Đối Thủ Một Mất Một Còn Biến Thành Mèo Con Mà Tôi Muốn Thiến Nó


86.

Lục Phong cười ngượng một chút rời khỏi phòng Du Am, một tay xách theo túi của mình, gãi gãi đầu, nhỏ giọng lầu bầu nói: "Cậu sao không nói sớm, tôi cũng không biết......"
Du Am căn bản không nghĩ tới Lục Phong sẽ như vậy xem như ở nhà, hận không thể đem lời nói thốt ra nhét trở lại trong bụng, nhưng hiện tại không có biện pháp, hắn đành phải đi qua, dẫn Lục Phong tới một căn phòng khác, đẩy cửa ra cho cậu xem.

Cùng phòng ngủ của Du Am không khác biệt lắm về độ lớn, bên trong đồ vật không nhiều lắm, hơi trống, nhưng lại được dọn dẹp sạch sẽ, bộ đồ giường gọn gàng sạch sẽ, nhìn qua là biết chính là vừa mới đổi.

Du Am: "Đây là một căn phòng cũ, lâu rồi không dùng tới, tôi cố ý thông qua gió, hẳn là trong phòng không có mùi gì."
Lục Phong còn đang hối hận vì vừa rồi quá lỗ mãng, lại nói, phòng này sạch sẽ thoải mái, cậu còn có ý kiến gì nữa, nhỏ giọng nói "Cảm ơn", đem đồ của mình vào bố trí trong phòng.

Du Am đi ra ngoài, giúp cậu đóng cửa, Lục Phong ngồi ở mép giường, khuỷu tay để trên đầu gồi, tay che lại mặt.

Quá mất mặt.

Cậu nhanh chóng đem sự xấu hổ vứt ra sau đầu, đứng lên nhìn nhìn căn phòng nho nhỏ này.

Căn phòng này lâu rồi không có người ở, dấu viết của năm tháng đặc biệt rõ ràng, phía sau cánh cửa còn treo một cái khung ảnh lớn, trong ảnh chụp là một người phụ nữ xinh đẹp với mái tóc xoăn rất dài, ôm một đứa con trai bốn năm tuổi.

Lục Phong tiến lại gần nhìn kỹ, Du Am lớn lên rất giống mẹ của hắn, khi còn nhỏ Du Am rất có da có thịt, trên cánh tay nhỏ đều là thịt, khuôn mặt hắn cười đến vui vẻ, không giống với hiện tại, ngày thường Du Am ít cười thoải mái như vậy, luôn là nhàn nhạt một chút.


Cậu đang đứng nhìn, Du Am tới gõ cửa: "Ăn cơm được rồi."
Chỉ trong một thời gian ngắn, phòng khách liền tràn ngập hương thơm, hai món ăn và một món canh, ra hình ra dáng.

Lục Phong đột nhiên bắt đầu suy nghĩ về chính mình, tuy rằng nhà của cậu một thời gian dài không có người ở, nhưng cậu trừ bỏ chiên trứng gà và nấu mì ra cái gì cũng không biết làm, có thể bởi vì cậu ở trong sinh hoạt thực an tâm, ba mẹ tuy rằng không ở bên người, nhưng trong lòng khoảng cách thật ra rất gần.

Canh là canh đậu phộng móng heo, thơm thật sự, mẹ Lục cố ý hầm canh cho Lục Phong lấy hình bổ hình, Du Am rất nhiệt tình, hướng Lục Phong ngồi ở bên kia đẩy đẩy, nói: "Này, dì muốn cậu uống nhiều một chút."
Lục Phong nghĩ thầm, nếu lấy hình bổ hình thật sự hữu dụng, không bằng uống thật nhiều Tianma hầm não lợn, lần kiểm tra hàng tháng sau điểm có thể tiến bộ.

Lục Phong chia một nửa cho hắn, nói: "Mẹ tôi nói, cậu cũng phải uống."
Du Am nghiêng chén, cúi đầu uống một ngụm, ngẩng đầu cười với Lục Phong nói: "Thật là ngon."
Lục Phong: "......"
Vì cái gì cảm thấy như vậy đáng thương! Sự thông cảm đáng chết này! Mau dừng lại!
Sau khi ăn xong, Lục Phong chủ động gánh vác nhiệm vụ rửa chén, sau khi rửa xong, cậu dành thời gian để làm một chút bài tập về nhà, Du Am thường ở bên cạnh chỉ cậu hai câu, Lục Phong làm bài được nhiệt tình lại tăng vọt, học tập khiến cậu thập phần vui sướng.

Có thể là do quá mức hưng phấn khẩn trương, nằm ở trên giường xa lạ đã lâu cũng chưa ngủ được.

Trong phòng trống rỗng, cậu không khỏi mà thở thật dài.

Cửa phòng chỉ khép hờ, Lục Phong đột nhiên nghe được tiếng mèo kêu "Meo meo meo", Bảo Bối lông xù đầu chen vào tới, ngồi xổm trên sàn nhà bên cạnh mép giường, ngước đôi mắt màu lam ngập nước lên nhìn Lục Phong.

Lục Phong vội vàng xốc chăn lên, vỗ vỗ giường, mèo nhanh nhẹn mà nhảy lên, cuộn người bên cạnh cậu ngủ.

