Editor: Cogau
Trên đường, Thành Hạ nhận được điện thoại của Tiếu Thanh, hỏi cô có thời gian đi mua quần áo cùng cậu ta không, chứ đồ ở Nhật cậu ta không mang về, Thành Hạ nhìn Giang Nam Đồng một cái, thấy ánh mắt anh lộ ra vẻ đáng thương nhìn mình, sau đó Thành Hạ nói rất quả quyết: “Hôm nay không có thời gian, tôi có chuyện rất quan trọng, hôm khác đi. Mà này, cậu không có quần áo mặc thì đừng tồng ngồng chạy lung tung đó nha? Chịu khó mộc mạc, gian khổ chút có hiểu không?”
Để điện thoại xuống thấy Giang Nam Đồng nhìn mình cười, Thành Hạ lườm: “Cười gì? Anh cũng đừng nghĩ bậy nha.”
“Nghĩ bậy thế nào chứ?” Giang Nam Đồng hỏi.
Thành Hạ đấm anh một cái rồi dứt khoát ngậm miệng nhìn ra ngoài cửa sổ xe, không thèm nhìn Giang Nam Đồng, hai tay đan vào nhau mà cảm thấy lòng bàn tay mồ hôi lạnh, aizz, chỉ chút viễn cảnh đó thôi, sợ cái gì chứ, đã đăng ký kết hôn rồi mà còn sợ ư?
Về nhà, khi cửa “lạch cạch” khóa lại, Thành Hạ khẽ mím môi, tiếp theo không biết nên làm gì đây? Người ta nói say rượu dễ làm bậy, có nên uống chút rượu để làm bậy cho dễ không đây...
Trong lúc miên man suy nghĩ, bả vai bị ôm, thân thể được kéo vào một lồng ngực ấm áp, âm thanh bên tai hình như cũng mang theo nhiệt độ nóng bỏng: “Bà xã!”
Bên chân, hai con mèo nhỏ đang cọ chân của cô, nhân cơ hội này Thành Hạ tránh thoát khỏi lồng ngực của Giang Nam Đồng ngồi xuống dưới sàn nhà: “Sao Mộc, Địa Cầu, lại đây mẹ ôm, nhớ mẹ rồi sao!”
Cùng hai con vật nhỏ chơi đùa trong chốc lát, khi hai con mèo nhỏ ngủ ngon thì bế chúng bỏ vào ổ nhỏ, Thành Hạ bưng qua phòng khách, vừa quay đầu lại, Giang Nam Đồng không có ở đây, định thở phào nhẹ nhõm thì thấy cửa phòng vệ sinh mở ra, Giang Nam Đồng quấn khăn tắm lớn đi ra, tóc còn nhỏ nước.
Ôi, được rồi, có phần mê người... làm cho người muốn phạm tội đó nha.
“Bà xã, em không cảm thấy rất nóng sao? Có muốn tắm không?” Giọng dụ dỗ người phạm tội.
“Không nóng, không nóng, em chịu nóng được, à, hơi buồn ngủ rồi, em đi ngủ trưa một lát trước nha, anh mặc đồ vào đi để mở điều hòa kẻo lạnh.” Thành Hạ vừa lảm nhảm vừa đi tới bên cầu thang, không muốn tay bị túm lại.
“Anh cũng buồn ngủ, cùng ngủ đi.” Thấy vẻ mặt căng thẳng của cô, Giang Nam Đồng bất đắc dĩ nói: “Bà xã, vợ chồng có nghĩa vụ cùng giường...”
Khẽ cắn răng, dù sao sớm muộn gì cũng phải đến, đành chịu bị ôm tới phòng ngủ.
Thành Hạ không buồn ngủ, vô cùng tỉnh táo, đây đều là hồi hộp cho ‘lần đầu’. Nhưng vì sao lại như thế này đây? Vì sao Giang Nam Đồng lại ngủ rồi? Mới vừa rồi, dáng vẻ dụ dỗ còn làm người ta lo lắng muốn chết, mà bây giờ đã thở đều đều như chìm vào giấc ngủ rồi vậy?
Sờ sờ lên mặt, chẳng lẽ cô không có chút hấp dẫn nào sao? Sao tân hôn mà ông xã lại... Thật sự làm cho người giận điên lên rồi mà.
Thành Hạ “chợt” ngồi bật dậy, nhảy xuống giường.
“Bà xã, em không buồn ngủ nữa sao?” Giọng mang vẻ buồn ngủ.
“Ừ, không buồn ngủ nữa ngủ, à, em ra ngoài mua chút đồ, anh ngủ trước đi nha.” Thành Hạ nói rồi xách túi đi.
Trưa tháng tám trời rất nóng, lúc Thành Hạ nhảy lên xe buýt còn có chút hối hận, ngày như thế này đi ra ngoài chỉ vì mua một chiếc áo ngủ gợi cảm, cô đúng là ăn nhiều dửng mỡ mà.
Vào trung tâm thương mại, chạy lên lầu cuối, đi bộ vào trong khu quần áo, nội y khêu gợi, rồi váy ngủ khêu gợi... Cô thật ngượng ngùng, trước kia đi cùng với Lâm Lâm thì còn tàm tạm, hôm nay chỉ có mình cô cảm giác giống như đi ăn trộm vậy.
Thật ra thì, nếu như có nhân viên bán hàng giới thiệu chiếc váy ngủ nào đó cho cô thì cô sẽ thuận nước đẩy thuyền mua một chiếc, bởi vì hôm nay khiếu thẩm mĩ của cô không có. Thế nhưng nhân viên bán hàng lại vẫn giới thiệu cho cô đồ bộ màu hồng phấn lại còn trang trí thêm nhân vật hoạt hình nữa chứ. Không thấy cô đeo nhẫn cưới rồi sao? Chiếc nhẫn còn to thế này cơ mà! Người phụ nữ đã kết hôn còn mua đồ bộ hoạt hình nữa ư? Đúng là nhân viên bán hàng không đạt yêu cầu rồi...
Chửi thầm hai tiệm, tới tiệm thứ ba chưa đợi người ta mở miệng Thành Hạ đã nói: “Tôi muốn kiểu đồ ngủ khêu gợi.”
Nhân viên bán hàng sửng sốt một chút rồi bắt đầu giới thiệu cho cô, màu hồng đào gì đó, kiểu đó rất được, Thành Hạ nói vẻ dứt khoát: “Kiểu này đi, chị tính tiền giùm tôi.”
Cầm hóa đơn định đi trả tiền, vừa quay đầu liền ngây người.
Trừ ở cửa toilet ra, ở nơi ‘hang cùng’ này mà cũng gặp Sếp sao – còn là Sếp lớn chứ! Hơn nữa, bên cạnh anh ta còn có một người đẹp với phong cách Tây, thân hình mang đường cong lồi lõm hấp dẫn.
“Sếp Tưởng, chào anh.” Thành Hạ chào hỏi, cũng không thể chờ Tưởng Lập Trình chào hỏi cô.
“Mua đồ à?”
Nói nhảm, không mua thì đến ăn trộm à?
Gật đầu rồi như chạy trốn đi thanh toán, chỉ cầu mong khi quay lại hai người đó đã rời đi rồi thôi.
‘Trời không cho người toại nguyện’ chính là hình dung của Thành Hạ hôm nay, hai người đó không những không đi, mà cô bé bán hàng còn nhiệt tình giới thiệu cho người đẹp đồ nội y rồi váy ngủ gợi cảm, thấy Thành Hạ quay lại, nhân viên bán hàng còn nói thêm: “Cô bé này mua là chiếc váy hồng đào này đấy.”
Người đẹp nhìn cô một cái, sau đó cười, ngón tay cũng vừa chuyển tới chiếc váy.
Thành Hạ chào Tưởng Lập Trình xong thì xách túi đồ chuồn mất như kẻ ăn cắp vậy.
Thật là đồi bại chứ, ở chỗ này mà lại gặp ngay Sếp lớn.
Về nhà, Giang Nam Đồng đã dậy, đang ở trong phòng làm việc lên mạng, thấy cô về thì hỏi cô đi đâu vậy, Thành Hạ nói dối là qua đưa đồ cho Lâm Lâm, rồi lại lên trên lầu lén lén lút lút giấu túi đồ thật kỹ làm ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra, sau đó xuống lầu chơi cùng hai con mèo con.
