Đợi Ta Nhé! Ta Sẽ Trở Về Bên Cạnh Chàng
Nghe tiếng nói vang đến Mặc Tuyết chỉ muốn giết chết cái người tên Thất
Chi này trước mặt mà thôi. Tốc độ chế tạo làm cái này đã khiến nàng mệt mỏi mà
tại sao còn kéo đến cả đám họa này cho nàng ???
- Tiểu Lam
- Dạ tiểu thư gọi em
- Em làm cho ta một tô phở nhưng không phải sợi phở cũng không phải
sợi bún mà là sợi mì tôm
Tiểu Lam mếu máo dạ một tiếng rồi chạy mất . . . Tiểu thư của em ơi,
phở mà k phải phở, bún không phải bún mà mì tôm thì có phở nào ???
Mặc Tuyết sau khi ' dụ dỗ ' được Lam Lam đi thì đã thấy Mặc Tuyên
lẫn Nam Lục Thần đang đứng ở phía bên kia vườn hoa cách nàng 100 bước.
Nàng nhàn nhã nở một nụ cười hoàn mĩ :
- Cha
Mặc Tuyên nghe thấy tiếng gọi đấy liền nghiêm giọng hỏi :
- Lam Nhan chuyện này là sao???
Chưa kịp để nàng nói đã thấy Thất Chi thút thít giả bộ khóc ngồi bệt
xuống đất :
- Mặc đại nhân. . . nàng . . . nàng dám đánh ta. . .
Mặc Tuyết lúc này khó hiểu nhìn Thất Chi, chỉ thấy ánh mắt say mê nhìn
người cha mỉm cười ôn nhu ấy khẽ vỗ về đầu nàng :
- thật khiến Thất Chi tiểu thư chê cười
Sau đó liền quay sang nàng nói :
- Sao con lại làm vậy, lần sau có chuyện gì cũng phải nhẹ nhàng với tiểu
thư Thất Chi nhớ chưa ???
Thất Chi nghe thấy vậy lòng liền nở hoa, nhưng vẫn giả vờ ướt mi làm
người khác không khỏi động lòng. Lau khóe mi ướt đi, nàng ta bám vô cánh tay
tỳ nữ lảo đảo đứng dậy như sắp té :
- Vậy chuyện này ta liền bỏ qua đi ta xin phép về trước
Miệng của nàng lúc này hóa đá, không. . .không phải nàng ta thích
cái tên đấy chứ !!!!!
Nam Lục Thần lúc này đi đến bên chiếc bàn kia, chỉ thấy một đám dụng
cụ gì đó lạ hoắc khiến hắn không hiểu nàng đang lam gì
Bóng dáng mảnh mai đó khuất xa, Mặc Tuyên quay qua nhìn Mặc Tuyết :
- Lam Nhan con thật là . ..
Nàng mỉm cười vui vẻ nhìn vẻ mặt hồ ly của ai đó có dấu hiệu nổi bão
- Cha đừng quá lo con không sao
khói thuốc nồng nặng bắt đầu tỏa ra trong không khí ánh mắt giao nhau
tựa như tóe ra lửa. Dường như trong lúc gay cấn này, một giọng nói vang lên
- Thừa tướng đại nhân, ta đây mong ngài sẽ cho chúng ta khoảng
không gian riêng
Mặc Tuyên thấy vậy liền quay sang Lục Thần hành lễ :
- Vậy bản tướng xin nghe
**********************************************
Bóng dáng kia đã khuất xa, bấy giờ mới thấy nàng nhìn hắn một cái
hành lễ sau đó thản nhiên ngồi xuống bàn đá tiếp tục lắp ráp. Dường như không
để ý đễn hành động vô lễ ấy, Khóe miệng của Lục Thần không khỏi nhếch lên :
- Có vẻ như nàng không cảm ơn ta
Nàng vẫn chăm chú nhìn chiếc súng sắp hoàn thiện
- Dù sao cũng không phải ta nhờ người nói giùm đi
Phất tay áo tao nhã ngồi xuống, hắn cầm ly trà lên ngửi rồi đặt ly trà
xuống, tay khẽ gõ xuống mặt bàn :
- Nàng cũng nên nói luôn lý do đi
Bàn tay thoáng chốc ngừng lát rồi lại tiếp tục :
- Ta không hiểu, xin chỉ giáo
Đôi mắt hoa đào khẽ mang ý cười, miệng hắn mấp máy vài chữ nhưng lúc
này đôi tay của nàng ngừng lại hoàn toàn, ánh mắt liếc đến người đàn ông
đang tựa tiếu phi tiếu kia
- Ta không thích uy hiếp nhưng giao kèo này, ta làm
Khí thế bức người, gia kèo thành lập
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...