Dương Cảnh Thừa nắm chặt tay của Lộ Diêu Diêu. Anh vừa đi, cả người cô lập tức bị anh lôi theo khiến bước chân cô lảo đảo.
“Tách ra tìm đi anh!” Cô lại phản đối một cách lần nữa.
Dương Cảnh Thừa nghiêng đầu nhìn cô: “Lúc này em đừng nói lời vô nghĩa nữa!”
Gió gào thét, cát bay đầy trời, bấy giờ bầu trời đã hoàn toàn tối sầm đi. Trong bão cát như thế này rất khó để mở mắt, vì thế Lộ Diêu Diêu nheo mắt nhìn anh: “Không phải là em đang tranh cãi với anh! Trương Tục đã vào sa mạc mấy ngày nay rồi, nhất định phải sớm tìm được anh ấy! Tách ra tìm là biện pháp tốt nhất! Cũng đâu phải em chưa từng trải qua thời tiết như thế này, em sẽ không gây ảnh hưởng đến các anh đâu! Cũng không phải em chưa từng một mình tìm người trong đêm tối!”
Dương Thừa Cảnh làm như không nghe thấy lời cô nói, anh không nhìn cô nữa, một tay khác lấy đèn pin ra từ trong túi rồi bật lên, sau đó chiếu đèn về phía trước, ánh sáng đèn chỉ có thể chiếu sáng hơn khoảng nửa mét. Lộ Diêu Diêu vội vã tìm Trương Tục nên cũng quên đem theo đèn pin. Cô hơi bực mình. Dương Cảnh Thừa nhìn phía trước, chậm rãi nói một câu: “Nếu em không đi thì anh có thể cõng em đi.”
“Vậy thì em đi với anh, buông tay em ra.” Cô đưa ra quyết định.
Dương Cảnh Thừa nhìn cô một cái, buông tay ra, dặn dò: “Nhớ đi theo sát anh.”
Anh đi về phía trước, còn cô đuổi theo. Cả hai tìm người trong phạm vi ánh sáng nhỏ hẹp. Nhóm của Triệu Tín ở phía sau Dương Cảnh Thừa, nhưng khi nãy anh đã ra lệnh cho bọn họ tách ra tìm người. Lúc này, các đội viên đang chia nhau ra tìm.
*
Hai tiếng sau, bão càng ngày càng lớn, Lộ Diêu Diêu phải cố gắng mở mắt, bước chân cũng chậm dần, cách xa anh tận mấy bước.
Dương Cảnh Thừa dừng lại, xoay người chờ cô theo kịp. Cô giẫm một chân lên mép cồn cát, vô tình khiến cát rơi xuống, khiến cô “A” lên một tiếng rồi lập tức té ngã xuống cồn cát. Dương Cảnh Thừa lập tức chạy xuống dưới cồn cát, nhưng tốc độ lăn của cô cực nhanh, đến cuối cùng Dương Thừa Cảnh nằm xuống, lao đến cố gắng nắm lấy cánh tay của cô.
“Em không sao chứ?” Anh ngẩng đầu, chiếu đèn pin vào người cô.
Khăn che đầu Lộ Diêu Diêu bị bung ra, lộ nửa mặt. Trên mặt vốn trắng nõn quyến rũ bây giờ dính đầy cát. Cô lắc đầu, “Em không sao.”
Phần dưới cơ thể Dương Cảnh Thừa dịch về phía cô, nằm song song với cô trên cát.
“Em quay mặt qua đây.” Anh nói.
Lộ Diêu Diêu khó hiểu xoay qua chỗ anh. Anh giơ tay lên, phủi cát trên mặt cô xuống.
“Cảm ơn anh.” Lộ Diêu Diêu từ trong cát bò dậy, giơ tay chỉnh lại khăn che đầu bị bung ra.
Dương Cảnh Thừa liếc nhìn cô một cái, cũng bò dậy từ trong cát, đứng nhìn cô chỉnh khăn che đầu. Chờ cô cột chắc, anh bèn kéo tay cô, rọi đèn pin dọc theo cồn cát bên dưới. Cô muốn hất tay anh ra nhưng lại bị anh nhìn cảnh cáo: “Còn muốn bị té sao?”
“Té trong sa mạc là chuyện bình thường mà.” Cô nói một câu.
Dương Cảnh Thừa không nghe theo cô, không đợi cô trình bày thì đã kéo cô đi.
Lại hơn hai giờ trôi qua, vẫn không phát hiện Trương Tục. Dương Cảnh Thừa dùng bộ đàm hỏi những người khác trong đội cứu viện nhưng cũng không có phát hiện gì.
“Mấy hôm nay thời tiết xấu, buổi tối gió cát lớn, mong Trương Tục trăm ngàn lần đừng có chuyện gì.” Trong mắt Lộ Diêu Diêu tràn đầy lo lắng, ánh mắt vẫn theo ánh sáng đèn pin tìm kiếm. Nhưng thời tiết như vậy, phạm vi đèn pin cầm tay chiếu sáng là quá nhỏ.
Đêm càng khuya, gió cát càng lớn, bọn họ bước trong sa mạc ngày càng khó khăn.
