Thành Hạ là người đến phòng cuối cùng, Phương Ngu không có ở đây, Lâm Lâm thấy cô liền phấn chấn xông lên: "Tin đặc biệt đây!"
"Gì? Nhà trường thay đổi chương trình ba năm rồi hả?" Thành Hạ để đồ đạc xuống, quá nóng, tốt nhất nên đi rửa mặt trước.
"Hứ! Chuyện nhỏ như hạt mè hạt đậu đó không đáng nhắc tới. Tớ đã nói với cậu rồi. Thành Hạ, cậu biết Tiếu ‘đẹp trai’ và bạn gái cậu ấy chứ?" Lâm Lâm thừa nước đục thả câu.
"Biết, thì sao? Kết hôn rồi à?" Thành Hạ cầm cây quạt vừa ra sức quạt mạnh, vừa tu một hơi nước.
"Chia tay rồi." Lâm Lâm nói.
Thành Hạ nuốt nước xuống, lau mồ hôi: "Phương Ngu như tiên tri vậy!"
"Không hỏi xem vì sao à?" Lâm Lâm mắt lé.
"Vì sao? Còn có thể vì sao, không có gì hơn cứ lấy cớ như vậy, vả lại có quan hệ gì tới tớ chứ, tớ đi tắm rửa đây, nóng chết được." Thành Hạ gom đồ, vui vẻ đi ra nhà tắm tắm.
Vừa đi cô vừa suy nghĩ, tên Tiếu Thanh này có phải cũng quá chơi bời rồi không, nếu như nhớ không lầm, trước đây Lý Viện dầu gì cũng duy trì được gần hai học kỳ! Lần này, lại chỉ một kỳ nghỉ hè, làm ơn đi, còn chưa tới ba mươi ngày nữa.
Cô chưa có cơ hội để hỏi rõ Tiếu Thanh, thì ngược lại cậu ta đã gọi điện thoại nói nhờ cô đi xem phòng cùng cậu ta, lúc ấy ý nghĩ đầu tiên trong đầu Thành Hạ là tên này muốn ra ngoài thuê phòng để dễ dàng ‘hoạt động’!
Gặp Tiếu Thanh, thấy cậu ta có vẻ hơi gầy, nhưng tinh thần thì tốt, vẫn cười đến không chịu để ý như trước đây.
"Vì sao lại thuê phòng vậy? Ký túc xá ở trường không tốt sao?" Thành Hạ hỏi.
"Tiếu tôi muốn cố gắng phấn đấu, ở Ký túc xá giới hạn thời gian tắt đèn nên không đủ." Tiếu Thanh nói như vậy.
Phản ứng đầu tiên, người này uống lộn thuốc sao.
"Lãng tử quay đầu sao? Không tệ nha. Nói xem, cô tiên nào ‘tẩy tâm lột xác’ cho cậu vậy?" Thành Hạ hỏi.
Tiếu Thanh vỗ đầu cô một cái: "Tiếu tớ đây hoàn toàn tỉnh ngộ không phải sao? Nhóc con, về sau không có Tiếu tớ đây bảo kê cậu, cậu cũng đừng gây họa đấy."
"Làm ơn đi ông Tiếu, người cho tôi thêm phiền toái chỉ có ông thôi." Thành Hạ nói.
Mặt trời cuối tháng tám thật chói chang, hai người theo người môi giới đi xem phòng, một căn nhà nhỏ xinh một phòng ngủ một phòng khách, tiền cho thuê là 2,5 triệu, Thành Hạ chậc lưỡi, đây chẳng khác nào ăn cướp tiền, ông Tiếu thì rất chảnh, liếc nhìn: "Căn này đi, nói chủ nhà tới đây ký hợp đồng."
Tiếp theo, Tiếu Thanh dọn nhà, mặc dù Tiếu Thanh có mấy anh em giúp một tay, có điều là mấy người đó chuyển đồ đến rồi chạy lấy người, để lại một đống ngổn ngang trong phòng khách, Thành Hạ cũng muốn chuồn nhưng bị Tiếu Thanh giữ lại: "Nhóc con, cậu giúp tớ sắp xếp với, những việc này tớ không có năng khiếu."
