Bên trong nhà hàng, thực khách rất đông nhưng lại rất yên tĩnh.
Chỗ Tiếu Thanh đặt là vị trí ngay cửa sổ, có treo một màn trúc rủ xuống nhìn rất thú vị, ngay cả đồng phục của nhân viên phục vụ - Thành Hạ cũng cảm thấy đều rất tinh tế, kiểu dáng lại đơn giản, trang nhã.
Trong khi chờ đợi, Thành Hạ nhìn thực đơn giá trên trời, chờ mòn chờ mỏi mà thức ăn còn chưa thấy dọn lên.
“Tiếu Thanh, họ không cần thủ tục gọi đồ ăn sao?” Thừa dịp nhân viên phục vụ không ở bên, Thành Hạ vội vàng hỏi.
“Có, tớ gọi xong rồi. Mấy món cậu thích ăn ở đây cũng không có, nên tùy tiện gọi mấy món rồi.” Tiếu Thanh nói.
“Ăn không hết thì cho vào hộp mang về!” Thành Hạ nói.
“Đừng làm mất mặt ‘anh trai’. Nếu thích ăn thì cùng lắm là thêm một phần xách về.” Tiếu Thanh nói.
Món ăn. . . . . . nói sao nhỉ, có lẽ Thành Hạ làm không được, ăn thôi mà cũng hoa văn các kiểu, có thể tạo nên món ăn trông đẹp mắt như thế cũng coi như đạt tới đỉnh cao rồi.
Cầm đôi đũa mà không muốn gắp, quá đẹp đi!
Tiếu Thanh gắp cho cô hai đũa: “Không phải cậu là kẻ tham ăn sao, còn giả bộ cái gì? Ăn nhanh đi, tớ ăn không được bao nhiêu đâu.”
Oa! Mùi vị thật thơm, vô cùng dư vị!
Quả nhiên, Tiếu Thanh vẫn uống rượu, không phải bia cũng không phải là rượu đỏ, nếu nói là rượu trắng thì loại rượu trắng này mùi vị đặc biệt cay.
“Nhóc Con, học kỳ sau cậu thực tập rồi phải không?” Tiếu Thanh hỏi.
“Ừ, Đúng vậy.” Thành Hạ vừa trả lời vừa thưởng thức thức ăn ngon. Tên Tiếu Thanh này, về sau đừng nghĩ để cho cô mời ăn cơm, giết người cũng không thể giết như vậy được. Nghĩ tới một miếng ăn của mình thôi có thể hết 500 nghìn, máu trong huyết mạch của cô đều dồn cả lên não rồi.
“Có muốn tớ giới thiệu giúp cậu một chỗ không?” Tiếu Thanh hỏi.
Thành Hạ ngẩng đầu, ah, không nhìn ra nha, mỗi một người cô quen biết đều cách như vậy, đều muốn giới thiệu nơi thực tập cho cô.
“Không cần, Tưởng Úy đã giới thiệu Hải Trí giúp tớ rồi.” Thành Hạ nói.
Tiếu Thanh gật đầu một cái: “A, tạm được.”
“Phải là ‘rất được’, cám ơn!” Thành Hạ nói.
Hôm nay, thái độ của Tiếu Thanh có vẻ khác thường: không tranh cãi với cô, không ba hoa với cô. Thành Hạ đúng là có chút không quen.
“Này, ông Tiếu, thật ra thì có phải ông rất không muốn đi Nhật Bản phải không?” Thành Hạ hỏi.
“Ai nói?” Tiếu Thanh hỏi.
“Tớ thấy mấy người mà muốn đi du học để lấy tiếng ấy, ai ai cũng đều mặt mày hớn hở, cậu nhìn cậu xem, như có mối thù sâu nặng vậy, đừng sợ, đồng bào tổ quốc luôn là hậu phương của cậu, đi đi.” Thành Hạ nói.
“Nói bậy! Này, Nhóc Con, sau này đừng có quên ‘anh trai’ đấy nha.” Tiếu Thanh nói.
“Yên tâm, bữa cơm này, cậu vĩnh viễn sống ở trong lòng tớ rồi.” Thành Hạ nói, cô đã chuẩn bị tốt tâm lý rồi, ‘ngân sách’ học kỳ này đại loại là ‘sạch sẽ’ rồi.
