Đội Trưởng, Cùng Nhau Nói Chuyện Yêu Đương Đi

Lúc anh còn chưa đến thì đã nghe được một mùi hương thoang thoảng, là mùi hương anh đã sớm quen thuộc.

“Nhầm ư? Vậy để anh kiểm chứng một chút.”

Giọng nói vừa dứt, cô cảm nhận được môi anh chạm nhẹ lên môi mình, nhưng anh chẳng làm gì nữa cả. Cảm giác mềm mại ấm áp này làm tim cô đập nhanh hơn. Một lát sau, chiếc lá đang yên vị trên đôi mắt cô được lấy ra, nụ hôn kia chạm lên bên mắt trái của cô, rồi lại chuyển sang chạm lên mắt phải.

Khi nụ hôn anh rời khỏi đôi môi mềm mại, Lộ Diêu Diêu khẽ mở mắt, bắt gặp khuôn mặt nhiều ngày không thấy đang đối diện với mình, mà người kia thì đang cười như không cười nhìn cô.

Lộ Diêu Diêu mở to mắt nhìn anh.

Dương Cảnh Thừa vờ như không thấy: “Ngồi dậy nào, em vẫn còn muốn nằm ở đây sao?”

“Em thích đó, ai cần anh lo.”

“Mới không gặp có vài ngày, mà tính nóng nảy của em vẫn thế.”

Đúng vậy, trước kia cô theo đuổi anh, anh đối xử với cô thế nào cô đều không để ý. Lộ Diêu Diêu thở dài: “Em không thích thế.”

“Bởi vì liên quan đến đội trưởng Lý, nên Tiết Huệ ở đây, anh tránh cũng không tránh được. Nhưng chỗ không có ai thì anh vẫn sẽ cố tránh.”

“Anh có tránh hay không tránh thì có liên quan gì đến em? Nếu anh rung động với cô ấy, em cũng không cần anh nữa. Anh cứ việc đi theo cô ấy đi.”

“Em hào phóng thật.”

“Nếu anh đến chết mà vẫn không yêu em, có lẽ không bao lâu nữa em cũng sẽ ghét bỏ anh thôi.”

Dương Cảnh Thừa bỗng nhiên nhớ tới lời mà hai người từng nói với nhau. Anh đứng dậy, cách Lộ Diêu Diêu một chút rồi ngồi xuống bên cạnh cô.

“Mấy ngày nay số lần đội trưởng Lý vào bệnh viện càng ngày càng nhiều, đội cứu viện cũng có việc, không có thời gian tới gặp em. Hôm nay sức khỏe bác ấy đã ổn hơn một chút anh mới có thời gian. Lộ Diêu Diêu, em đừng cái giở tính ấy ra với anh.”

Lộ Diêu Diêu lập tức ngồi dậy, lá cây phủ đầy trên người cũng rơi xuống đất. Nghiêng đầu trừng anh, “Em thật sự ghét anh.”

Dương Cảnh Thừa nhìn đôi mắt xinh đẹp đang tức giận của cô, thân thể nghiêng một cái, một lần nữa đẩy ngã cô xuống đất, xoay người đè lên cô. Sau đó bàn tay to chạm vào ngực cô, dùng sức vuốt ve. Lộ Diêu Diêu rên nhẹ một tiếng. Dương Cảnh Thừa hôn lên tai cô, ngậm vành tai cô vào miệng. Trêu chọc một hồi, anh buông vành tai cô ra, từ lỗ tai hôn dọc xuống phía dưới, xé mở cổ áo cô ra, rồi tới thẳng xương quai xanh. Động tác trên tay anh không dừng lại, sau đó thay đổi xoa nắn sang bên kia. Cô không ngừng thở dốc, hơi thở càng lúc càng nặng nề, còn thỉnh thoảng xen nhẹ tiếng rên ngâm.

Anh lại ngẩng đầu, hôn lên đôi môi kia. Cô cũng bắt đầu nương theo. Lúc này anh lại rút đầu lưỡi ra, tay cũng dời đi, ngồi dậy.

Lúc Dương Cảnh Thừa ngừng lại, lửa nóng của cô bị anh khơi lên giờ bỗng nhiên không tìm thấy chỗ trút ra, cô ngồi dậy hung hăng trừng anh.

