Triệu Tín nói xong thì cao chạy xa bay.
Sắc mặt Dương Cảnh Thừa trầm xuống. Dãy số trong tay của Triệu Tín kia là dãy số mà anh không thể nào quen thuộc hơn nữa, nếu không phải là của Diêu diêu, thì còn của ai nữa? Bởi vì chuyện tấm hình, nên hôm qua cô mới nói với anh là cả hai tạm cách nhau ra, hôm nay xe cô gặp chuyện, cô gọi điện thẳng đến cho đội cứu viện, mà không phải anh. Cô nói được là làm được. Trước kia lúc nào cũng muốn ở cạnh nhau, mà bây giờ sao lại hời hợt đến thế. Chuyện xảy ra bất ngờ, khiến anh không kịp phản ứng.
Lúc nói địa chỉ trong điện thoại ra mới phát hiện người gọi là Lộ Diêu Diêu.
“Chị dâu?” Anh ta mở cửa xuống xe, đi đến trước mặt Lộ Diêu Diêu đang đứng ven đường, ngạc nhiên gọi. Sao cô lại gọi vào số điện thoại của đội cứu viện? Không phải cô có số điện thoại của đội trưởng Dương sao?
Lộ Diêu Diêu trầm mặc mất vài giây vì câu Triệu Tín dùng để gọi cô. Ngay sau đó, cô nhìn Triệu Tín cười: “Xe hư rồi, phiền anh quá.”
Triệu Tín hấp tấp trả lời: “Chị dâu khách sáo quá!” Anh ta vòng quanh xe một vòng: “Bị hư chỗ nào ạ?”
“Không nổ máy được.” Lộ Diêu Diêu nói: “Chỉ có thể kéo đi sửa thôi.”
Triệu Tín gật đầu: “Để em đi lấy đồ kéo. Dạo này tiệm của bác Vương đóng cửa, chỉ có thể kéo đến đội cứu viện bọn em, Lục Bạch sẽ sửa xe. Chị dâu cứ ngồi lên xe em đi.”
Xe Triệu Tín lái là xe kéo. Anh ta cầm dây móc lấy gầm xe lại với nhau. Lộ Diêu Diêu thấy anh ta xử lý xong, mới lên xe.
“Xe này trông có vẻ như không phải của chị dâu.” Sau khi Triệu Tín lên xe thì hỏi Lộ Diêu Diêu.
“Là xe của Trương Tục.”
Triệu Tín gật đầu tỏ ý đã hiểu. Cho xe chạy, kéo xe về lại đội cứu viện.
Lúc sắp đến nơi, Lộ Diêu Diêu bảo Triệu Tín ngừng xe. Anh ta nghe lời dừng xe lại, nghiêng đầu hỏi: “Chị dâu muốn xuống đây à?”
“Đúng vậy.”
Triệu Tín cảm thấy kỳ lạ: “Không tiện đến đội sao?”
“Không được. Ở khách sạn còn có chuyện phải xử lý. Sửa xe xong thì gọi cho tôi.” Lộ Diêu Diêu vừa nói, vửa mở cửa xuống xe.
Triệu Tín thò đầu ra khỏi cửa sổ: “Chị dâu, ở đây làm gì có xe nào đâu!”
Vừa đúng lúc có một chiếc xe máy chạy ngang qua, Lộ Diêu Diêu ngoắc tay, chiếc xe ấy dừng lại. Cô nói với người lái xe đôi câu thì lên xe, ngồi sau xe máy.
Lúc này, Triệu Tín mới nhận ra người kia là ông chủ quầy thịt nướng. Vừa chớp mắt, chiếc xe máy đã đi xa. Triệu Tín nhìn theo hướng xe máy chạy, trong lòng không khỏi cảm thấy kì lạ. Bà chủ Lộ với đội trưởng Dương cãi nhau? Một lúc sau, anh ta mới thu hồi ánh mắt, lái xe về đội cứu viện.
*
Tề Tư Tần xuất viện. Lộ Diêu Diêu đến bệnh viện lần cuối. Thằng bé nói với cô rằng nó muốn rời khỏi sa mạc cùng với dì nhỏ của mình. Lộ Diêu Diêu đã nghĩ đến chuyện này từ trước, bèn hỏi Tề Tư Tần bao giờ thì đi.
“Là hôm nay. Sau khi con ra viện thì bọn con sẽ đi.” Tề Tư Tần trả lời.
