DỊCH: MIN
Vân Nam Nam bò lên vai của Bùi Trì, áo ngủ bị kéo xuống tận dưới eo, tiếp theo đó là bị ném lên giường.
Vân Nam Nam nằm trên giường, bắt đầu diễn sâu.
“Anh còn ném em hả? Chẳng biết thương hoa tiếc ngọc chút nào!”
Bùi Trì tự cởi quần áo của mình, không thèm tiếp mấy câu càn rỡ của cô.
Vân Nam Nam thấy anh không tiếp lời, cô diễn càng sâu hơn: “Bây giờ ngay cả nói chuyện với em cũng không muốn hả?”
Bùi Trì cởi quần áo xong, rèm cửa sổ cũng bị anh kéo lại từ lâu rồi.
“Bớt nói đi, hiện giờ anh mới là kim chủ của em.”
Vân Nam Nam hừ một tiếng, co được duỗi được: “Vâng ạ, cần em phục vụ anh không?”
Bùi Trì cười nhạt một tiếng, chặn miệng cô lại.
Hôn môi là một chuyện cực kì hưởng thụ, đặc biệt là làm với người mình thích.
Bờ môi của Vân Nam Nam bị ngậm chặt lấy, đầu lưỡi bị Bùi Trì cuốn lấy có hơi tê dại.
Tay cô tự giác mò đến cơ bụng của anh, hai tay mò ngược lên trên, có thể chiếm được gì thì chiếm hết.
Bùi Trì vừa hôn cô, tay vừa cởi quần áo của cô.
Vân Nam Nam quay về đã tắm rửa thay quần áo ngủ rồi, hiện giờ chỉ cần cởi váy ra là được.
Váy ngủ bị Bùi Trì cởi từ trên vài xuống, vạt váy bị đẩy lên trên.
Một chiếc váy ngủ bị ép thành một đống ở vùng eo, Vân Nam Nam ngại phiền, cô đẩy Bùi Trì ra xoẹt hai cái cởi sạch.
Bùi Trì thấy cô như vậy, mở miệng châm chọc một câu: “Vội thế hả?”
Vân Nam Nam bực mình: “Anh muốn cởi thì cởi sạch đi, cởi một nửa phiền muốn chết.”
Bùi Trì gật đầu, nói anh nhớ rồi.
“Thế tiếp tục nhé?”
“Nếu không thì sao?”
Cái hôn cuồng nhiệt vẫn tiếp tục, làm trong thời gian dài rồi nên Bùi Trì có thể trực tiếp đi vào, nhưng như thế sẽ không được thoải mái.
Anh hôn Vân Nam Nam, đầu lưỡi khơi gợi dục vọng, tay cũng đang không ngừng nắn bóp bầu ngực của cô.
Vùng cổ đã bị ấn lên mấy vết dâu tây, bầu ngực bị Bùi Trì nawmns bóp biến dạng.
Ang nghe thấy tiếng rên khe khẽ của Vân Nam Nam, anh tách hai chân cô ra.
Ngón tay mò mẫm vào giữa hai chân cô cảm nhận một chút, Bùi Trì nhìn ngón tay mình dính đầy dịch nhờn của cô.
Anh biết đã có thể rồi, khẽ hôn lên vành tai Vân Nam Nam, “Được rồi đó.”
Vân Nam Nam hốt hoảng nói: “Mang bao.”
Bùi Trì kéo ngăn tủ bên cạnh lấy một cái ra.
“Tới đây, đeo giúp anh.” Anh đặt bao vào tay Vân Nam Nam.
Vân Nam Nam xé bao, chân tay vụng về đeo lên cho anh.
Bùi TRì véo má cô, “Vẫn không quen lắm, sau này phải luyện tập nhiều hơn.”
Vân Nam Nam bị cắm vào thở dốc mấy tiếng, cô cảm nhận được dương v*t của Bùi Trì chậm rãi đi vào.
Càng vào bên trong càng thỏa mãn.
“Bùi Trì.” Vân Nam Nam thích gọi tên anh trên giường, Bùi Trì cũng đáp lại cô.
“Không thoải mái à?” Bùi Trì trả lời.
Vân Nam Nam ôm lấy anh nhõng nhẽo: “Đâu có, anh hôn em đi.”
Bùi Trì khom người xuống hôn cô.
Lúc cắm vào không tiện hôn cho lắm, vậy nên Vân Nam Nam không hôn môi với anh nữa.
Cô híp mắt nhìn Bùi Trì đang nhấp nhô trên người mình, bỗng nhiên nói một câu: “Bùi Trì, nhìn anh như thế này đẹp trai lắm.”
Bùi Trì cúi đầu bóp lên đầu v* của cô một cái, “Xong việc anh mới thảo luận vấn đề này với em.”
Nói xong còn trừng phạt thọc vào hai cái, cơ thể Vân Nam Nam hơi lắc lư.
Bên ngoài đang nổi gió, cửa sổ còn để lại một khe hở, ngọn gió đó chui qua khe hở thổi vào bên trong.
Rèm cửa bị gió thổi khẽ đung đưa, Vân Nam Nam nhìn rèm cửa sổ sau đó bị Bùi Trì bóp cằm chuyển tầm mắt sang anh.
“Nhìn anh.” Anh cường ngạnh nói.
Vân Nam Nam nhìn anh: “Đang nhìn rồi….”
Bùi Trì thưởng cho cô một cái hôn, Vân Nam Nam được anh hôn rất ngứa ngáy.
“Đừng….Đừng hôn nữa….Có chút ngữa….”
“Ngứa chỗ nào?”
Vân Nam Nam biết ngay anh chẳng nói được lời gì nghiêm chỉnh, cắn một phát lên cằm anh.
Bùi Trì shhh một tiếng, cào nhẹ lên mũi cô.
“Đồ vô lương tâm.”
Ánh trăng bị mây đen che mấy một nửa, công chuyện trong phòng vẫn chưa kết thúc.
Vân Nam Nam bị ép ngồi lên mặt tủ lúc này đã vô cùng mệt mỏi, cô bị Bùi Trì ép ngồi lên trên, hai chân để mặc anh thích làm gì thì làm.
“Anh chậm một chút, lần thứ hai rồi đó…”Vân Nam Nam xấu hổ xin Bùi Trì tha cho mình.
Hai tay Bùi Trì nâng hai chân Vân Nam Nam lên, anh thọc một cái, hai chân của cô đung đưa một cái.
Là lần thứ hai rồi, đáng tiếc Bùi Trì vẫn còn hăng lắm.
“Sức kéo dài của chồng em không tốt hả?”Bùi Trì nói như vậy.
Vân Nam Nam phản bác nói: “Thế….Ấy…Nhẹ chút…A ha….Thế nhưng em không được!”
“Không sao,” Bùi Trì liếm đầu v* của cô, sau đó khẽ cọ mặt lên trên, “Không sợ không có ruộng cày mà chỉ sợ trâu mệt chết.”
“Vô sỉ…”
Đêm nay tổng cộng Bùi Trì làm ba lần, cuối cùng Vân Nam Nam không làm nữa, Vân Nam Nam nhìn con chim đã mềm oặt kia một cái, mệt mỏi nói một câu: “Cũng không sợ tinh tẫn nhân vong.”
*Tinh hết người chết.
Bùi Trì bế cô lên, “Chết trên người em cũng đáng giá.”
Lúc vào phòng tắm, Bùi Trì không nổi thú tính nữa, anh tắm rửa cho Vân Nam Nam xong tự tắm qua cho mình, tắm xong thì lên giường ngủ.
Vân Nam Nam mệt tới nổi không mở nổi mắt, cô nằm trên giường đợi Bùi Trì tắm xong thì hỏi anh một chuyện.
Bùi Trì quay về phòng còn tưởng Vân Nam Nam ngủ rồi, lúc này thấy cô chưa ngủ anh bèn hỏi: “Không buồn ngủ hả? Còn không ngủ đi.”
Vân Nam Nam trợn ngược mắt chẳng còn chút sức nào, cô yếu ớt mở miệng: “Em buồn ngủ chết mất, chẳng qua là có chuyện muốn hỏi anh.”
Bùi Trì vén chăn lên, vừa chui vào đã ôm lấy cô.
“Có chuyện gì thế? Gần đây anh không có hoa đào nát đâu.”
“Nghiêm chính nào,” Vân Nam Nam vỗ lên ngực anh. “Em chỉ muốn hỏi anh, năm đó tại sao cứ nằng nặc muốn em đi?”
Cũng không phải là Vân Nam Nam không buông bỏ được, chỉ là vấn đề này nghẹn trong lòng cô một thời gian rất dài rồi, cô cực kì tò mò.
Bùi Trì không ngờ là vấn đề này, anh kéo tay Vân Nam Nam lên, mở miệng giải thích với cô: “Bởi vì em đi rồi, đi theo bố em, em sẽ có cơ hội phát triển tốt hơn.”
Điều này là sự thật, kỹ năng hội họa của Vân Nam Nam cần không gian tốt hơn để rèn luyện và phát huy.
Nếu khi đó ở lại, ý nghĩ mở triểm lãm này có lẽ sẽ chẳng bao giờ xuất hiện trong đầu Vân Nam Nam.
Vân Nam Nam khá bất ngờ với lý do này, nhưng cũng không phải không thể nghĩ đến.
“Thế sao anh không nói năng đàng hoàng hơn hả?” Vân Nam Nam bất mãn.
Bùi Trì hôn lên lòng bàn tay cô, nói xin lỗi cô: “Là anh sai, sau này sẽ không bao giờ như thế nữa.”
Vân Nam Nam hừ một tiếng, chìm vào trong giấc ngủ.
Bùi Trì thấy cô ngủ rồi, cũng nhớ tới một chuyện.
Năm ấy bố cô cũng từng tới tìm anh, ông ấy không phản đối hai người ở bên nhau, chỉ nhờ anh khuyên Vân Nam Nam xuất ngoại sang bên đó sinh sống.
Anh có thể hiểu được nỗi lòng của bố Vân, mấy năm nay quả thực Vân Nam Nam rất thích hợp sống ở đó.
Dòng suy nghĩ bị kéo trở về, Bùi Trì nhìn Vân Nam Nam đang ngủ say trong ngực mình, anh cúi đầu đặt một cái hôn lên trán cô.
“Ngủ ngon.”
Bùi Trì tắt đèn ngủ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...