"Ông Tiếu, tôi cũng không có năng khiếu!" Thành Hạ nói.
"Vậy ai tự xưng mình là vợ hiền mẹ đảm thế?" Tiếu Thanh liếc xéo cô, tự mình bắt tay vào bắt đầu dọn dẹp.
Thành Hạ vừa sắp xếp, vừa nói: "Sớm định ra ngoài ở sao còn chia tay? Nếu có bạn gái cũng không đến mức. . . . . ."
"Bạn gái là dùng để yêu thương, không phải dùng để cưỡng bức lao động, còn bạn bè thì được." Tiếu Thanh nói.
Thành Hạ đang dọn sách, nhìn bóng lưng của cậu ta, hung dữ nói một câu: "Tiên sư ông!"
Đối với chuyện Tiếu Thanh chuyển khỏi Ký túc xá, Lâm Lâm cũng không thăm dò được gì, vì vậy ngày ngày dán mắt vào Thành Hạ, Thành Hạ truyền đạt lại nguyên lời ‘phấn đấu’ của Tiếu Thanh!
Từ khi đó trở đi, trừ lúc đi học thì hình như hiếm khi nhìn thấy bóng dáng của Tiếu Thanh, người này giống như là biến mất từ năm 2 vậy, mỗi tuần Tiếu Thanh đều gọi điện thoại cho Thành Hạ để nhờ cô cùng đi siêu thị mua đồ, mua cái gì chính cậu ta cũng chẳng đếm xỉa, mỗi lần Thành Hạ đều như mẹ già nghĩ tới phải mua thứ này mua thứ nọ vậy, đi mấy lần phát hiện Tiếu Thanh đúng là đang học, trên bàn sách đều là sách mới mua, mép sách bộ giáo trình Nhật ngữ đã được giở hơi dơ một chút.
Đúng là, ba ngày không gặp mặt làm thay đổi cách nhìn lẫn nhau!
Vô tình lại liên lạc với Tiếu Thanh thì ít, liên lạc với Giang Nam Đồng thì nhiều hơn. Học kỳ này Giang Nam Đồng dạy một môn tự chọn, nên nói với cô nhất định phải chọn, tuy cô không quá hứng thú với thiết kế nội thất, nhưng học một ít cũng tốt, học thêm kỹ năng rèn luyện bản thân đi! Lên lớp, Thành Hạ mới phát hiện, toàn bộ sinh viên lớp 0302 giới tính trên thẻ căn cước ghi là “Nữ” đều tới, ở dãy cuối cùng còn có hai cô gái rất nữ tính giả danh nữ sinh lớp 0302 nữa.
Ở trên bục giảng, Giang Nam Đồng rất lịch sự bình tĩnh, dáng vẻ dường như tất cả đều nằm trong lòng bàn tay, Thành Hạ vẫn thói quen quan sát địa hình phòng học – nhưng hàng cuối cùng đã bị chiếm cứ, cô đành đóng qua lâu dài hàng thứ hai từ dưới lên, tan học thì phi như bay chạy trốn.
Cứ thế liên tục, Giang Nam Đồng có nghi ngờ, nên lên mạng hỏi thăm việc này.
Sao Mộc: Có phải gần đây anh không đẹp trai như trước không?
Thành Hạ: Không có, Sao Mộc anh lúc nào cũng tỏa ra vầng hào quang, vĩnh viễn là đẹp chói lóa như vậy.
Sao Mộc: Vậy tại sao hết giờ học em liền chạy như bay, chỉ để lại một bóng lưng thế?
Thành Hạ: Đổ mồ hôi !©¸®! Thật ra thì, cuộc sống có ba thứ gấp, em đây, vừa đúng chiếm một thứ. . . . . .
