" Nhìn~~~~~~ a Nhìn~~~~~~~~~ "
Mặc Tuyết dơ khóc dở cười nhìn chàng trai giống con nít đang ngồi nhìn nàng
ăn.
Nhớ lại cách đây 1 canh giờ a~~~~~~ Lúc đó Kỳ Song đang nấu cháo thì bị
đám Song, Vân , Nha, Trâm nhìn thấy.
Thôi thì khỏi phải nói, họ ngay lập tức
chạy đến thăm bé rồi kể lể chuyện Kỳ Song bị khói hun đen mặt, suýt lam vỡ cái
nồi thứ 10, bla bla ....
Cuối cùng, hắn đi vô với bộ mặt đen xì đít nồi xách tô
cháo hoàn chỉnh bắt bé ăn hết.
Hu hu tại sao bọn họ nỡ lòng ' bỏ đi' như thế???
Kỳ Song nhìn bé ăn hết tô cháo rồi dọn dẹp, cơ mà lúc này vạt áo lại bị túm
lại, Kỳ Song quay mặt khó hiểu ra sau nhìn Mặc Tuyết.
Ngay lập tức Mặc Tuyết chưng ra bộ mặt sắp khóc nhìn hắn, lòng Kỳ Song
khẽ lay động.
Hắn bỏ tô xuống bàn, vuốt đầu bé hỏi :
- Muội sao vậy????
Mặc Tuyết lúc này vẫn cố rưng rưng nước mắt :
- Huynh hứa đưa muội đi chơi mà
- Nhưng muội chưa....
Bé nghe thấy vậy liền ỉu xìu, bàn tay bé nhỏ ấy buông vạt áo ra sau đó
nhìn Kỳ Song cười thật tươi :
- Thôi huynh đi đi, muội ở đây vậy
Nhìn bé như vậy, Kỳ Song khe khẽ đau lòng, sau đó thở dài bê tô cháo đi.
Nghe tiếng cửa đóng lại, bé lúc này cắn răng khóc.
Chưa kịp thút thít được bao
lâu đã thấy hắn quay lại.
Tuyết vội giấu nc mắt của mình nhưng lại không giấu
được đôi mắt đỏ hoe đó.
Kỳ Song thở dài tay đưa ra bộ đồ trắng như tuyết
- Muội mau mặc đi, huynh dẫn muội đi đc chưa
Đôi mắt bỗng chốc sáng như ánh vì sao nhìn hắn :
- Thật sao???
' Gật đầu " sau đó lại tiếng thở dài thườn thượt
************************************************
Trên con phố tấp nập rộn ràng bóng người, một thiếu niên tuấn tú trên tay
bế cô bé thu hút mọi ánh nhìn.
Thật không ngờ có người lại cả gan như vậy.
Nhưng dường như lại khiến mọi người cảm thấy họ thật xứng đôi.
Thân ảnh
màu tím ấy thật vững chãi đeo chiếc nạ hồ ly bế một bé gái đeo khăn che mặt
lại làm họ cảm thấy thật hài hòa trong dòng người tấp nập này.
Kỳ Song bế Tuyết đi dạo chợ, nói ngại thì cũng không phải nhưng hắn lại
quen với cái nhìn như thế này nên cũng chả xem đây là cx to tát gì.
Còn bé lại
quay qua quay lại tò mò nhìn mọi thứ khiến lực tập trung của bé không phải
là nhiều người kia nên bé cũng thấy bt.
Lúc này, tay bé cầm một xiên hồ lô
tay kia cầm một chiếc quạt đang không ngừng quạt mát cho Kỳ Song.
Hắn bất
đắc dĩ nhìn bé vui vẻ.
Bỗng dưng hai mắt bé sang trưng, chỉ tay vào chiếc đèn
hoa đăng nhõng nhẽo :
-Muội muốn thả đèn trên sông
Nhìn bé vui vẻ vậy, lòng hắn cũng vui theo nên đành chiều ý bé mà mua
một chiếc đèn màu đỏ rực rỡ mà đẹp nhất.
- Ông chủ, lấy ta chiếc đèn đó
- Ông chủ lấy ta chiếc đèn đó
Trong lúc bé lên tiếng cũng có một tiếng nói khác vang lên, cả hai bất ngờ
nhìn nhau.
Bé nhìn người đó.
Một thân hồng y phấp phới như tiên giáng trần, đôi
môi đỏ mọng như nước, đôi mắt đẹp như ánh hồ trong veo, đôi môi đỏ hệt
bông hoa anh túc khiến người ta gây nghiện.
Hồng y nhíu mày nhìn 2 người
họ :
- Xin lỗi nhưng ta có thể lấy chiếc này không
Bé rất muốn chiếc đèn ấy nhưng ....
thôi bé chọn đèn khác vậy.
Bé lắc
cánh tay Kỳ Song
- Thôi mua cho muội chiếc đèn này vậy
Kỳ Song nhìn bé như vậy bỗng chốc long cảm thấy tức giận, bé quá hiền lành.
Nhưng vì đó là đồ bè muốn nên hắn không thể bỏ được.
Kỳ Song bế bé xoay
người lại nhìn hồng y nữ tử kia
- Thật xin lỗi, ta muốn mua chiếc đèn này
Hồng y thấy vậy liền tức giận chỉ tay vào Kỳ Song
- Bổn cô nương đã khiêm tốn vậy mà còn muốn gây sự à??? Tên này thật
không biết phải trái gì cả
Mọi người bắt đầu xôn xao
- Không phải cô ta là con gái của Phong Vân sao???
- Hừ, cô ta toàn dựa vào cha mình k, thật tội cho hai ng kia
..........
Nghe cô ta nói vậy, Bé từ lòng Kỳ Song lạnh lẽo nhìn cô ta
- Thật không biết vị tỷ tỷ kia được ăn học thế nào mà lại lỗ mãng như vậy?
Nghe vậy cô ta nhìn bé nhưng ngay lập tức lại muốn lùi vài bước.
Đôi mắt
ấy có màu tím, màu tím của sự phẫn nộ.
Nó khiến cô ta sợ hãi, nhưng lại
nghĩ đến cha của mình, cô ta bèn hung hăng đáp
- Hừ, dù sao cũng ăn học hơn 2 người làm trò xằng bậy trên phố
Bé cười nhạt hỏi
- Ồ thật k bk, xin chỉ giáo cho
- Nam nữ thụ thụ bất thân ấy vậy mà .......
- liếc nhìn 2 người
- chậc...chậc
Bé liếc nhìn con người kia nói
- Thật xin lỗi chúng ta là phu thê thì cần gì cô quản, ngta nói chó khôn
không cản đường, ngươi nên biết đường mà tránh cho người đi.
Nghe bé nói vậy, hắn trố mắt nhìn to, tim bỗng dưng đập thình thịnh....
Cô ta lúc này bị nói vậy liền tức điên người, đúng lúc đó một bộ lục y
từ đâu đi tới khiên cô ta lao vào khóc
- Nha~~~~ Thanh , người làm chủ cho ta....bọn chúng
- chỉ vào Mặc
Tuyết và Kỳ Song
- bắt nạt ta
Nhân Thanh nghe thấy vậy liền lớn tiếng chất vấn
- Các ngươi dám bắt nạt nàng ấy ư???
Kỳ Song lúc này bực bội trảc lời
- Do chó chặn chủ không dạy sao được???
Vân Thiên tức tối liền khóc lớn hơn, thấy vậy Nhân Thanh vội hạ lệnh
cho bọn gia đinh
- Đánh chết bọn chúng cho ta
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...