Anh cười nhẹ một tiếng, “Nói ghét anh mà còn hùa theo anh, còn chờ mong hành động tiếp theo của anh?”

Mặt Lộ Diêu Diêu đỏ bừng, ánh mắt u oán vừa xấu hổ vừa tức giận, nhìn càng thêm quyến rũ. Cô bỗng nhiên ngồi khóa lại trên hai anh, đôi tay ôm cổ anh, há mồm cắn môi anh. Mùi máu tươi lập tức tràn ngập ở trong không khí.

Anh quay đầu đi, kéo ra một khoảng cách với cô, trừng mắt nhìn cô, quát lớn một tiếng, “Đừng có được voi đòi tiên!”

Đến khi Lộ Diêu Diêu muốn xoay người rời đi, tay anh liền ấn lên lưng cô, dùng một chút sức đã ấn cô vào ngực mình, khiến cô muốn động đậy cũng không được.

Anh cúi đầu nhìn cô, giọng không nhẹ không nặng: “Ngồi yên nào.”

“Dương Cảnh Thừa, anh làm em vừa vui nhưng cũng vừa lo.”


Dương Cảnh Thừa thấy cô không động đậy, thả lỏng tay, im lặng không nói chuyện.

“Chúng ta ở cạnh nhau thật tốt.” Thật lâu sau, anh mở miệng: “Chỉ cần em không thay đổi, anh cũng sẽ không thay đổi.”

Đây là lời hứa của anh sao? Lộ Diêu Diêu chưa bao giờ nghĩ đến việc anh sẽ đưa ra cam kết như thế này với mình.

Cô yên tĩnh nằm tựa trước ngực anh.

“Em rất nhớ anh.” Cô không che giấu suy nghĩ thật của mình nữa, bản thân cô vốn là một người rất thẳng thắn.

Dương Cảnh Thừa cười một tiếng. “Trời sắp tối rồi…”

Ngón tay Lộ Diêu Diêu đặt lên môi người đối diện, mở to mắt nhìn anh.

Dương Cảnh Thừa lấy tay cô ra, nhìn một vòng, quanh đây không có bóng người. Chỉ có từng phiến lá cây đã nhuộm vàng, từ từ rơi xuống. Anh quay đầu nhìn cô, cổ áo lúc nãy bị anh kéo đã bị rách một mảng, lộ ra đôi gò tuyết trắng. Anh im lặng vùi đầu xuống.

Thật lâu sau, anh khẽ ôm cô xuống khỏi đùi mình, nghiêng người đặt cô xuống đất, rồi cúi người đè lên người cô.



Nắng chiều dần buông. Từng phiến lá vàng rơi xuống, phủ lên hai bóng người đang dây dưa.

*

Dương Cảnh Thừa lái xe tới, đậu bên ngoài khu rừng. Anh chỉnh sửa lại quần áo cho cô, phía trước vạt áo rách tung toé, không thể che được hết cơ thể. Anh khẽ cười, lại cúi đầu mút lên phần da thịt bị lộ kia. Lộ Diêu Diêu cố ý mắng, “Lưu manh!”

“Lúc này ăn nhiều như vậy, không phải em rất thích sao?” Dương Cảnh Thừa ngoài miệng thì chọc ghẹo, nhưng vẫn cởi áo của mình khoác lên cho cô.

“Đi thôi.” Dương Cảnh Thừa đứng lên, duỗi tay kéo Lộ Diêu Diêu từ dưới đất lên.

Trời đã tối rồi, nhưng vẫn có ánh sáng mở ảo của những ngôi sao len vào trong kẽ hở chiếu vào những tán cây. Anh nắm tay cô đi qua từng mảnh đất phủ đầy lá, từ từ rời khỏi rừng dương.

Ở ghế sau của xe có một cái áo khoác, Dương Cảnh Thừa lấy ra mặc rồi ngồi lại chỗ ghế lái. Xe chạy rồi dừng lại trước một tiệm cơm, hai người cùng nhau ăn cơm chiều, sau đó Dương Cảnh Thừa muốn chở cô về khách sạn, Lộ Diêu Diêu lại nói: “Không về khách sạn.”