Đúng lúc này, Tần Trinh Trinh đã làm xong thủ tục xuất viện. Cô ấy nói rằng hành lý cũng đã dọn dẹp xong xuôi, cũng đã gọi điện nhờ xe chở đến nhà ga xe lửa, chờ xe đến là đi ngay.
Lộ Diêu Diêu nói với Tề Tư Tần: “Lên đường bình an.”
“Dì ơi, liệu con cáo kia có thể bị người ta bắt không ạ?” Tề Tư Tần chợt nhớ đến con cáo sa mạc, bèn hỏi Lộ Diêu Diêu.
Lộ Diêu Diêu trả lời: “Dì nghĩ chắc là không đâu.”
“Vậy thì tốt quá.” Tề Tư Tần nói tiếp: “Con đó thật đáng yêu.”
Tần Trinh Trinh nhận được một cuộc điện thoại, nói rằng xe sắp đến bệnh viện, nên đã chào tạm biệt Lộ Diêu Diêu. Cô và Tần Trinh Trinh, còn có Tề Tư Tần không có tình cảm gì đặc biệt hết, nhờ có duyên quen biết nên mới có cơ hội tiếp xúc với nhau, giờ phút này cô không có tí cảm giác gì. Hơn nữa, cô phải trở về khách sạn, vì thế sẵn tiện đưa hai người họ ra cửa bệnh viện luôn.
Một chiếc xe hơi màu nâu nhỏ đang đậu ven đường. Tần Trinh Trinh nắm tay Tề Tư Tần đi sang đó. Khi Tề Tư Tần vừa định lên xe thì có một giọng nói vang lên: “Đứng lại!”
Giọng nói này, Lộ Diêu Diêu nghe rất quen tai. Quay đầu nhìn lại thì thấy Tề An Thành đi về phía Tề Tư Tần đang đứng. Tề Tư Tần dừng lại, xoay người kinh ngạc nhìn Tề An Thành.
“Nếu con là con trai chú, không đi theo chú thì đi theo ai?” Tề An Thành đi đến trước mặt Tề Tư Tần, giọng nặng trĩu.
Tề Tư Tần cắn môi dưới, do dự nhìn Tần Trinh Trinh: “Con tự quyết định đi, muốn ở lại hay đi, chuyện này là tùy vào con.” Tần Trinh Trinh nhìn Tề Tư Tần nói.
“Chuyện này không thể tùy ý quyết định. Một đứa trẻ năm tuổi thì biết gì mà quyết định? Con còn không mau theo chú về nhà?” Tề An Thành nhìn chằm chằm vào thằng bé.
“Này, có đi hay không đây? Mọi người không đi thì không kịp chuyến tàu đâu?” Tài xế nhô đầu ra thúc giục.
Tề Tư Tần không nhúc nhích. Tần Trinh Trinh buống tay nó ra, cười nói: “Vậy dì đi trước.” Tần Trinh Trinh lên xe, bảo tài xế lái đi.
Xe lái đi rồi Tề Tư Tần mới hoàn hồn, co giò chạy theo xe: “Dì nhỏ! Dì nhỏ!”
Tề An Thành đứng đó không nhúc nhích, nhìn thằng bé chạy đuổi theo chiếc xe. Tề Tư Tần chạy chừng chục bước, ngừng lại. Chiếc xe dần đi xa, mãi sau không còn thấy bóng dáng nào nữa. Tề An Thành nhìn về phía đó gọi lớn: “Không đuổi theo nữa thì quay về đây!”
Tề Tư Tần chậm rãi trở về, lướt qua Tề An Thành, không nói câu nào. Đi thẳng về phía khách sạn Long Phượng.
Tề An Thành quay đầu nhìn về phía Lộ Diêu Diêu vẫn còn đang đứng trước cửa bệnh viện, rồi quay đầu lại, ánh mắt phức tạp nhìn theo bóng lưng nhỏ bé của Tề Tư Tần, và rồi vẫn chọn đi theo nó.
*
Lộ Diêu Diêu nhận được điện thoại của Triệu Tín, bảo là xe đã được sửa xong rồi. Cô nhờ La Quân đến đó lấy xe về. Sau đó, cô lái xe đến chỗ Trương Tục, trả xe lại cho anh.
Người mở cửa lần này vẫn là Cổ Lan. cô ấy nói Trương Tục đang điều chỉnh màu sắc, đây đang là thời điểm quan trọng. Lộ Diêu Diêu không đi lên, chỉ giao chìa khóa lại cho Cổ Lan, nhờ cô ấy trả lại cho Trương Tục giúp mình. Sau đó, cô còn thấy Cổ Lan móc chìa khóa xe máy ra trả lại cho cô.
