Đối Thủ Một Mất Một Còn, Chúng Ta Rất Xứng Đôi




"Chỗ này nữa..." Lê Mộc cẩn thận dùng kem che khuyết điểm thoa lên cổ Ngả Hi.
Hỏng bét, Ngả Hi chưa bao giờ bừa bãi như vậy, Lê Mộc làm việc không biết nặng nhẹ, tại sao cô còn làm bậy với nàng, cô hơi ngước cằm, đưa tay nhéo eo Lê Mộc, cảnh cáo thêm một lần: "Chị nói với em bao nhiêu lần rồi..."
Lê Mộc để cô nhéo, cũng không né, chỉ là giọng nói có hơi phản bác, "... Không phải chị cũng rất hưởng thụ sao..."
"Em lặp lại lần nữa!"
Lúc này tay Ngả Hi cố sức, nhéo tới Lê Mộc gào khóc, "Bán Tiên gọi nữa kìa!"
Gọi mười mấy cuộc, nếu Hồ Tiểu Uyển biết nàng còn đang che "ô mai" cho Ngả Hi, hậu quả thực khó lường, nghĩ tới đây Lê Mộc nhanh chóng tăng tốc.
Giọng Hồ Tiểu Uyển oang oang, không mảy may vì hôm nay phải làm cô dâu mà kiềm chế một chút, trước trận pháo điên cuồng oanh tạc, Lê Mộc mới lôi kéo Ngả Hi dùng tốc độ nhanh nhất để đến hội trường hôn lễ.

Đến khi thấy Hồ Tiểu Uyển mặc áo cưới, nào có bóng dáng cọp mẹ như trong điện thoại, dịu dàng nhã nhặn lịch sự đến mức kì quái, Lê Mộc nhìn ngây người, đây thực sự là Bán Tiên sao?
Khoảnh khắc người con gái mặc áo cưới, quả nhiên là đẹp nhất.
Phương Hi Hàm ngồi ghế khách quý, khúc "Wedding March" vang lên bên tai, ánh mắt của cô chưa từng rời khỏi người con gái mặc lễ phục màu xanh nhạt, mặc dù cô gái kia chưa hề liếc mắt nhìn cô.
Mạc Nhiên luôn luôn nhất ngôn cửu đỉnh, cô nói về thì nhất định sẽ về, chỉ có hơi ngạc nhiên vì gặp Phương Hi Hàm tại hôn lễ của Tiểu Uyển, nhìn thấy cũng như không thấy, lưu luyến với người cũ không có tương lai, tại sao phải vì một người mà từ bỏ cuộc sống tự do của mình?
"Chị nhìn gì vậy?" Lê Mộc nhìn theo ánh mắt của Ngả Hi, sau đó nắm tay cô, miệng cười tiến đến tai cô: "Có phải muốn mặc áo cưới không ——"
"Sao?" Ngả Hi có phần không yên lòng thu hồi ánh mắt, "Không có gì."
Lê Mộc cũng không tiếp tục truy vấn, chỉ cảm thấy Ngả Hi hình như không có tinh thần, có thể... buổi sáng quá mệt.
Nhìn họ hứa nguyện, nhìn họ trao nhẫn, nhìn họ ôm hôn, Lê Mộc bị cảnh tượng sinh động này làm cảm động rồi, đến giờ Hồ Tiểu Uyển cũng không có dáng vẻ đoan trang, nắm tay lôi kéo Mạc Nhiên và nàng lên bục, nghiêm trang chúc nàng và Mạc Nhiên hạnh phúc, thực sự muốn khóc, chết tiệt, người dẫn chương trình mà Hồ Bán Tiên mời xúi bậy quá mức!
Trong lòng mỗi cô gái luôn có hôn lễ của riêng mình, Lê Mộc thích sống trong ảo tưởng càng như vậy, nàng tưởng tượng rất nhiều thứ, lạng mãn thế nào, lắm mơ mộng, rất đẹp... Nhưng tất cả đều là bọt biển, ngay cả đối tượng cũng không có, không phải là bọt biển sao? Suy nghĩ rồi thôi. Mà hôm nay, Lê Mộc nhìn Ngả Hi đang ngồi dưới kia, nghĩ mọi thứ cũng không phải quá xa vời, muốn mặc áo cưới với Ngả Hi, trao nhau hứa nguyện, sau đó nói với đối phương một câu "em đồng ý".
Hôn lễ chỉ là một nghi thức, nhưng cuộc sống thỉnh thoảng cũng cần một nghi thức tinh thần để cảm nhận được sự thỏa mãn.
Ngả Hi cũng ngước đầu đối mặt với Lê Mộc, nhìn dáng vẻ ngớ ngẩn của nàng, dường như đang nghe nàng nói: A Tây, chị gả cho em đi, hoặc là, em gả cho chị cũng được.
Hai người không hẹn mà cùng nở nụ cười.
Quá trình diễn ra hôn lễ rất ngọt ngào rất cảm động, nhưng khi đến tiệc tối... thì có hơi lúng túng, đương nhiên, chuyện này bắt đầu từ Mạc Nhiên và Phương Hi Hàm.
Phương tổng cũng hạ giá, da mặt dày nâng ly rượu đến bàn chiến đấu, cũng không quan tâm những người đang ngồi trong bàn có đồng ý không, một ánh mắt hung ác trực tiếp đẩy Lê Mộc ra ngoài, tiếp theo ngồi xuống cạnh Mạc Nhiên, ban đầu khi Hồ Tiểu Uyển xếp ghế, cố tình để Phương Hi Hàm và Mạc Nhiên ngồi xa nhau.
"Tiểu Mạc, đã lâu không gặp."
"Phương tổng, đã lâu không gặp." Tiếp lời không phải là Mạc Nhiên, mà là một cô gái tóc quăn mặc quần dài màu xanh nhạt, thậm chí khí chất thành thục của cô gái này thẩm thấu ba phần vào giọng nói của cô ấy, mọi người đồng loạt nhìn qua. "Thế giới này thật là nhỏ ——"

"Tống Phi?" Phương Hi Hàm cũng muốn nói thế giới này thật là nhỏ, nhưng bị cô gái này cướp trước, vì vậy khinh bỉ cười lạnh.
Tống Phi ngồi bên còn lại cạnh Mạc Nhiên, đưa tay lấy chén rượu trong tay Mạc Nhiên, uống cạn, sau đó tiếp tục dùng dáng vẻ lười biếng nói, "Tôi đến giám sát cô, tối rồi đừng uống nhiều, vẫn còn nhiệm vụ."
Mọi người trong bàn không hiểu gì cả, Lê Mộc cũng không biết, hôm nay Mạc Nhiên dự hôn lễ với cô gái tên Tống Phi này, nhưng từ trước tới nay nàng chưa bao giờ nghe Mạc Nhiên nói có một người bạn như vậy, cũng đúng, Mạc Nhiên đổi bạn gái còn chăm chỉ hơn thay quần áo, nếu nàng có thể biết đó mới là không bình thường.
"Giới thiệu với mọi người, đây là cô Tống, Tống Phi, là..." Mạc Nhiên suy nghĩ một lúc, không biết dùng xưng hô gì cho hợp.
Thấy hành động cử chỉ của Mạc Nhiên và Tống Phi thân mật như vậy, Phương Hi Hàm rất nhạy cảm, khuôn mặt lạnh lùng, quả nhiên mà, làm sao Mạc Nhiên có thể chịu được cô đơn, kết quả, chỉ có mình cô si tình? Phương Hi Hàm tự giễu uống cạn một ly rượu.
"... Sếp của tôi." Mạc Nhiên liếc Tống Phi.
"Hôm nay Tiểu Mạc nhà chúng ta ngoan quá." Tống Phi muốn xoa đầu Mạc Nhiên, bị Mạc Nhiên lấy tay cản lại.
Phương Hi Hàm nhìn thấy tất cả, đáy lòng lập tức cân bằng một chút, tuy rằng Mạc Nhiên lạnh lùng với cô, nhưng ít nhất thái độ với cô gái họ Tống kia cũng không tốt hơn, rõ ràng hành vi cử chỉ của Tống Phi là mặt nóng dán mông lạnh.
Bầu không khí vô cùng quỷ dị, Lê Mộc biết mình không nên nói chuyện, thành thật duy trì im lặng, gắp thức ăn cho Ngả Hi, "Ăn nhiều chút..."
Lần thứ nhất Ngả Hi không để ý tới nàng, Lê Mộc lại hỏi một lần, "Hôm nay chị bị sao vậy?" Vì sao vẻ mặt nặng nề tâm sự.
"À, không sao, không phải em thích ăn thịt bò sao? Ăn nhiều chút..."

"Chị dâu, lâu rồi không gặp, chúng ta cạn một ly."
Vất vả lắm bầu không khí mới dịu được một chút, chỉ vì một câu nói của Tống Phi lại tiếp tục quỷ dị, tại sao đột nhiên xuất hiện một người... chị dâu?
Nhìn theo hướng Tống Phi nâng ly, rất rõ ràng tiếng "chị dâu" là gọi Phương Hi Hàm, mọi người đồng loạt ngẩng đầu, lần này cũng bao gồm Mạc Nhiên.
Hiện giờ, quan hệ trong bàn này cũng có hơi kì dị.
"Được, cụng ly." Phương Hi Hàm nói xong vẻ mặt ung dung, nhưng ánh mắt giao lưu với Tống Phi không có chút hữu nghị nào cả, trên bàn cơm không có người thứ hai hiểu rõ sự trào phúng và chế giễu trong tiếng gọi này.
"Không nghĩ lại trùng hợp như vậy, dự hôn lễ cũng có thể gặp được em..."
Phương Hi Hàm vừa cạn xong ly rượu, chả hề để ý đến Tống Phi, hiện tại cô chỉ muốn biết, tại sao Mạc Nhiên phải trộn lẫn với cô gái kia, cô thấp giọng nói: "Mạc Nhiên, em đi theo tôi một chút."
Mạc Nhiên cố sức hất tay Phương Hi Hàm, "... Phương tổng, hình như chúng ta không thân lắm."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận