Tại vương quốc của Sherhaben, Yabril đứng nơi ngưỡng cửa chiếc máy bay bị bắt cóc và suy nghĩ tới những khâu tiếp theo gã sẽ thực hiện. Sau đó gã để đầu óc thư giãn và đảo mắt nhìn quanh khu vực sa mạc. Quốc vương đã bố trí vây quanh kỹ khu vực này và đặt cả một hệ thống ra đa. Nó do một đơn vị có vũ trang tận răng bảo vệ rất nghiêm ngặt nên các hãng TV chỉ có thể mon men tới sát máy bay không quá một trăm yard, còn đằng sau họ là cả một đám người rất đông đúc tò mò kéo đến xem. Yabril nghĩ rằng ngày mai gã ra lệnh để bọn quay TV và đám đông được phép tiến đến gần máy bay hơn, rất gần. Gã không sợ bị bất ngờ tấn công, gã đã cài trà trộn vào đám người kéo đến kia cơ man nào là cảnh sát mật. Gã biết chắc như đinh đóng cột rằng, gã có thể nghiền nát mọi vật chống đối thành sắt vụn và các đống thịt bầy nhầy, còn xương cốt sẽ bị nghiền vụn hòa trộn với cát trên sa mạc.
Cuối cùng Yabril rời khỏi ngưỡng cửa, quay vào trong máy bay và ngồi xuống một chiếc ghế bỏ trống bên cạnh ghế của Theresa Kennedy. Trong ngăn hạng nhất chỉ có hai người. Bọn lính bảo vệ thuộc lực lượng khủng bố canh giữ những con tin khác trong khu vực dành cho hành khách du lịch và phi hành đoàn trong khoang buồng lái cũng bị lính canh giữ kỳ.
Yabril đã làm hết khả năng để Theresa sống thoải mái. Gã đã trấn an Theresa rằng các con tin khác đều được đối xử rất chu đáo. Tất nhiên, họ không được hưởng những ưu ái như cô hoặc như bản thân gã. Gã gượng cười bảo:
- Như cô biết đấy, tôi l àm hết khả năng để không có chuyện gì đáng tiéc xảy ra với cô.
Theresa tin gã. Tuy sự việc vừa xảy ra thật đáng buồn, nhưng cô thấy khuôn mặt da ngăm ngăm đen, sôi nổi của gã xem ra có vẻ có thiện cảm. Cố biết rằng gã là một tên nguy hiểm, nhưng thực lòng, cô không thấy ghét gã. Do ngây thơ, cô tin rằng ở cương vị cô, không ai dám đụng tới cô.
Yabril nói, giọng gần như nài nỉ:
- Cô có thể giúp chúng tôi, giúp các bạn đang là con tin cùng với cô. Cách đây mấy năm, chính bản thân cô đã từng bảo rằng sự nghiệm của chúng tôi là đúng đắn. Lực lượng Do Thái ở Hoa Kỳ quá mạnh. Chúng đã buộc cô phải im tiếng.
Theresa lắc đầu.
- Tôi tin chắc rằng ông đã có những lý do riêng của ông. Nhưng những con người vô tội trên chiếc máy bay này chẳng bao giờ có ý làm chuyện gì không hay gây ảnh hưởng không tốt đến sự nghiệp của các ông. Chẳng nên để họ phải chịu đau khổ vì những tội ác do kẻ thù của các ông đã gây nên.
Yabril đặc biệt thấy thích thái độ dũng cảm và thông minh của Theresa. Gã cũng cảm thấy thích khuôn mặt xinh đẹp mang đặc trưng của người Hoa Kỳ của cô, trông giống như một con búp bê Hoa Kỳ.
Điều này cũng chứng tỏ rằng thực lòng cô chẳng sợ gã, chẳng run sợ chuyện đang xảy ra với cô. Cô ý thức rõ dòng dõi quý phái, sự giàu có và có thế lực của gia đình mình.
- Thưa cô Kennedy, Yabril nói, giọng rất lịch sự đến nỗi Theresa nghe sướng tai, chúng tôi biết rất rõ cô không giống như những phụ nữ Hoa Kỳ kiêu căng, cô rất có cảm tình với người nghèo khổ và bọ áp bức trên thế giới này. Cô thậm chí còn nghi ngờ cái quyền mà bọn Israel tự cho phép là xua đuổi người dân thường rời khỏi đất đai của họ để chúng thiết lập nhà nước của chúng. Có lẽ cô nên cho ghi lại mấy lời của cô về vấn đề này để cả thế giới đều được nghe.
Theresa Kennedy nhìn chằm chằm bộ mặt Yabril. Ánh mắt nâu của gã trong sáng và ấm áp, nụ cười làm bộ mặt sẫm màu của gã trông rất giống khuôn mặt một bé thơ. Theresa lại thấy tin tưởng vào cõi đời, tin vào con người, tin vào trí tuệ thông minh và niềm tin của chính bản thân cô. Cô thấy con người này thực sự tin vào điều gã đang làm. Gã đã chiếm được lòng kính trọng của cô.
Theresa lịch sự khước từ.