“Mắt cậu cũng chỉ có chừng đó thôi sao, hừ hừ.” Tiếu Thanh nói.
“Cậu cút . . .” Mấy chữ sau, Thành Hạ đành nuốt lại, được, hai ngày nữa thôi thì cậu ta cũng đi xa rồi, cút cũng đủ xa.
“Ăn no chưa? Thích món gì? Lấy một phần về buổi tối ăn.” Tiếu Thanh nói.
“Lấy về á? Còn lấy về nữa, đời sau tớ cũng sẽ nhớ cậu đấy.” Thành Hạ lấy túi tới lật mở ví tiền, tiền ơi tiền, tao rất xin lỗi mày, chưa được mày đồng ý mà hôm nay đã đưa mày đi rồi. Muốn trách thì mày trách Tiếu Thanh, đều do cậu ta làm hại cả.
Phục vụ đã tới, nhưng không phải tới đưa phiếu bắt Thành Hạ tính tiền , mà là hai tay cung kính dâng lên một bìa kẹp màu đen, trời ơi, chẳng lẽ đó chính là ‘Thẻ ưu đãi vàng’ như đồn đại ư? “Bác tớ cho giảm giá đấy, lấy ra đây” Tiếu Thanh chìa tay qua.
Thành Hạ ngơ ngác, tiện đưa thẻ cầm trong tay bỏ vào tay cậu ta, xem ra cô có thể bớt được chút rồi.
“100 ngàn, lấy ra đây!” Tiếu Thanh nói.
Thành Hạ vội lật ví tiền lấy ra trương nhất trăm: “Không có 100.”
“Tớ cũng không có, được rồi, bo đi.” Tiếu Thanh nói.
“Ông Tiếu, vậy có phải là quá nhiều không?” Thành Hạ mắt lé.
“Cho tớ, cậu nghĩ cho ai chứ?” Tiếu Thanh nhận tiền bỏ vào trong ví.
Ra cửa, trời đã tối đen, không biết sao lại lạnh thế nữa, tên Tiếu Thanh này bản tính hoang phí nhưng lại nói ăn nhiều đi một chút cho tiêu hóa bớt.
“Cậu tuy dáng người nhỏ con, da cũng không trắng lắm, vẻ mặt cũng không còn trẻ con, dáng dấp cũng tạm được, nhưng cậu sống một mình tự lập ở ngoài, phải quý trọng nhé!” Tiếu Thanh tình ý sâu xa, làm cho Thành Hạ nhớ lại lời bà ngoại dặn lúc trước khi vào đại học.
“Dạ, ‘con’ biết rồi ạ. Ông Tiếu, ông có còn gì dặn dò nữa không? A, đúng rồi, ông xác định là không cần tôi đưa tiền còn thừa lại để tiếp tế cho ông chứ?” Thành Hạ hỏi.
“Còn cần tôi dặn dò sao? Không phải cậu có ‘người quản lý vàng’ Giang Nam Đồng sao? Aizz, đúng là, đều là đàn ông như nhau nhưng sao con mắt thẩm mỹ lại có sự khác biệt lớn như vậy chứ.” Tiếu Thanh cảm khái.
“Ông cút đi.” Thành Hạ đá cậu ta một phát: “Hừ, sự khác biệt giữa ông và Giang Nam Đồng chính là ‘cơ sở vật chất’ và ‘kiến trúc thượng tầng’.”
“Thôi đi, đây đều là viện cớ của những người đàn ông không có bản lĩnh tìm phụ nữ thôi, thuận tiện còn làm như mình cao thượng lắm vậy, không tin cậu xem, nếu có cô gái xinh đẹp hơn, đáng yêu hơn cậu xuất hiện . . . thì . . .” Tiếu Thanh nói tới đó liền ngậm miệng lại, bởi vì đôi tay của Thành Hạ đang chống nạnh đứng chắn trước mặt cậu ta cười rất nham hiểm.
“Yên tâm đi, dù sao thì loại phụ nữ đó cũng không có phần của ông đâu. Ông chỉ có thể tìm loại ở trong ngực là nước muối, còn trong đầu chỉ là bộ óc mềm mà thôi!” Thành Hạ nói.
“Cái gì gọi là ‘bộ óc mềm’?” Tiếu Thanh hỏi.
