Chiếc xe chạy nhanh trên sa mạc, khiến cát bay tứ tung. Bóng người Tề An Thành nằm trên cát cùng dẫn khuất xa.
Dương Cảnh Thừa trở về tòa nhà của đội cứu viện, đẩy cửa vào phòng. Lộ Diêu Diêu đang nửa ngồi trên giường anh. Thấy anh bước vào, đôi mắt đầy vẻ quyến rũ nhìn sang.
“Cục cưng, em đợi anh lâu lắm rồi đó. Nghe nói là lại có người cần giúp, nên anh mới ở lại sa mạc.” Cô thuật lại.
“Ừm.” Dương Cảnh Thừa đứng ngoài cửa nhìn cô: “Em đoán xem người anh giúp là ai?”
“Sao em biết được?” Lộ Diêu Diêu cũng chẳng quan tâm.
Dương Cảnh Thừa vẫn tiếp tục tự trả lời câu hỏi của mình: “Là Tề An Thành.”
Tề An Thành? Sống ở đây lâu vậy mà vẫn bị kẹt ở sa mạc? Không biết là bị thật hay là cố ý nữa đây. Lộ Diêu Diêu thầm nghĩ. Lại thấy Dương Cảnh Thừa cười như không cười nhìn cô, cô khẽ híp mắt: “Đội trưởng Dương, vẻ mặt này của anh là có ý gì?”
“Anh ta kể anh nghe một chuyện dài.”
“Hở? Nói gì vậy anh?”
“Kể về nguyên nhân xảy ra chuyện giữa anh ta và Tần Phi Phi.” Dương Cảnh Thừa vẫn nhìn cô: “Em muốn nghe không?”
Thì ra anh nở một nụ cười kỳ lạ là vì chuyện này. Cô vẫn không thèm để ý: “Liên quan gì đến em?”
Cô đưa tay về phía Dương Cảnh Thừa câu dẫn: “Lại đây nào.”
Dương Cảnh Thừa bước đến trước mặt cô, tay nâng cằm cô lên, cúi đầu nhìn thẳng vào cô: “Anh ta nói với anh một đống chuyện, xem ra kìm chế quá lâu nên giờ có dịp là nôn ra hết.”
Lộ Diêu Diêu không thèm để ý đến việc Tề An Thành tuôn ra nhữn chuyện không vui nào.
Dương Cảnh Thừa lại chậm rãi nói: “Tề An Thành, Trương Tục, và một người nữa không biết tên, ở rìa sa mạc này, ai anh cũng phải cẩn thận.”
“Anh, cái anh này thì ra là anh đang ghen!” Lộ Diêu Diêu không nhịn được cười: “Mà anh đừng lôi theo anh Tục vào.”
Anh biết là cô hiểu, thế nhưng cô cố ý dùng từ “anh Tục” một cách thân mật như thế, tay anh siết chặt cằm cô một phát, rồi nói: “Chưa chắc.”
Lộ Diêu Diêu khẽ cười.
“Người đàn ông đang ghen này, giờ anh muốn làm sao đây?”
“Không làm gì cả.” Anh cúi đầu, há miệng ngậm lấy môi cô, một lát sau mới chịu nhả ra: “Chỉ có thể như ý em muốn, ngậm em trong miệng.”
Lộ Diêu Diêu nắm lấy bàn tay đang giữ cằm mình, dời xuống dưới thân, cô quỳ trên giường, hai tay vòng lên cổ anh, ngẩng đầu nói: “Tiếp tục đi anh.”
Ấy vậy mà Dương Cảnh Thừa lại không làm gì tiếp, cười trả lời: “Anh mới từ ngoài về, anh phải đi tắm.”
Ánh mắt tràn đầy thất vọng nhìn anh, rồi cô khoát tay: “Anh tắm nhanh lên chút, đừng để em ngủ quên như bữa.”
Dương Cảnh Thừa cầm quần áo quay đầu: “Em buồn ngủ thì cứ ngủ đi. Có phải em mới đến đây lần đầu đâu, mọi người thấy cũng chẳng có gì lạ. Trời nóng vậy em cứ ngủ đi đã.”
“Một người ngủ thì có ích gì chứ?” Lộ Diêu Diêu nháy mắt với anh một cái.
Dương Cảnh Thừa đưa mắt nhìn cô, rồi cầm quần áo đi vào phòng tắm.
Mười mấy phút trôi qua, Lộ Diêu Diêu ngủ thiếp đi thật. Dương Cảnh Thừa trở về phòng thấy cô đã ngủ say, chắc hẳn mấy hôm nay công việc ở khách sạn Long Môn rất bận.
Từ sau khi trở về từ thôn Mã, cả đội cứu viện lẫn khách sạn đều bận bịu không ngơi tay, có chuyện anh còn chưa kịp nói với cô.
Dương Cảnh Thừa ngồi trên ghế cũng bắt đầu lim dim.
Sau đó, Triệu Tín gõ cửa hỏi anh có muốn đi ăn cùng không, căn tin đang rất nhiều người. Dương Cảnh Thừa mở mắt, đi ra mở cửa, lúc này mới nhận ra là mặt trời đã lặn. Anh quay đầu nhìn cô gái trên giường, rồi nhìn về phía Triệu Tín: “Các cậu cứ đi đi, không cần chờ tôi.”
Triệu Tín biết Lộ Diêu Diêu cũng đang ở đây, nháy mắt ra hiệu: “Dạ rồi, em cũng đã nói mấy đứa kia là không cần tới gọi anh rồi mà.”
“Các cậu đi ăn, mà sao nói nhảm nhiều vậy?” Dương Cảnh Thừa lý lẽ.
Triệu Tín cười lớn xoay người xuống lầu, cùng mọi người đi ăn.
Khi Dương Cảnh Thừa quay vào phòng, Lộ Diêu Diêu cũng đã tỉnh.
“Vừa đúng lúc đến giờ ăn.” Dương Cảnh Thừa đi tới.
“Em ngủ cả một buổi chiều luôn hả? Sao anh không gọi em dậy?” Lộ Diêu Diêu cau mày.
“Anh cũng ngủ mất.”
“Anh ngủ ở đâu?”
“Em nằm giường rồi, nên anh ngủ trên ghế.”
“Có phải là anh chưa từng ngủ với em đâu, còn giả đứng đắn.” Lộ Diêu Diêu không hài lòng.
Nhưng cô luôn cảm thấy tiếc khi mình ngủ quên mất. Song bụng cô có chút đói: “Vậy mình đi ăn trước đi.” Cô nói.
Dương Cảnh Thừa cùng cô ra khỏi tòa nhà của đội cứu viện.
*
Hai người ăn tối xong bèn chọn một nơi không người nắm tay nhau tản bộ. Đó là một nơi cực ít du khách lui đến trên sa mạc.
Ánh trăng sáng và tròn, treo lơ lửng trên bầu trời đêm, khiến cho nơi đây thêm phần nhu hòa.
“Diêu Diêu.”
“Tối nay ánh trăng đẹp thật đấy.”
Dương Cảnh Thừa vừa mới cất tiếng gọi, Lộ Diêu Diêu đã nhanh chóng xoay người ôm lấy cổ anh.
“Không có gì lạ hết.” Dương Cảnh Thừa ngẩng đầu nhìn, cười trả lời.
Lộ Diêu Diêu mở to mắt nhìn anh: “Anh không thể nào lãng mạng hơn tí được à?”
“Diêu Diêu, anh có chuyện muốn nói với em.” Giọng của Dương Cảnh Thừa bỗng nhiên trở nên nghiêm túc.
“Lúc nào anh cũng muốn phá hư bầu không khí hết.” Lộ Diêu Diêu không hài lòng: “Anh nói đi.”
Dương Cảnh Thừa đem chuyện của bác Hoa kể cho Lộ Diêu Diêu nghe. Đây là chuyện mà từ lúc trở về từ thôn Mã đến giờ anh vẫn chưa có dịp nói với cô.
“Trần Dung là tên thân mật của mẹ em? Sao em lại không biết chuyện này nhỉ?” Lộ Diêu Diêu kinh ngạc: “Nếu như chuyện này là thật, vậy thì mẹ anh với mẹ em quen nhau sao? Năm năm đó mẹ em ở Châu Phi à? Vậy mà em vẫn cứ cho rằng bà ấy ở Thổ Nhĩ Kỳ. đúng là chuyện này có liên quan đến việc nghiên cứu của mẹ em, bởi vì bà ấy nghiên cứu về lịch sử, thứ bà ấy nghiên cứu là về Hãn Quốc Đột Quyết* có nguôn gốc từ Thổ Nhĩ Kỳ theo lịch sử Trung Quốc.
(Hãn Quốc Đột Quyết: Dân tộc thiểu số thời cổ, ở Trung Quốc, sau bị nhà Đường tiêu diệt)
Lộ Diêu Diêu vẫn luôn tìm mẹ mình, nhưng vẫn không có kết quả, không biết tại sao bà ấy lại mất tích, không xác định được tình huống, cô không muốn nói chuyện này với Dương Cảnh Thừa, bởi vì cô nghe về mẹ phần nhiều là từ những lời đồn đại ngoài kia. Mà bây giờ Dương Cảnh Thừa đã biết chuyện về bà ấy, vì vậy cô mới nói đến tấm hình kia: “Trong hình…Có một người đàn ông hơn ba mươi, trông rất anh tuấn.”
Dương Cảnh Thừa nhớ tới những lời đồn kia, cô đang nghi ngờ mẹ của mình đi theo người đàn ông trong hình sao? Anh trả lời: “Tấm hình ấy chụp lúc nào, em có biết không?”
“Bên trên có đề ngày tháng, cho đến hôm nay là đúng mười năm.”
“Mười năm ở Thổ Nhĩ Kỳ, năm năm đầu ở Châu Phi cũng không mấy mâu thuẫn.”
Lộ Diêu Diêu gật đầu: “Nếu theo như anh nói Trần Dong đúng thật là mẹ em, vậy thì em lại có một đầu mối để đi tìm bà ấy.”
“Có điều, em có thể cho anh nhìn qua tấm hình kia một chút không?” Dương Cảnh thừa nói: “Chúng ta cùng nhau tìm mẹ em.”
Anh biết cô chẳng còn gì để giấu giếm. Cô đưa anh về nhà riêng của mình.
Cô vào phòng lấy tấm hình được cất giấu kĩ trong ngăn kéo, đưa cho anh xem.
Dương Cảnh Thừa cầm lấy, đưa mắt nhìn tấm hình, anh không khỏi khiếp sợ.
Lộ Diêu Diêu nhìn thấy sắc mặt của anh, nghi ngờ hỏi: “Sao vậy anh? Anh biết đây là ai à?”
“Anh biết.” Sắc mặt của Dương Cảnh Thừa trầm xuống: “Là ba anh.”
Lộ Diêu Diêu nhìn anh: “Anh nói gì cơ?”
Dương Cảnh Thừa ngẩng đầu: “Chỉ là một tấm hình, sẽ không biết rõ được chuyện gì đang xảy ra. Anh sẽ điều tra cho rõ chuyện này.”
Điện thoại của Lộ Diêu Diêu vang lên tiếng tin nhắn được gửi đến, cô cầm điện thoại ra xem, tin nhắn được gửi tới có nội dung như sau: Đầu tháng 3 năm 2007, bọn họ xuất hiện ở Antalya, khách sạn Nrut với danh nghĩa vợ chồng, khách sạn ấy đã đóng cửa cách đây 8 năm.
(Antalya; Thành phố của Thổ Nhĩ Kỳ.)
Đây là tin nhắn từ thám tử tư mà cô thuê gửi cô. Người này đang nói đến hai người nam nữ trong hình, cũng chính là mẹ cô và ba Dương Cảnh Thừa.
Anh nhìn thấy sắc mặt của Lộ Diêu Diêu chợt biến sắc, đi đến cạnh cô một bước, cúi đầu nhìn điện thoại, lúc này anh đã đoán được tin nhắn này đang nói tới ai.
Chân mày anh nhíu lại: “Chắc chắn là có nội tình. Diêu Diêu, cho anh chút thời gian, anh sẽ điều tra cho rõ chuyện này.”
Trong lòng Lộ Diêu Diêu chứa đầy ngũ vị tạp trần*. Cô ngẩng đầu nhìn Dương Cảnh Thừa, anh cũng nhìn cô. Một lúc sau, cô gật đầu: “Nhất định, em phải tìm hiểu chuyện này cho rõ!”
(Ngũ vị tạp trần: ngọt mặn đắng chua cay cùng lúc, ý chỉ cảm giác hỗn độn.)
Dương Cảnh Thừa thở phào nhẹ nhõm.
Ấy vậy mà Lộ Diêu Diêu lại nói: “Trước khi điều tra rõ, em nghĩ chúng ta nên tạm thời tách nhau ra đi.”
Dương Cảnh Thừa nhìn cô hồi lâu: “Theo ý em vậy.”
“Tối nay em sẽ không đến chỗ anh.” Lộ Diêu Diêu bỏ đi.
Dương Cảnh Thừa nhìn cô vài giây, xoay người, mở cửa đi ra ngoài.
Lộ Diêu Diêu nằm ngửa trên ghế sofa. Tại sao lại có thế như vậy? Cô đã điều tra lâu như thế, tại sao lại tra ra được tin tức này? Ngay cả khi cô không tin đây là sự thật, nhưng cô cũng không thể ỷ y bỏ qua nó được.
Trăng ngoài cửa lại vừa lên cao một tí, ánh trăng sáng nhàn nhạt. Đêm nay vốn là một đêm thật đẹp, vậy mà bây giờ thì chỉ cảm thấy lạnh buốt.
Ngồi trên ghế sofa hơn mười phút, bỗng nhiên cô bật dậy chạy ra cửa, trong tay còn nắm chặt tấm hình kia.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...