- Có thể những điều ông vừa nói là sự thật. Nhưng tôi không thể làm bất kỳ chuyện gì có thể gây đau đớn cho bố tôi. Theresa ngừng lời một lát, rồi nói tiếp: - Và tôi tin rằng biện pháp của ông xem ra không thông minh lắm. Tôi cho rằng giết chóc và khủng bố chẳng thể làm thay đổi bất kỳ điều gì.
Nghe những lời nhận xét này, Yabril tức giận gần sùi bọt mép. Nhưng gã cố kìm và lịch sự đáp:
- Israel được dựng lên nhờ vào bạo lực và tiền của Hoa Kỳ. Nhà trường ở Hoa Kỳ không biết đã dạy cho cô điều đó chưa? Chúng tôi học hỏi qua bọn Israel chứ không qua những lời lẽ đạo đức giả của cô. Các tộc trưởng mấy khu vực có dầu của Ả rập chẳng bao giờ rộng mở hầu bao chi tiền cho chúng tôi không khác gì lũ Do Thái nhân từ đối với Israel.
Theresa liền đáp:
- Tôi tin nhà nước Israel. Tôi cũng tin rằng nhân dân Palestin sẽ trở về nhà của họ. Tôi chẳng có chút ảnh hưởng nào đối với bố tôi, bố con tôi thường hay ngùng ngằng tranh luận với nhau. Nhưng chẳng có gì có thể biện minh cho những công việc ông đang làm.
Yabril không còn kiên nhẫn được nữa và bảo:
- Cô phải nhận thấy rằng cô là kho báu của tôi. Tôi đã đưa ra yêu sách. Nếu quá thời hạn như tôi đã yêu cầu, cứ sau mỗi tiếng đồng hồ, tôi sẽ đưa một con tin ra xử bắn. Và tôi sẽ bắn cô trước tiên.
Yabril sững sờ khi thấy Theresa vẫn điềm nhiên bình tĩnh. Cô là một kẻ ngu đần hay sao? Chẳng lẽ một phụ nữ được bảo vệ rất chu đáo lại can đảm như vậy? Gã tò mò muốn biết rõ thực hư. Cô đã được dối xử tốt. Theresa bị cách ly sống tại khu vực dành cho khách hạng nhất và được những người bảo vệ của cô rất kính nể. Theresa nổi cáu nhưng cô cố ghìm nén và nhấp uống tách trà người ta vừa bưng tới.
Theresa ngước nhìn Yabril. Gã nhận thấy mái tóc màu vàng hoe nhạt cô đã phủ che những nét độc đáo tế nhị của cô. Mắt cô quầng thâm vì mệt mỏi, còn cặp môi, không thoa son, tái nhợt.
Theresa nói, giọng dứt khoát:
- Hai ông bác tôi đã bị những người như ông giết hại. Gia đình tôi luôn bị cái chết đeo đuổi. Do đó, khi trúng cử Tổng thống, bố tôi đã lo cho tôi. Bố tôi đã báo trước với tôi rằng thế gian anỳ có những con người như ông, nhưng tôi không tin lời bố tôi. Bây giờ thì tôi tin rồi. Tại sao ông đã hành động như một kẻ côn đồ? Ông cho rằng giết hại một cô gái trẻ sẽ làm cho cả thế giới này phải run sợ sao?
Yabril trầm ngâm suy nghĩ. Có thể là không đâu, nhưng gã đã giết Giáo hoàng. Cô ta chưa biết chuyện đó, ấy là vào lúc này. Gã lưỡng lự một lát định kể cho Theresa biết chuyện. Giáo hoàng là biểu tượng linh thiêng nhất, có quyền lực vô hạn mà mọi người phải run sợ, có uy quyền đối với những cường quốc và với các nhà thờ lớn. Nỗi sợ của con người trước uy quyền có thể bị sụp đổ do những hành động khủng bố.
Nhưng Yabril đã ghìm được và chỉ giơ tay khẽ đụng vào người Theresa, vả trấn an:
- Tôi không làm điều gì tổn hại cho cô. Chúng ta sẽ hợp tác với nhau. Cuộc đời là một sự hợp tác mà. Tôi và cô, như tôi đã nói đấy, chúng ta sẽ hợp tác với nhau. Mỗi hành động gây khiếp sợ, mỗi lời thóa mạ, mỗi lời cầu nguyện là một sự hợp tác. Đừng cho rằng những lời tôi vừa nói là nghiêm chỉnh.
Theresa cười.
Yabril hớn hở khi thấy Theresa coi gã là một người dí dỏm. Cô gợi gã nhớ tới Romeo. Cô cũng có sự nhiệt tình theo bản năng đối với những niềm vui nho nhỏ trong cuộc sống, dù đó chỉ là một cách chơi chữ. Yabril đã có lần bảo Romeo “Thượng đế là một tên khủng bố khét tiếng nhất” và Romeo đã vỗ tay tán thưởng.
Yabril mệt mỏi, đầu óc gã choáng váng. Gã sửng sốt nhận ra rằng mình bị Theresa Kennedy mê hoặc. Gã không tin rằng trong đời gã, sẽ có một lúc nào đó gã sẽ rơi vào tình trạng yếu lòng này. Nếu gã thuyết phục được Theresa phát biểu ghi lại vào băng, gã sẽ không phải giết cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...