“Người ta thường nói là không có đại não!” Thành Hạ cười gian: “Còn nữa, ông nên biết rõ một điều cho tôi, loại diện mạo của tôi là tướng vượng phu đấy!”
“Ừ, cưới được người vợ xấu về nhà cũng là báu vật, chẳng qua đúng là tôi không có cái dũng khí nhìn kỹ mặt của cậu, vừa hay đúng lúc trời tối có thể không dọa người một chút, lại đây, để cho anh trai nhìn một chút coi.” Tiếu Thanh vừa cười vừa nói, hai tay nắm được bả vai Thành Hạ.
“Tránh ra, mặt của tôi có thể tùy tiện cho ông xem sao?” Thành Hạ đẩy cậu ta ra xoay người muốn chạy, nhưng lại bị Tiếu Thanh kéo về, bởi vì không điều chỉnh được lực, nên Thành Hạ liền va vào ngực của cậu ta. Dien~dan^l3^quy’do^cha^mc0^m.
Mũi lập tức bị đau, sau đó một loại cảm giác ấm áp từ trong lỗ mũi chảy xuôi xuống, giống như là bị cảm chảy nước mũi không ngừng vậy, theo bản năng đưa tay lên sờ, màu đỏ, ấm áp.
“Nhóc Con, cậu chảy máu rồi.” Tiếu Thanh nói.
Thành Hạ vội ngửa mặt bịt mũi rồi nói Tiếu Thanh tìm khăn giấy, trời ơi, đụng phải Tiếu Thanh sẽ không có chuyện tốt mà. Không biết là con mắt Tiếu Thanh không tốt hay là khăn giấy trong túi xách tự biến mất, dù sao cũng cảm thấy máu đã không còn chảy nữa thì tên Tiếu Thanh kia mới đưa khăn giấy lên mũi cho cô: “Được rồi, không sao, chảy máu chút sẽ khỏe mạnh hơn.”
Tiếu Thanh vừa nói chuyện vừa lại gần xem lỗ mũi bên nào của cô chảy máu, máu tươi!
“Có cần đi bệnh viện không?” Tiếu Thanh hỏi.
Thành Hạ trừng mắt nhìn cậu ta, vẫn ngửa đầu, aizz, hôm nay không phải là ngày rằm, nếu không cũng có thể làm bộ như ngắm trăng vậy.
Tiếu Thanh cũng nghiêng đầu nhìn bầu trời, chỉ một ngón tay: “Nhìn đi, máy bay kìa!”
Thành Hạ không để ý đến cậu ta.
“Nhìn đi, chị Hằng kìa!” Tiếu Thanh lại nói.
Sờ mũi một cái có vẻ là cầm máu rồi, Thành Hạ gập – ngửa cổ về vị trí bình thường, liếc mắt nhìn Tiếu Thanh rồi cũng chỉ một ngón tay: “Nhìn đi, kẻ dở hơi kìa!”
Điện thoại đổ chuông, chắc hẳn là Giang Nam Đồng rồi, hỏi cô đã ăn xong chưa, ở ngoài có gió hỏi cô mặc có đủ ấm không? Thành Hạ nói không sao, sẽ về trường ngay.
Cúp điện thoại, Tiếu Thanh ở bên cạnh bĩu môi: “Này, Nhóc Con, thái độ của cậu đối với bạn thân và đối với bạn trai thật sự là khác biệt nha! Xem ra, cậu cũng sẽ giả bộ dịu dàng đấy.”
“Hừ! Dịu dàng này nọ ấy mà, như nóng nở lạnh co thôi, thấy bạn trai liền nóng sẽ nở ra, còn thấy bạn thân là lạnh sẽ co lại, co đến độ không còn nữa.” Thành Hạ nói.
“Vậy cậu cứ tiếp tục giả bộ đi.” Tiếu Thanh nói xong, giơ tay lên vẫy xe: “Để cậu chết cóng đi sẽ có người đau lòng.”
Dọc đường, Tiếu Thanh rất yên tĩnh, đưa Thành Hạ về thẳng đến cửa KTX cũng rất yên lặng, chỉ nói một câu “Vào đi” rồi xoay người đi về, ngược lại Thành Hạ còn không quen, người này lại đùa quá lố rồi.