Thoáng cái đã đến năm giờ, buổi tối hai người họ luôn luôn ăn nhẹ, nấu hai món ăn đơn giản là xong bữa, Giang Nam Đồng tiếp tục lên mạng tra tài liệu, nói cô nếu buồn ngủ thì ngủ trước.
Thành Hạ đang tắm liền ấm ức, chạy đến trước gương soi, được rồi, mặc dù dáng người không lồi lõm bằng người đẹp hôm nay nhưng cuối cùng cũng phát triển hoàn thiện rồi, chẳng lẽ lại không có tí sức hút nào ư?
Định lên trên lầu thay chiếc váy ngủ gợi cảm đó, suy nghĩ một chút, thôi, cho anh thêm một cơ hội.
Kết quả là Thành Hạ cả đêm ‘Vô Mộng’ đến tận khi trời sáng, lúc cô thức dậy thì Giang Nam Đồng đã nấu xong cháo.
Buổi tối ngày hôm sau cũng giống như vậy, khi thức dậy, trên bàn là sữa nóng thơm phức và trứng chần nước sôi.
Kéo dài đến buổi tối ngày thứ năm, tắm xong thì Thành Hạ cắn răng rồi dậm chân một cái chạy lên lầu lấy váy ngủ ra thay, thay xong hồi lâu trong lòng mới nghĩ ra được âm mưu “xảo quyệt” đi xuống, cảm thấy nếu đến phòng làm việc luôn thì có vẻ khả nghi vì vậy đi rót ly nước bưng theo: “Đọc sách mệt không, uống nước đi.” Thật là chẳng biết nói gì cho Logic.
“Cảm ơn, bà xã tốt.” Tầm mắt Giang Nam Đồng cũng không rời máy vi tính.
Không đếm xỉa đến cô ư. Nhưng khổ thân, điều hòa không khí thổi vù vù trên đầu cô, ăn mặc lại tiết kiệm vải như vậy!
Ắt xì!
Tốt lắm, quay lại rồi, nhưng... ánh mắt nóng bỏng đó đâu mất rồi?
“Bà xã, em xem em mặc ít như vậy, bị lạnh phải không? Mau về phòng nằm đi, để anh đi nấu chút canh gừng cho em.” Giang Nam Đồng nói xong thì bế cô lên đi về phòng ngủ, cẩn thận kéo chăn đắp cho cô sau đó xuống bếp, chỉ còn lại vợ anh trợn mắt há mồm ôm ‘cục tức’!
Canh gừng đang nấu trên bếp, thừa dịp rảnh rỗi Giang Nam Đồng dọn ổ cho hai con mèo con, rồi thay nước, thêm thức ăn mèo, khi hai chú mèo con quay qua ăn, Giang Nam Đồng vỗ nhẹ đầu nhỏ của chúng đồng thời nhỏ giọng nói: “Aizz, lát nữa nếu ba bị mẹ ăn hết, các con ngoan một chút nha, đừng có làm càn đấy.”
Bưng canh gừng đường đỏ trở lại phòng ngủ, chị Giang đang vùi cả người ở trong chăn, đương nhiên không thấy vẻ mặt anh Giang không nén được nụ cười.
“Vợ yêu, ngồi dậy đi, uống chút canh gừng cho toát mồ hôi ra mới tốt.” Để canh gừng xuống, kéo vợ yêu từ trong chăn ra, gương mặt hồng hồng, có lẽ là trong chăn thiếu dưỡng khí: “Ngồi dậy, uống đi cho nóng.”
Uống xong, Thành Hạ chau mày: “Chồng ơi, em rất khó chịu.”
Giang Nam Đồng liền ôm cô vào lòng, trán áp lên trán để thử nhiệt độ: “Không sốt, không sao cả, ngủ một giấc là ổn thôi, ngoan.”
Đầu đất, nhất định là đầu đất.
“Không phải nhức đầu.” Thành Hạ vùi đầu vào lòng anh, cho nên giọng buồn buồn.
“Hả, khó chịu chỗ nào? Có cần phải đi bệnh viện không?” Giọng Giang Nam Đồng rất là lo lắng, nhưng Thành Hạ không nhìn thấy trên mặt đều là vẻ tươi cười.
“Chỗ nào cũng không thoải mái.” Thành Hạ tiếp tục nói, mặt càng nóng lên, da mặt quá dầy rồi, cô đây rõ ràng là lộ rõ vẻ dụ dỗ đàn ông.
“Hả? Nghiêm trọng thế sao, bà xã, chúng ta đi bệnh viện đi.” Giọng Giang Nam Đồng càng thêm hấp tấp.
Thành Hạ từ trong ngực anh ngẩng đầu lên: “Anh! Giang Nam Đồng, có phải anh cố ý không?”
Nhưng nét mặt đó không giống giả vờ nha.
“Sao thế vợ? Cố ý cái gì chứ?” Giang Nam Đồng hỏi.
“Em cho anh một cơ hội cuối cùng, nếu như anh không muốn, vậy thì chờ đến khi 25 rồi nói tiếp!” Mặc dù giọng điệu Thành Hạ hung tợn nhưng mặt thì lại đỏ đáng ngờ, còn có khuynh hướng đỏ thêm.
“Anh đã dự đoán trước rồi, mới vừa nãy đã nói với Sao Mộc và Địa Cầu rằng mẹ muốn quyến rũ ba, hôm nay nhất định sẽ bị ăn sạch.” Lời vừa nói xong thì thân thể cũng không nhàn rỗi, lần nữa đè vợ yêu thơm phức xuống: “Bắt đầu ăn từ đâu đây...”
“Đồ cáo già!”
“Hư, bà xã, ăn không nói ngủ không nói, các cụ ta đã dạy thế...”
......
“Bà xã, váy ngủ này đẹp quá, mua khi nào vậy?”
“Anh quản làm chi...”
“Nhưng bà xã, cho dù váy ngủ rất đẹp, nhưng bây giờ mặc cũng không đúng lúc, em xem đi, anh có mặc gì nữa đâu...”
......
“Bà xã, em thơm quá!”
“Giang Nam Đồng, ăn không nói ngủ không nói!”
“Nên mở rộng ra chút, bà xã.”
“Ưmh... Đau quá! Oa...”
“Ngoan, vợ cố nhịn chút là được, sẽ hết đau ngay thôi!”
“Đau cũng không phải là anh, nói cái gì... Oa...!”
......
Meo meo! Meo meo! Mèo con ở ngoài cửa kêu gào loạn lên, mặc dù Thành Hạ đau đến muốn đá bay Giang Nam Đồng đi, nhưng nghe hai tiếng kêu non nớt lại cười tuy có vẻ không thích hợp lắm.
Sau khi cơn đau qua đi, xong xuôi rồi họ lại sáp lại nhau, ôm cô mà trên người Giang Nam Đồng cũng dính đầy mồ hôi, xem ra cũng không tốt hơn bao nhiêu.
“Dính quá, em muốn tắm!” Thành Hạ nói, thuận tiện kéo váy ngủ lại, thế này thật kỳ quặc.
“Được!” Giang Nam Đồng đứng dậy tùy ý khoác áo ngủ vào để đi mở nước nóng, Thành Hạ luống cuống tay chân mặc lại váy ngủ, vừa di chuyển, thân thể đau đớn giống như vừa bị xe đè qua vậy.
Như tên trộm vén chăn mỏng lên, lại gần vết máu trên ga giường màu xanh dương nhìn nhìn, vết máu loang lổ, cũng may là điều này sẽ không lặp lại, chứ không mà mỗi lần đều chảy máu, không thì phải lãng phí bao nhiêu ga giường sao?!
Đang nghiên cứu là nên giặt hay là vứt bỏ thì bất ngờ bị ôm: “Vợ yêu, nước được rồi, rất ấm áp.”
“Tự em tắm là được, anh... anh ngủ trước đi.” Thành Hạ nói.
“Nhưng anh cảm thấy anh cũng muốn tắm một cái, căn cứ vào nguyên tắc tiết kiệm nước, chúng ta......” Dùng nụ cười thay thế lời nói.
Váy ngủ lại như con bươm buớm bay ra ngoài lần thứ hai, chỉ hai tay Thành Hạ không thể che hết xuân quang trên dưới, định bước một bước vào trong bồn tắm lớn để trốn bên dưới những cánh hoa hồng.
Hương thơm thoang thoảng, hơi nước lượn lờ, không thể không nói, anh đúng là quá mờ ám mà... quá thích hợp JQ rồi.
Một cái đùi thon dài bước tới, lại thêm một cái đùi thon dài nữa, Thành Hạ cúi đầu nhìn mặt nước, tầm mắt không dám di chuyển chút nào chỉ sợ nhìn thấy thứ mắc cỡ mà thôi.
Có vật thể di chuyển về phía cô, sát lại gần, hai chóp mũi mang theo khí lạnh tiếp xúc thân mật.
Cô lui về phía sau anh lại tiến tới, ép cô dựa vào bồn tắm đưa tay bưng lấy mặt của anh: “Phía trước đang thi công, vui lòng đi vòng! Nếu không rớt xuống hố không chịu trách nhiệm đâu đấy.”
Giang Nam Đồng cười gian, vừa vùi mình xuống dưới lớp cánh hoa hồng anh vừa đưa tay lên người Thành Hạ: “Anh rất muốn rơi xuống hố ngay lập tức... Thật thoải mái!”
“Lưu manh!” Mặt Thành Hạ kìm nén đến đỏ bừng, thuận tay hắt nước lên mặt anh: “Anh... anh mà tới gần nữa em sẽ la lên đấy!”
“Ngoan, vợ yêu, la lên chỉ tội rát họng, chẳng ích chi đâu!” Vẻ mặt Giang Nam Đồng gian tà.
“Rát họng thì rát họng!” Thành Hạ nói, một giây kế tiếp đã bị Giang Nam Đồng ôm trọn trong lòng.
“Vợ yêu, giây phút mặn nồng thế này trước tiên em có thể đừng hài hước được không?” Nước ấm áp bao quanh cơ thể, sau lưng lại thêm một đôi tay ve vuốt, tự nhiên làm cô run lên.
Đùa một lát, theo lý nước hơi lạnh chút thì nên làm ấm thêm, hai thân thể dán chặt cũng đều nóng lên, lúc này hình như không làm chút gì đó cho hạ nhiệt độ xuống thì...
Nhiệt độ nước giảm đi nhiều, Thành Hạ ôm chặt thân thể người kia: “Anh không thấy nước lạnh sao?”
“Anh thấy vừa rồi, có thể nhiệt độ nước hơi giảm chút thôi.” Âm thanh từ đỉnh đầu truyền đến, mang theo sự mệt mỏi sau khi thỏa mãn.
“Nhưng em lạnh!” Thành Hạ nói.
“Vận động một chút sẽ ấm lên thôi, Vật lý học đã nói rằng ma sát sẽ sản sinh ra nhiệt!” Giang Nam Đồng nói.
“Còn Y học thì nói ‘cố quá sẽ thành quá cố’ đấy!” Thành Hạ dùng sức vỗ anh một cái: “Em không muốn góa bụa nhanh thế đâu! Tiểu Đồng, anh mau tránh ra, nếu không ‘Cẩu Đầu Trảm’ phục vụ!”
“Sợ quá à!” Nước mắt lưng tròng thẹn thùng e lệ lưu luyến không rời - Giang Nam Đồng khoác áo tắm đi ra ngoài, Thành Hạ nhìn theo cái bóng đen trên cửa kia thật là vừa tức vừa xấu hổ.
Tức vì anh làm cho cô rất đau, xấu hổ vì... không nói cho anh biết đâu, đến lúc đó tự mình trải nghiệm đi.
Lúc này Thành Hạ không tự làm khổ mình nữa, ba chân bốn cẳng chạy lên lầu mặc bộ đồ ngủ dài tay chậm chạp đi ra, thấy hai con mèo con đang chơi đùa trên ban công, Thành Hạ vội đi tới: “Đừng có nghe ba nói bậy nha, mẹ mới không ăn ông ấy, rõ ràng là miệng ông ấy tham... bụng còn gian nữa!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...