tay lên để che nó lại, Bùi Khánh ngược lại càng muốn biết.
Bùi Khánh lúc này mới vừa tắm rửa xong, trên người tản ra hơi thở ấm áp, còn mang theo mùi thơm của sữa tắm, anh ngồi xuống mép giường Trạm Vi Dương, nhìn Trạm Vi Dương nói: "Cho nên chỉ cần anh không ở đây, em sẽ không tự học tử tế có phải không?"
Trạm Vi Dương nói: "Em không có..."
Bùi Khánh nói: "Vậy em vẽ cái gì không mà dám cho anh xem?"
Trạm Vi Dương cúi đầu, chậm chạp dịch cánh tay ra, xem qua bản đồ đường đi do mình vẽ, do dự một lúc vẫn không muốn khiến Bùi Khánh khó chịu, vì thế cầm quyển vở lên, đưa đến trước mặt Bùi Khánh cho anh xem.
Bùi Khánh nhìn chằm chằm vào các đường cong và vòng tròn ở bên trên, hỏi: "Em đang chơi cờ năm quân sao?"
Trạm Vi Dương lắc đầu.
Bùi Khánh nói: "Đó là cái gì?"
Trạm Vi Dương chạm ngón tay vào vòng tròn phía trên, nói: "Đây là em." Sau đó chỉ một cái vòng tròn khác, "Đây là Trần U U."
Bùi Khánh giơ tay chỉ cái vòng tròn màu đen, "Còn cái này?"
Trạm Vi Dương nhìn chằm chằm cái vòng tròn màu đen kia thật lâu, mới trả lời: "Đây là Tạ Linh."
Bùi Khánh không chỉ một lần nghe thấy cái tên này Tạ Linh, anh hỏi Trạm Vi Dương: "Tạ Linh là ai?"
Trạm Vi Dương trả lời: "Bạn học." Cậu không biết vì sao, khi trả lời câu hỏi của Bùi Khánh đột nhiên có chút chột dạ, bất giác dùng ngón tay moi moi quần.
Kết quả Bùi Khánh không tiếp tục truy hỏi, chỉ nói: "Vậy em đang làm gì?"
Trạm Vi Dương đột nhiên mở miệng, nói: "Chơi trốn tìm?" Nói xong, cậu nhìn trộm vẻ mặt Bùi Khánh.
Biểu cảm trên mặt Bùi Khánh trong nháy mắt rất phức tạp, cuối cùng nói: "Được rồi, tiếp tục đọc sách đi, bài tập hôm nay nhất định phải làm xong."
Trạm Vi Dương vội vàng nói: "Được ạ." Cậu trở về bên cạnh bàn, đem trang giấy kia xé xuống, tiếp tục làm bài.
Hai người yên lặng ở chung một phòng, thời gian dần trôi qua, lúc Trạm Vi Dương hoàn thành bài tập hôm nay phải hoàn thành thì đã hơn 10 giờ tối.
Hắn vừa ngáp một cái, vừa lười biếng duỗi eo.
Bùi Khánh khép lại sách trong tay, từ mép giường Trạm Vi Dương đứng lên, nói: "Đêm nay em có thể tự ngủ một mình được không?"
Trạm Vi Dương duỗi thắt lưng một cái rồi vội vàng đặt tay xuống, cậu nhìn Bùi Khánh, hỏi: "Tại sao?"
Bùi Khánh một tay đút ở trong túi quần ngủ dài, một tay cầm sách, nói: "Chẳng lẽ em vẫn muốn ngủ cùng anh?"
Trạm Vi Dương nói: "Đúng vậy."
Bùi Khánh hỏi: "Cho tới lúc nào?"
Trạm Vi Dương nghĩ nghĩ, sau đó trong lòng rối rắm, cậu phát hiện mình không biết nên trả lời câu hỏi này như thế nào.
Bùi Khánh nói: "Anh thực tập nửa năm ở chỗ này thì sẽ phải quay lại trường học."
Trạm Vi Dương nhìn Bùi Khánh, ngập ngừng hỏi: "Vậy trước khi anh đi em có thể cùng ngủ với anh không?"
"Tại sao nhất định phải ngủ cùng anh?"
"Em không muốn ngủ một mình."
"Vậy trước kia em cũng ngủ cùng ba ba và anh trai sao?"
"Có đôi khi ngủ cùng ba ba, không ngủ cùng anh trai." Trạm Vi Quang chưa bao giờ ngủ cùng cậu.
"Có phải tháng sau ba em sẽ trở lại không?"
"Ba ba nói phải."
Bùi Khánh nói: "Vậy được." Đây là câu cuối cùng của anh, sau đó không tiếp tục truy vấn Trạm Vi Dương nữa.
Trạm Vi Dương thở phào một hơi, có cảm giác mình đã thi đỗ, cậu đi theo Bùi Khánh qua phòng anh, lúc đóng cửa động tác rất nhẹ, như là sợ hãi sẽ làm phiền đến Bùi Khánh, sau đó Bùi Khánh sẽ đuổi cậu ra ngoài.
Sau khi Bùi Khánh trở lại phòng, bật đèn bàn lên ngồi ở mép giường, đặt laptop lên trên đùi rồi mở ra.
Trạm Vi Dương lặng lẽ từ bên kia giường leo lên, xốc chăn lên nhét mình vào, nằm nghiêng nhìn Bùi Khánh.
Bùi Khánh một lát sau mới nhìn cậu, nói: "Anh mở ra máy tính có ảnh hưởng đến em ngủ không?"
Trạm Vi Dương lắc đầu.
Bùi Khánh vươn tay ra, che mắt Trạm Vi Dương, nói: "Vậy em ngủ đi, anh xem phim một lát."
Ngày mai là thứ bảy, Trạm Vi Dương tuy rằng còn phải học bù, nhưng Bùi Khánh không cần đi làm, anh muốn xem xong một nửa bộ phim còn lại.
Anh tắt đèn bàn, đeo tai nghe lên, lẳng lặng ngồi ở trên giường xem phim.
Trạm Vi Dương nhắm mắt lại, một lúc lâu vẫn không ngủ được, vì thế lén mở mắt ra, nhẹ nhàng kề sát vào Bùi Khánh, nhìn màn hình máy tính của anh.
Bùi Khánh xem một bộ phim nước ngoài, lúc Trạm Vi Dương cúi người gần hơn để xem, vừa lúc nam nữ chính ôm nhau hôn môi, cảnh này có chút kịch liệt.
Ánh huỳnh quang màu lam nhạt từ màn hình máy tính chiếu vào trên mặt hai ngày, đầu Trạm Vi Dương gần như đều dán ở trên vai Bùi Khánh.
Đột nhiên, Bùi Khánh đưa tay che khuất đôi mắt Trạm Vi Dương, anh nói: "Đừng nhìn."
Trạm Vi Dương không đeo tai nghe, nghe không thấy âm thanh của bộ phim, không biết nam nữ chính hiện tại đang làm gì, cậu chỉ hỏi: "Tại sao?"
Giọng nói Bùi Khánh rất nhẹ, ở bên tai cậu nói: "Trẻ con không được xem."
Tim Trạm Vi Dương vô cớ đập nhanh hơn, cậu nói: "Em không phải trẻ con."
Bùi Khánh nói: "Em đấy.
Anh đếm đến ba, em mau ngủ đi." Nói xong, anh dường như không tạm dừng mà bắt đầu đếm ngược: "Ba --"
Trạm Vi Dương đột nhiên xoay người đưa lưng về phía Bùi Khánh nằm xuống, đem chăn kéo qua đỉnh đầu, nói: "Em ngủ rồi."
Vì thế việc đếm số vẫn chưa đếm xong, Trạm Vi Dương đã ngủ thiếp đi rồi, cũng không biết Bùi Khánh đã ngủ từ lúc nào..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...