Đứng bên cạnh phòng gọi điện thoại cho Giang Nam Đồng, nói cho anh biết cô đã về, để cho anh yên tâm. Dien~dan^l3^quy’do^cha^mc0^m.
“Trong nhà có chút việc nên hôm nay không thể quay về, Cầu Cầu, buổi tối nếu đói thì đến nhà ăn ăn, nhớ đi sớm một chút, rồi về nghỉ chứ trong trường ít người.” Giang Nam Đồng dặn dò.
“Ăn nhiều rồi, có lẽ sẽ không đói. Anh đoán xem em đi ăn ở đâu?” Thành Hạ hỏi.
“Ở đâu vậy?” Giang Nam Đồng hỏi.
“Ôi, quên nhìn tên, ở Hà Đông mà đường gì đó, quên rồi.” Thành Hạ nói.
Giang Nam Đồng cười khẽ: “Ăn ngon không? Lần sau chúng ta cũng đi.”
“Em không đi đâu, em sẽ không học tên Tiếu Thanh đó đâu, lại nói, bữa ăn này em cũng không biết tốn bao nhiêu tiền, không nhìn thấy thực đơn cũng không thấy hóa đơn, Tiếu Thanh để em trả cho cậu ấy 100 nghìn, còn 100 nghìn là tiền bo, nhưng tóm lại, ăn xong em nơm nớp lo sợ.” Thành Hạ nói.
“Ha ha, anh không quản tiền bo của em.” Giang Nam Đồng nói.
“Em mới không cho anh tiền bo đấy.” Thành Hạ vừa nói vừa mở cửa.
“Ừ, dĩ nhiên rồi, chúng ta cũng không phải là người ngoài.” Giang Nam Đồng cười, không biết nghĩ tới điều gì mà dáng vẻ đặc biệt vui vẻ.
“Cười gì đấy?” Thành Hạ hỏi. Die^n~danle^quy’do^n~.c0^m.
“Xem tivi, đúng rồi, Hạ Hạ, ba mẹ anh muốn gặp em một lần, được không?” Giang Nam Đồng hỏi.
Thành Hạ thoáng nghe thấy bên kia có tiếng dép qua lại.
“À?! Chuyện này, học kỳ sau rồi hãy nói, em. . . . . .” Em còn chưa chuẩn bị tinh thần.
Trong quan niệm của cô, gặp ba mẹ thì cách kết hôn không xa lắm, nhưng cô và Giang Nam Đồng mới quen nhau bao lâu chứ? Không được, vẫn nên về nhà lên mạng tra một chút xem phong tục gặp mặt cha mẹ cần có ở thành phố S mới được.
“Không sao, đừng lo lắng. Họ lớn tuổi rồi, sợ anh không tìm được bạn gái, vừa có là đã muốn gặp ngay.” Giang Nam Đồng nói. Dien~dan^l3^quy’do^n.c0^m.
Thành Hạ nghe được ở đầu bên kia tiếng thở dài cố ý thật to.
“Ah, em về đến phòng rồi, em đi đun nước nóng rửa chân đây, cúp máy trước nha, anh chào hỏi ba mẹ anh giùm em nhé, ngủ ngon.” Thành Hạ cúp điện thoại.
Gặp ba mẹ á, ôi, trong ấn tượng của cô vẫn là chuyện rất xa xôi, sao đột nhiên lại bị đăng lên báo cơ chứ? Tuy là kháng cự, nhưng khi nằm ở trong chăn, tự nhiên Thành Hạ còn bắt đầu tưởng tượng ra dáng vẻ cha mẹ của Giang Nam Đồng, có lẽ cha mẹ anh là người hòa nhã chứ? Nếu không thì sao có thể nuôi dạy ra Giang Nam Đồng tốt như vậy nhỉ, không, nhân phẩm tốt như vậy. Vậy hẳn là sẽ không bắt bẻ cô chứ? Mười giờ rưỡi, như thường lệ Giang Nam Đồng gửi tin nhắn tới, dặn dò cô kiểm tra cửa phòng, cửa sổ rồi đi ngủ sớm một chút, Thành Hạ vừa nhắn lại vừa nhớ tới lời nói của Tiếu Thanh: quả nhiên là một ‘người quản lý vàng’, không thể nuôi cô thành quả trứng không cần bận tâm đến việc gì như vậy chứ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...