Sao Mộc: À, vậy thì tốt, anh đã nói, cùng tồn tại trong một Dải Ngân Hà, cùng nhìn lên một mảnh vũ trụ, Trái Đất em sao có thể không để ý đồng hương chứ nhỉ!
Thành Hạ: Vâng, Trái Đất nhỏ sao dám không để ý đến Đại Hành tinh chứ.
Sao Mộc: Anh nói này Trái Đất, đi học gần nửa học kỳ rồi, em không có một vấn đề gì sao?
Thành Hạ: Báo cáo Sao Mộc, có, nhưng mà em đã tự mình giải quyết rồi. Tạm thời thì không có.
Sao Mộc: Nếu có thì phải hỏi luôn, có vấn đề thì phải giải quyết ngay, nếu không sẽ trở thành vấn đề lớn đấy.
Thành Hạ: Vâng, hiểu rồi.
Thời gian trôi qua rất nhanh, vèo một cái đã đến giữa kỳ, Giang Nam Đồng gửi bài tập cho sinh viên học môn tự chọn trong email: Thiết kế một căn nhà 84m2, yêu cầu cơ bản như sau:
1, Đây là căn hộ tân hôn, nam nữ chủ nhân đều là Kiến trúc sư.
2, Bản vẽ bao gồm: Bản vẽ mặt bằng tổng thể, bản vẽ mặt cắt đứng, bản vẽ 3D (ba bản trở lên).
3, Tiến độ thiết kế (bao gồm: tiến độ công việc, dự toán tổng thể, vị trí dự định) nộp trong vòng một tuần, làm căn cứ trao đổi với thầy.
4, Thuyết minh thiết kế (500 chữ).
Thành Hạ không nghĩ gì, nhưng Lâm Lâm lại lộ vẻ háo sắc: "Nếu đây là chỗ ở của tớ và Đồng Đồng thì thật tuyệt."
Thành Hạ hơi run, Chu Nhược Nhược đẩy mắt kính: "Tỉnh lại đi, sắp thi rồi, đừng nằm mơ giữa ban ngày. Đồng Đồng mà cho một trứng vịt thì cậu ôm mà chạy đấy."
Bài tập này nhìn thì không có gì khó lắm, nhưng khi bắt tay vào làm mới phát hiện cũng không đơn giản, Thành Hạ vẽ vẽ xóa xóa làm trong vòng một tuần là hoàn thành, gửi cho Giang Nam Đồng. Nhưng ai biết, Giang Nam Đồng lại yêu cầu nhiều như vậy, chỗ này không được chỗ kia không đúng, gửi trả lại cho cô bản vẽ 3D để cô làm lại, mặc dù Thành Hạ ấm ức, nhưng mấy ngày làm đi làm lại cũng hiểu rõ hơn một chút nên rất có cảm giác thành tựu.
Khi gửi lại, Giang Nam Đồng nói, ý tưởng thì tốt, nhưng còn chưa đủ tinh tế, màu sắc có chỗ phối hợp chưa hài hòa lắm. Truyện được đăng độc quyền tại di3nd4nl3quyd0n.com.
Nhất định phải làm lại!
Thành Hạ lại xóa xóa sửa sửa bản vẽ 3D đó, hình vẽ và màu sắc đầy trong đầu, rồi các loại đèn trang trí tường, có ngày buổi tối còn nằm mơ thấy mình lại thiết kế lại căn hộ lần nữa, sáng dậy quên mất, khi tới nhà ăn còn đang suy nghĩ xem căn nhà trong giấc mơ kia sơn màu gì, xếp hàng thoắt cái cũng tới lượt cô mua đồ ăn sáng, cô nhìn người bán hàng, người bán hàng cũng nhìn cô.
"Hai tô sơn!" Thành Hạ nói. Sau lưng hình như có tiếng cười a. . . . . .
"Cô bé, ra cửa quẹo phải, đi dọc hồ Bích Ngọc tới Khoa Kiến trúc, có lẽ sẽ có đấy." Người bán hàng cười múc thêm một tô cháo to đặt lên khay của cô.
"Cám ơn." Thành Hạ cúi đầu bưng khay che mặt rơi nước mắt, thật mất mặt chứ, người ở nhà ăn nhiều thế thật xấu hổ mà. Nhưng hai tô cháo loãng ăn không no, dạ dày thật đáng thương, lại nhìn quanh, có người mới gọi đồ ăn xong đi ra nên Thành Hạ mới vui vẻ chạy tới, "Bánh mỳ trứng ốpla" lẩm bẩm năm lần mới không xấu hổ, sau đó ỉu xìu quay lại ăn, lại phát hiện rõ ràng Sao Mộc ngồi đối diện.
"Ăn sáng à?" Sao Mộc hỏi, trước mặt cũng là "Hai tô sơn".
"A, trùng hợp thế, thầy cũng ăn sáng à?" Thành Hạ cười.
"Ừ, buổi sáng ăn cháo tốt cho dạ dày." Sao Mộc nói.
Cô quyết định sau này đi ăn tránh xa nhà ăn E này một chút.
"Vậy thầy ăn nhiều một chút." Thành Hạ bưng cháo húp hai miếng còn cảm khái hạ: "Hôm nay cháo hơi loãng, quá nhiều nước, vẫn là Sĩ Lạc Đa ăn ngon."
Giang Nam Đồng cười: "Bài tập gặp phải vấn đề khó sao?"
Gặm miệng bánh mì nhai kỹ hồi lâu, ngẩng đầu nhìn Giang Nam Đồng một cái: "Không hẳn là gặp vấn đề khó, không phải là yêu cầu của thầy đã tốt còn muốn tốt hơn sao."
"Như vậy đi, tôi cho em mượn vài cuốn sách, em về tham khảo." Giang Nam Đồng nói.
"Vâng, cám ơn." Thành Hạ nói.
"Sách ở phòng của tôi, lần sau đi học tôi mang đi cho em." Giang Nam Đồng nói.
Thành Hạ gật đầu một cái, tiếp theo lại lắc đầu: "Thôi đi, kiếm chỗ nào vắng người rồi đưa, chứ nhiều nữ sinh ‘săm soi’ em như vậy, em không biến thành ‘thịt nướng’ mới lạ đấy."
Mấu chốt là Lâm Lâm này rất ‘bà tám’, lại tuyên truyền khắp nơi thì xong đời, cô lại trở thành đại diện tiêu biểu cho việc "bắt cá hai tay" ngay đấy.
"Hả? Không ngờ tôi được hoan nghênh thế." Giang Nam Đồng cười nói.
"Tất nhiên rồi, gốc cây của Ngành kiến trúc cơ mà!" Thành Hạ nói.
"Gốc cây á? Cây Giáng Châu Tiên à? Ai là người hầu Thần Anh?" Giang Nam Đồng hỏi.
Ơ, không nhìn ra nha, đọc ‘Hồng Lâu Mộng’ quá kỹ rồi.
"Sau này thầy để ý, nếu thầy phát hiện thầy có cảm giác đặc biệt kiểu ‘nước mắt tuôn như suối’ đối với ai đó, thì chính là người đó." Thành Hạ nói.
"Vậy khi chỉ ‘nhỏ giọt’ thôi thì là gì?" Giang Nam Đồng hỏi.
"Loại bỏ nhân tố bên ngoài, nhân tố tình cảm trong sáng." Thành Hạ nói.
Đúng thật là, mới sáng sớm ra, hai nhân vật Ngành Kiến trúc ở đây ‘giả bộ’ thảo luận Văn học và Tâm Lý Học.
Ăn bữa sáng thật nhanh, Thành Hạ mới nhớ tới, nhìn xung quanh một lượt, chỉ sợ phát hiện hình ảnh của một bà tám âm thầm cộng thêm một ánh mắt lạnh lẽo, nhưng thật may mắn, hôm nay cô ấy lại không tới ăn sáng.
Thành Hạ để ý hai ngày nhưng phát hiện quả thật không ai tung tin gì mới có chút yên tâm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...