“Vậy em muốn đi đâu?”

“Nhà em.” Lộ Diêu Diêu nói địa chỉ chỗ mình ở, cũng gần khách sạn Long Môn.

Nhưng trước giờ anh chưa bao giờ đến đó.

Dương Cảnh Thừa chạy xe đến căn nhà nhỏ, chỉ một người ở của Lộ Diêu Diêu.

“Xuống xe đi anh.” Lộ Diêu Diêu thấy anh còn ngồi ở ghế lái thì nhướn mi.

Cảnh Thừa nghĩ một hồi, kéo phanh tay, mở cửa xuống xe. Cùng cô vào nơi chỉ thuộc về riêng cô.

Cửa vừa đóng, cô liền xoay người ôm lấy cổ anh. Phòng khách không bật đèn, cả không gian hoàn toàn tối đen. Hai người lại nồng nàn hôn nhau.

“Đêm nay anh ở lại không?”


Trong bóng đêm, cô hỏi mơ hồ.

“Được.”

Phòng khách vang lên tiếng quần áo bị xé rách.

Đúng lúc này, điện thoại Dương Cảnh Thừa vang lên.

Dương Cảnh Thừa nghe điện thoại. Lộ Diêu Diêu nghe thấy, trong sa mạc có người xin giúp đỡ.

Cô duỗi tay bật đèn, u oán nhìn anh, “Đáng ghét quá đi!”

Hai người đã một thân không mảnh vải. Dương Cảnh Thừa cũng rất bất đắc dĩ, khom lưng nhặt quần áo rơi đầy trên mặt đất, vừa mặc vừa nói: “Anh phải đi rồi.”

Lộ Diêu Diêu đi thẳng về phía phòng tắm, cũng không quay đầu lại, nói: “Nhớ khóa cửa giùm em.”

“Ầm” một tiếng, Dương Cảnh Thừa nhìn thấy cửa phòng tắm bị đóng lại. Anh mặc xong quần áo, đi đến cửa phòng tắm gõ vài cái, nói câu “Anh đi nhé” liền xoay người rời đi.

*

Hôm sau, Lộ Diêu Diêu vừa đến khách sạn, La Cương liền nói với cô: “Tối hôm qua Tề Tư Tần bị xe đụng.”

Lộ Diêu Diêu cả kinh: “Sao lại bị xe đụng?”

“Thằng bé đi ra từ khách sạn Long Phượng, hình như là đuổi theo một người đàn ông, mới vừa đến quốc lộ, người tài xế kia có vẻ như không thấy nó nên đụng trúng.”

Đuổi theo một người đàn ông? Tề Tư Tần nếu đuổi theo người khác, vậy có thể là thằng bé cho rằng người đàn ông kia là cha của mình “Thằng bé sao rồi?” Lộ Diêu Diêu nhíu mày, chuyện cô đồng ý với Tề Tư Tần cô vẫn chưa làm.

“Lúc ấy mất máu quá nhiều, kho máu của bệnh viện không đủ, nhưng cũng may có người chung nhóm máu với thằng bé đã hiến máu, bây giờ còn đang ở bệnh viện, đã không còn nguy hiểm tới tính mạng.”

Lộ Diêu Diêu thở dài nhẹ nhõm.

La Cương lại nói: “Có điều bà chủ, chị đoán thử xem ai hiến máu cho Tề Tư Tần?”

Lộ Diêu Diêu thấy cậu ta úp úp mở mở, không kiên nhẫn nói: “Nói đi.”

“Ông chủ Tề.”

“Tề An Thành?” Lộ Diêu Diêu lắp bắp kinh hãi.

*

Xử lý xong chuyện khách sạn Lộ Diêu Diêu liền đi tới bệnh viện, Tề Tư Tần đã tỉnh. Cậu bé nói nó đã nhìn thấy một người giống cha mình, cho nên đuổi theo, nhưng không ngờ lại xảy ra tai nạn, suýt nữa bỏ mạng.

Tần Trinh Trinh đứng một bên nói: “Người kia mẹ có biết, nhìn anh ta đâu có giống ba của con?”