“Lúc giặt quần áo cho Trương Tục, tôi vô tình thấy hai chiếc chìa khóa. Vốn định trả cho anh ấy, nhưng bận quá nên quên mất. Hình như mấy chìa khóa này là của bà chủ Lộ?”
“Là của tôi.” Lộ Diêu Diêu nhìn thẳng vào mắt Cổ Lan, rồi ngồi lên xe máy, mở máy chạy đi.
“Này! Bà chủ Lộ, cô không định lên nhà sao?”
Giọng của Cổ Lan dần biến mất bên tai Lộ Diêu Diêu.
*
Đầu mùa đông, mùa du lịch đã qua, khách sạn Long Môn bắt đầu ế ẩm hơn nhiều, lác đác không có mấy người khách.
Mấy năm qua đều như thế, mọi người làm việc trong khách sạn đã sớm chuẩn bị tâm lý để đối mặt.
Toàn bộ khu lều trại đều rút về. Đầu đông, nên ban ngày nhiệt độ rất lạnh, đừng nói chi đến buổi tối,, vì thời tiết khắc nghiệt như thế nên khách sạn Long Môn không được phép cho du khách hạ trại.
Lộ Diêu Diêu không còn nhận được bất kì tin tức nào liên quan đến mẹ mình và ba của Dương Cảnh Thừa. cô và anh đã hơn hai tháng rồi chưa gặp nhau. Đương nhiên là có gặp qua, chỉ là anh vẫn luôn ở đội cứu viện, còn cô thì lại ở cách anh quá xa, không thể trực tiếp gặp nhau.
Khách sạn không có khách, cô cũng chẳng có việc gì để làm. Vì thế nên cô quyết định dắt lạc đà đi dạo.
Bên ngoài gió thỏi lạnh đến rùng cả mình. Lộ Diêu Diêu lấy khăn lụa quấn chặt hơn một tí. Đi đến bên dưới gò cát, cô nhảy xuống lạc đà.
“Cô đi nhầm chỗ à? Đội cứu viện ở bên kia kìa.”
Lộ Diêu Diêu quay đầu, thấy cả người Tề An Thành dựa hẳn vào gò cát.
Lộ Diêu Diêu nhìn anh ta: “Sao anh lại ở đây?”
“Tôi muốn đến một nơi yên tĩnh một chút.”
Vốn là cô định nghỉ chân ở gò cát, không nghĩ đến việc sẽ gặp Tề An Thành. Thế nên cô quyết định cưỡi lạc đà đi tiếp.
Cô đi, Tề An Thành đã sớm đoán ra, chẳng qua không ngờ cô đi hướng ngược lại với đội cứu viện. Anh biết đội cứu viện đang cứu người, hơn nữa Dương Cảnh Thừa cũng đang ở đó.
Giống như nghĩ đến chuyện gì đó, vội vã đuổi theo hướng đi của Lộ Diêu Diêu.
“Bà chủ Lộ, cô và đội trưởng Dương sao rồi?”
“Liên quan gì đến chuyện của anh?” Lộ Diêu Diêu quay đầu nhìn anh ta.
“Hai người chia tay à?”
Lộ Diêu Diêu “hừ” một tiếng, không trả lời.
Tề An Thành cười nói: “Này tức dưng là đúng rồi?”
Lộ Diêu Diêu lười để ý đến anh ta, vỗ lạc đà bỏ chạy.
Lạc đà chạy rồi, Tề An Thành cũng cố hết sức đuổi theo. Sau một lúc không ngừng chạy thì cũng quá sức chịu không nổi, bị Diêu Diêu bỏ rơi phía sau. Anh ta thở gấp, té xuống đất, lăn mấy vòng rồi dừng lại.
Lộ Diêu Diêu quay đầu lại nhìn, xác định mình đã cắt đuôi được rồi.
“Chỉ với sức lực đó mà đòi đuổi theo sao?” Cô cười khẽ, rồi hừ nhẹ: “Cứ thích xen vào việc của người khác!” Cô xuống lạc đà, nhẹ nhàng sợ lên mặt nó, rồi nhu hòa nói: “A Tục, đi chơi một lát đi.”
Cô dõi mắt nhìn, sa mạc rộng lớn mờ mịt, không một bóng người, chỉ có thể nhìn thấy cát bị gió rét cuốn lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...