Dương Cảnh Thừa cũng té ngã một lần, kéo theo Lộ Diêu Diêu lăn xuống sườn cát. Chờ dừng lại thì hai người cũng đúng lúc nằm ngửa, Lộ Diêu Diêu thật sự không còn sức để đi. Cô quen thuộc sa mạc nên thực tế cô rất ít khi vào sa mạc vào đêm mùa đông, bởi vì quá lạnh, gió cát quá lớn, lại cực kỳ không an toàn.
“Chúng ta nghỉ ngơi một lát đi.” Dương Cảnh Thừa nghiêng đầu nhìn Lộ Diêu Diêu.
Lộ Diêu Diêu vẫn còn thở hổn hển. Cô nghiêng đầu nhìn anh, “Không thể nghỉ được.” Cô vừa nói xong, lập tức trở mình muốn bò dậy, nhưng cơ thể không còn chút sức lực nào lại ngã vào trong cát. Qua một lúc lâu, cô lại bò dậy, đứng trước mặt Dương Cảnh Thừa, nhìn anh với vẻ mặt nghiêm túc nói, “Đi thôi.”
Dương Cảnh Thừa giữ chặt tay cô rồi kéo cô xuống. Cơ thể cô ngã nhào bên cạnh anh. Cô lại cũng không có sức bò dậy. Cô quay đầu, giận dữ lườm anh: “Anh làm gì vậy?”
Anh cầm đèn pin trong tay còn lại, đặt ở trên cát, ánh sáng mịt mờ nên anh chỉ lờ mờ nhìn thấy ánh mắt của cô, nói: “Nghỉ ngơi một chút.”
“Trương Tục bặt vô âm tín, còn có thể đang trong tình trạng nguy hiểm, em làm sao có thời gian để nghỉ ngơi?”
“Vậy em có thể đi không? Hay là anh phải cõng em đi tìm người?”
Lộ Diêu Diêu thở phì phò, “Nếu không phải anh kéo em thì em bây giờ em đã có sức rồi!”
Anh kéo cô một cái, để cô nằm trên ngực anh. Cô đấm lên ngực anh một cái. Anh tắt đèn pin, ánh sáng duy nhất đã mất, chỉ còn lại bóng tối. Tay anh đè đầu cô, để mặt cô tựa lên tim anh.
“Em giữ sức đi.” Anh nói.
Cô buông lỏng nắm đấm, nằm trên người anh không nhúc nhích. Cô thật sự không còn sức.
“Biết sớm thì em đã dắt A Tục theo, có lẽ nó có thể giúp được.” Cô nhỏ giọng nói.
Dương Cảnh Thừa nói, “Gió cát lớn như vậy, rất khó để nó tìm được.”
Cô im lặng không lên tiếng.
Dương Cảnh Thừa nói tiếp: “Yên tâm, anh chắc chắn giúp em tìm được người.”
Đêm tối mịt mù chỉ có âm thanh gió cát. Lộ Diêu Diêu cảm giác được cát rơi trên người cô, càng lúc càng nhiều, dường như cô và anh sẽ nhanh chóng bị chôn vùi trong cát. Cô biết thời tiết lúc này rất xấu, nhưng cô không thể bò dậy nổi.
“Cảnh Thừa.” Tạm thời không đi được, cô chỉ đành như vậy, nhưng giọng nói của cô thì thào vừa bất lực lại vừa lo lắng.
Dương Cảnh Thừa thở dài, buông đen pin đã tắt, cầm tay cô rồi đưa lên môi anh, khẽ hôn một cái lên mu bàn tay, “Làm sao để có thể trở về như lúc trước? Diêu Diêu, bà chủ Lộ dũng cảm dám làm, mặt luôn tươi cười có thể trở lại được không?”
Hai người chưa chia tay, nhưng khoảng thời gian này lạnh nhạt như vậy. Tim Lộ Diêu Diêu đau không nói lên lời. Đây không phải tính cách của cô. Nhưng di chứng cha mẹ anh ly dị lại hiện lên trong đầu cô. Tâm trạng cô rối bời, đặc biệt là không cam lòng.
Cát rơi trên người cô càng lúc càng nhiều. Cô bỗng nhiên có một ý nghĩ, bây giờ dù có phải cùng chết như vậy với anh, cô cũng bằng lòng.
“Vậy anh nhớ em đã nói gì không?” Mặt cô tựa lên ngực anh, trong bóng tối bỗng nhiên trả lời.
“Mỗi câu đều nhớ, nhất là yêu anh, thương anh.”
Im lặng một lúc lâu, Lộ Diêu Diêu mới lại mở miệng, “Dương Thừa, em không muốn quan tâm đến chuyện đó. Vứt bỏ anh ấy đi! Người mà em không gặp mấy chục năm thì có liên quan gì tới em?”
“Hửm?”
“Em phải ở bên cạnh anh!”
Cô chợt thay đổi khiến anh ngạc nhiên lại vui mừng: “Đây mới là bà chủ Lộ mà anh biết.”
Anh nâng đầu cô, cúi đầu hôn lên môi cô một cách mạnh mẽ trong bóng tối.
Lúc này, gió gào thét, hạt cát vô hình bỗng từ trời rơi xuống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...