Tề Tư Tần nói: “Con từng mơ thấy chú ấy, vóc dáng của người này lại nhìn có chút tựa như người con thấy trong giấc mơ.”

Lộ Diêu Diêu dường như đang suy nghĩ gì đó: “Con cứ giữ sức khỏe đã, bây giờ đừng nghĩ nhiều.”

“Dì, dì đã đồng ý với con sẽ giúp con tìm ba.” Tề Tư Tần nhìn Lộ Diêu Diêu một cách đầy hy vọng.

Lộ Diêu Diêu có hơi áy náy: “Ừa.”

*

Lộ Diêu Diêu vừa từ bệnh viện ra thì bắt đầu tìm những người cô quen biết, nhờ họ giúp cô tìm người.

Bận cả ngày, cô ngồi trên xe máy, nhìn thấy trên quốc lộ có một bóng người liền vội vàng chạy qua, ngừng ở bên cạnh người nọ.

“Bà chủ Lộ, tôi đang định tìm cô này!” Tề An Thành cười nói.

Lộ Diêu Diêu xuống xe, nhìn ông ta “Tôi cũng đang định tìm anh.”

“Hả, bà chủ Lộ tìm tôi à? Đúng là khiến tôi được ưu ái mà hoảng sợ, không biết cô tìm tôi vì chuyện gì?”

“Anh đã hiến máu cho Tề Tư Tần sao?” Lộ Diêu Diêu hỏi.

“Là đứa trẻ không để tôi vào mắt kia đúng không? Đúng vậy, hôm qua trùng hợp tôi tới bệnh viện thăm bạn, lại gặp nó, coi như tôi xui xẻo, mất nhiều máu như vậy!”

“Anh đi xét nghiệm ADN với Tề Tư Tần đi.” Lộ Diêu Diêu nói.

“Cô có ý gì?” Tề An Thành nhíu mày, “Tôi còn chưa từng lên giường với bất kì phụ nữ, đâu ra đứa con trai lớn như vậy?”

“Chuyện khác tôi không biết, nhưng đôi mắt của hai người thật sự rất giống nhau, nhóm máu cũng giống, nói không chừng anh là người thằng bé muốn tìm.”

“Lộ Diêu Diêu, trước đến giờ cô chưa từng tin tôi đúng không?” Tề An Thành rất tức giận.

“Chưa từng.” Lộ Diêu Diêu nói.

“Được, tôi với nó xét nghiệm! Chờ có kết quả cô sẽ tin tôi!” Tề An Thành nói, “Còn có một chuyện tôi muốn nói cho cô, lần trước chuyện lều trại bị cắt phá của khách sạn Long Môn không phải tôi cố ý! Là do tôi uống say, nói bậy một câu, người dưới tôi nghe được, tưởng tôi kêu nó làm việc, nó mới làm như vậy. Nhưng, sau đó nó có nói lại với tôi nó cũng không chắc ý của tôi có phải là vậy không. Lúc đi dọc đường nó bầm lầu bầu, bị Tiết Huệ nghe thấy, Tiết Huệ nói cho nó đó là lệnh của tôi, còn dẫn nó tới mấy cái lời trại vắng hoe của các cô, lấy ý kiến nếu rạch mấy cái lều trại kia sẽ không bị người khác phát hiện.”

Lộ Diêu Diêu híp mắt.

Tề An Thành hừ nói: “Nói vậy mà cô vẫn không tin tôi!”

“Tin! Chuyện này tôi tin!” Lộ Diêu Diêu nói một cách đầy khẳng định.

Nói xong cô lại leo lên xe máy, quay đầu xe chạy về phía bệnh viện.

Cô vẫn luôn thắc mắc tại sao dấu chân của Tiết Huệ lại xuất hiện ở đó, thì ra là thế!

*

Tới bệnh viện, Lộ Diêu Diêu hỏi y tá phòng bệnh của Lý Chí Long ở đâu, sau đó vội vàng đi về phía căn phòng.

Vừa đẩy cửa vào, chỉ thấy Lý Chí Long còn đang nằm ở trên giường, Dương Cảnh Thừa và Tiết huệ đều đang ở đây.

“Diêu Diêu.” Dương Cảnh Thừa giật mình, cô vậy mà lại đến đây.

Ánh mắt sắc bén của Lộ Diêu Diêu bắn thẳng về phía Tiết Huệ, “Cô lại đây với tôi!”

“Bà chủ Lộ, rốt cuộc có chuyện gì…” Lý Chí Long nói bằng giọng thều thào.


“Ra đây!” Lộ Diêu Diêu làm lơ cả Dương Cảnh Thừa, Lý Chí Long thì càng không cần nói đến, quát thật lớn về phía Tiết Huệ.

“Đừng ở đây ồn ào tới cậu của tôi. Tôi ra ngoài với cô là được.” Tiết Huệ nhíu mày.

Lộ Diêu Diêu xoay người ra khỏi phòng bệnh. Tiết Huệ cùng đi ra ngoài.

“Bà chủ Lộ, rốt cuộc có chuyện gì…”

“Chát” một tiếng, Tiết Huệ bị Lộ Diêu Diêu cho một bạt tai.

Dương Cảnh Thừa vừa đúng lúc đi ra, vừa lúc nhìn thấy Lộ Diêu Diêu tát Tiết Huệ.

Tiết Huệ bụm mặt, nghiến răng nghiến lợi nhìn Lộ Diêu Diêu, “Cô điên à? Dựa vào cái gì mà đánh tôi?”

Lộ Diêu Diêu lại tát một cái vào má bên kia của Tiết Huệ “Vì lều trại của tôi!”

Cô nói xong câu này thì xoay người rời đi.

Tiết Huệ nhất thời không nói ra lời, chỉ có thể nhìn Lộ Diêu Diêu nghênh ngang bước đi.

“Sao lại thế này?” Lý Chí Long vậy mà tự mình xuống giường, thấy được chuyện Lộ Diêu Diêu đã làm với Tiết Huệ.

“Cậu, đội trưởng Dương, em…” Tiết Huệ xoay người.

Dương Cảnh Thừa nhíu mày, nhờ câu kia của Lộ Diêu Diêu nên anh cũng đoán được chuyện gì xảy ra. Anh nhìn Tiết Huệ, nói: “Mấy ngày trước, lều trại của khách sạn Long Môn bị người khác cố ý phá hư.”

Tiết Huệ cắn môi.

Dương Cảnh Thừa xoay người nhìn Lý Chí Long, nói chậm rãi: “Diêu Diêu sẽ không vô duyên vô cớ tức giận với người khác, đội trưởng Lý, cháu nghĩ bác hỏi Tiết Huệ chuyện này, có lẽ sẽ rõ ràng hơn.” Dừng một chút, lại nói: “Cháu đi trước, bác nhớ giữ gìn sức khỏe.”

Nói xong, Dương Cảnh Thừa xoay người rời đi.

Lý Chí Long kêu Tiết Huệ vào phòng, “Nói đi, sao lại thế này? Trước mặt cậu không được nói dối!”

*

Dương Cảnh Thừa đi ra khỏi bệnh viện, bên ngoài sớm đã không còn bóng dáng của Lộ Diêu Diêu.

Anh thở dài, đúng là tính tình nóng nảy.

Dương Cảnh Thừa lấy điện thoại ra gọi cho cô.

Tiếng nhạc chuông điện thoại của cô lập tức truyền tới “Cần bạn tình à?”

Dương Cảnh Thừa cười thở dài: “Ăn cơm.”

“Ồ, nếu anh đuổi kịp em em sẽ cho anh cơ hội mời em ăn cơm.”

Nói xong, cô cúp điện thoại.

Xe của Dương Cảnh Thừa đậu ở bệnh viện, anh nhanh chóng móc chìa khóa xe ra, ấn nút mở cửa trên chìa khóa, cửa xe cũng vì thế mà mở ra, sau đó anh nhanh chóng bước đến ghế lái, mở cửa lên xe. Chiếc xe thật nhanh đã chạy tới quốc lộ, anh đoán cô đang đi về phía khách sạn Long Môn.

Anh khẽ bật cười: “Với bản lĩnh này của em, bộ em nghĩ rằng anh sẽ không đuổi theo em kịp sao?”

Động cơ nổ máy, xe anh hệt như bay, vút thật nhanh trên quốc lộ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui