Đổi tất cả để có em
“Cô đã chịu xuất hiện rồi sao?” Nhật Nam nói trong vô thức.
“Huh, anh nói gì cơ ?”
“À…Không có gì !” Nhật Nam cố gắng tỉnh táo, đầu óc anh bây giờ đúng là đang cảm thấy rối cả lên!
Cô gái kia mỉm cười, cô ta bước nhẹ đến gần sát Nhật Nam, ghé sát vào tai anh và thì thào : “Đang đợi tôi sao?”
“NHậT NAM !” Kiến Hoằng chạy lại từ đằng xa “Cậu vẫn cứ nhất quyết phải tìm cô gái gì đó ở đây sao?!”
“Kiến Hoằng hả ? Ơ” Nhật Nam ngơ ngác, cô gái tóc vàng đã biến mất, rõ ràng là anh chỉ quay đi nhìn Kiến Hoằng có mấy giây thôi mà, sao cô ta lại có thể chạy đi nhanh như vậy chứ!
“Cậu bị gì vậy?” Kiến Hoằng vẫn còn thở hổn hển.
“Hồi nãy cậu có thấy tớ đứng nói chuyện cùng một cô gái không Kiến
Hoằng? Cô gái tóc vàng đấy!”Nhật Nam gần như hét lớn.
“Cậu đang đứng ở đây một mình mà!” Kiến Hoằng nhìn anh lạ lẫm “Đừng có nói với tớ là cậu bị ám ảnh dữ quá rồi đó nha!”
“Rõ ràng tớ đã gặp cô ấy mà, mái tóc màu vàng, ánh mắt đầy sắc sảo. Cô ta…cô ta thật đẹp!” Nhật Nam ngẩn ngơ.
“Ha ha, vậy thì tớ cũng muốn được gặp cô ấy nữa.” Kiến Hoằng nói bằng một giọng bông đùa.
Nhật Nammệt mỏi nằm dài trên chiếc ghế sofa…
“Mình đã bị ám ảnh đến như vậy sao?” Anh chán nản thầm nghĩ.
Nhật Nammơ màng nhớ lại từng giọng nói, cử chỉ của nguời con gái có mái tóc vàng…
“Đang nhớ đến em à?” Giọng nói vang lên bên tai anh.
“Ừm…”Nhật Nam khẽ kêu lên khi có cảm giác một bàn tay đang vuốt nhẹ trên đùi. Anh giật mình mở mắt ra và thấy cô gái ấy đang nằm kế bên mình.
“Suỵt !” Cô ta lấy ngón tay đặt lên môiNhật Nam ra dấu im lặng. Bàn tay của cô đã di chuyển lên đến eo của anh, mơn trớn và nhẹ nhàng vòng ra sau lưng để kéo sát người canh vào cô hơn. Nhật Nam cảm thấy hơi lạnh toát ra từ cô gái khi cô ôm lấy anh.
“Cô là ai ?” -Nhật Nam khẽ hỏi.
“Đã bảo là im lặng rồi mà!” Cô gái mỉm cười, cô nghiêng đầu và đặt một nụ hôn vào môi củaNhật Nam, lưỡi họ quấn lấy nhau, Nhật Nam bất giác rên lên lần nữa.
“Em làNhã Lâm.” Cô nói sau khi đặt thêm một nụ hôn khác vào cổ của Nhật Nam “Nếu muốn em quay lại thì đừng nói cho bất kì ai biết về chuyện này!”
Cô gái dùng bàn tay nhỏ nhắn của mình che mắt củaNhật Nam lại. Anh cảm thấy vô cùng, vô cùng buồn ngủ…thế là anh thiếp đi.
Nhật Nambị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại reo inh ỏi, anh với tay nghe máy.
“Hồi nãy tớ nhắn tin nhưng không thấy cậu trả lời” Giọng Kiến Hoằng nghe có vẻ lo lắng “Đã hơn 8 giờ rồi mà cậu vẫn chưa ra chỗ cũ hả?”
“Ờm…”Nhật Nam ngáp dài ngáp ngắn “Tớ đang ngủ đây nè!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...