Lục Phong vuốt người mèo con ấm áp phập phồng lên xuống, lúc này cảm thấy chắc nịch, cơn buồn ngủ nảy lên tới, nhắm mắt lại ngủ.

87.

Sáng sớm hôm sau, Lục Phong cơ hồ là bừng tỉnh dậy, vừa mở mắt liền thấy được bàn chân xù lông của mèo con, giật mình một cái từ trong ổ chăn chui ra, phát hiện "Chính mình" đang nằm an an tĩnh tĩnh ở bên cạnh, chính mình nhìn chính mình, trường hợp này thấy thế nào cũng quỷ dị, dọa người thật sự.

Lục Phong té ngã lộn nhào từ trên giường nhảy xuống, chạy đến trước cửa phòng Du Am liền mạng cào cửa.

Du Am rất nhanh liền mở cửa, ngay khi mở cửa liền nhìn thấy mèo, ngồi xổm xuống, hỏi: "Ngươi là Lục Phong sao?"
Lục Phong gật gật đầu, cắn ống quần Du Am kéo sang một phòng ngủ khác, Du Am vội vàng qua đó, vừa mở cửa ra, rõ ràng cũng bị dọa.


Hai người đều là thanh niên được bồi dưỡng xã hội chủ nghĩa trong thời đại mới, chưa từng tin vào bất cứ quái lực loạn thần gì, giờ thì hay rồi, "Quái lực loạn thần" liền sống sờ sờ nằm ở đằng kia.

Một người một mèo liền như vậy đứng ở mép giường nhìn, cùng chiêm ngưỡng dung nhan của người như người chết, nhìn như thế nào cũng không may mắn.

Du Am nói: "Cậu đừng vội, để tôi xem."
Hắn đi đến, kéo chăn ở trên người "Lục Phong" xuống, xem xét nhịp tim hô hấp gì đó, hết thảy đều bình thường, "Lục Phong" như thể giống như đang ngủ, kêu như thế nào cũng không tỉnh.

Người đẹp ngủ trong rừng?
Muốn hay không thân một chút thử xem?
Lục Phong hoàn toàn hoảng sợ, nói chuyện không đâu mà tưởng.

Du Am biết cậu trong lòng hoảng loạn, khom lưng bế mèo lên, kéo chăn lên cho "Người đẹp ngủ trong rừng" trước khi rời khỏi căn phòng quỷ dị này.

Một người một mèo ngồi trên sô pha trong phòng khách hai mặt nhìn nhau, trầm mặc thật lâu, Du Am mới bắt đầu động não một lần nữa, do dự mà nói: "Tôi cảm thấy, có thể cái kia của cậu, hồn phách? Là nói như vậy sao? Chuyển tới trên người con mèo."
Nghe thật dị thường vớ vẩn, nhưng nó là lời giải thích hợp lý nhất ngay lúc này.

Lục Phong không thể không than thở một lần nữa, cậu rốt cuộc đã đắc tội với thần tiên nào? Lúc này làm sao bây giờ, chẳng lẽ tìm tu sĩ tới gọi hồn sao?
Cậu đem đầu chôn vào móng vuốt, nhắm mắt làm ngơ, cự tuyệt câu hỏi.

Du Am đang muốn nói chuyện, di động đột nhiên vang lên, làm Lục Phong cũng hoảng sợ.

Du Am nhìn màn hình di động, mày nhăn lại, nói "Tôi đi nghe điện thoại", đi vào trong phòng, để lại một mình Lục Phong ngồi trên sô pha quay cuồng, tự than tự oán, hỏi trời hỏi đất.

Không bao lâu, Du Am thay đổi quần áo đi ra, nói: "Tôi có việc phải ra ngoài một chuyến, tôi sẽ khóa cửa phòng của cậu lại, rất nhanh sẽ về."

Lục Phong hoang mang lo sợ, chỉ có thể đáng thương vô cùng gật gật đầu, "Meo ô" một tiếng, thảm tới cực điểm.

Du Am khóa cửa phòng lại, cất chìa khóa, ngồi xổm bên cạnh sô pha, vuốt lông mèo Lục Phong, bên sờ bên nói: "Rất nhanh sẽ trở lại, tôi sẽ mở cho cậu một hộp đồ ăn, không có việc gì, nhất định có thể giải quyết."
Lục Phong: Ai, ai dám ăn đồ hộp của ngươi! Đừng có sờ loạn!
88.

Sau khi Du Am đi rồi, Lục Phong như gió cuốn mây tan mà ăn xong đồ hộp, trong lòng buồn bực, tại sao lúc này lại ăn ngon như vậy! Mèo đồ hộp của Schrodinger!
Cậu còn chưa liếm móng vuốt xong, đột nhiên truyền đến âm thanh chìa khóa mở cửa.

Lục Phong cảnh giác mà vãnh tai lên.

Nhanh như vậy đã trở lại sao? Là để quên cái gì sao?
Cửa bị mở ra, tiến vào không phải Du Am, là một người phụ nữ, Lục Phong nhận ra, là mẹ kế của Du Am.

Người phụ nữ vừa trở tay đóng cửa lại vừa trả lời điện thoại, thanh âm trước sau như một mà sắc nhọn khắc nghiệt vạn người ghét, Lục Phong từng chút từng chút lùi về phía sau sô pha, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm nàng.

Canh đậu phộng móng heo
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui