Chàng trai bước vào đem theo một xấp tài liệu lớn. Nữ học viên bỏ bút xuống, đứng lên để nhìn mặt cậu được rõ hơn. Cô nhận ra tên vô duyên hôm trước,liền lao thẳng lên bục giảng, túm lấy cổ áo sau của cậu kéo lại phía mình. Gót dày trái của Bạch Vân trật về phía sau khiến cô hụt đà, trượt chân ngã ra phía sau. Cô hốt hoảng la lên, theo bản năng nắm chặt lấy cổ áo chàng trai. Vậy là cả hai cùng tiếp đất an toàn. Kẻ trên,người dưới tạo nên hình ảnh ko mấy bắt mắt. Đầu chàng trai cụng mạnh vào đầu Bạch Vân khiến cả hai cùng choáng váng.
Từ cuối lớp, Ngọc Hân vội chạy lên, đỡ cậu con trai đứng dậy, ân cần quan sát xem trên người cậu có vết thương nào ko, sau rồi mới quay lại đỡ Bạch Vân. Ba người đứng trước ánh nhìn đầy dò xét của đám đông, đặc biệt là kẻ đã gây ra cơ sự này.
Ngọc Hân nhìn chàng trai đầy hoài nghi:
-Anh Việt Hoàng quen cô ấy!
Nam học viên gật đầu cho qua. Cô lại quay sang hỏi Bạch Vân còn đang chỉnh lại quân phục.
-Cậu sao mới gặp anh ấy mà như đã thù hàng nghìn năm vậy?
Bạch Vân nhìn anh chàng kia chằm chằm, người ngoài ko biết sẽ nghĩ cô bị thu hút bởi vẻ ngoài hào nhoáng của anh ta:
-Tên này sao? Oan gia thì có? Ko biết kiếp trước tôi nợ nần gì với anh ta nữa?
Trống vào lớp kết thúc buổi giải lao, Việt Hoàng đã chọn vị trí cạnh bàn giáo viên, ngồi ngay ngắn ở đấy. Nhân lúc thầy còn chưa vào lớp, Bạch Vân nói lớn:
-Này! Anh kia! Ko về lớp còn đứng ở đây làm gì?
Chàng trai chỉ cười trừ cho qua, vẫn ngồi rung chân, lật dở qua lại xấp tài liệu, nhìn cái vẻ nghênh ngang kia cũng khiến cô sôi máu.
Ngọc Hân ngồi dưới bắt đầu để ý đến nét mặt khó ưa của cô bạn, khẽ lay:
-Này! Sao hai người có vẻ ghét nhau thế?
Bạch Vân chẳng quay đầu xuống, đôi mắt vẫn gầm gừ nhìn cậu như thể muốn trút hết bực tức vào bản mặt kia. Cô chúa ghét những kẻ nghênh ngang xem thường người khác.
-Cậu nghĩ xem, mới ngày đầu nhập học bị cho nguyên chậu nước vào người, rồi lại trễ giờ tập trung, thử hỏi ko tức mới lạ.
Thì ra là vậy. Nhưng ko hẳn chỉ có mỗi vậy mà Bạch Vân ghét cậu ta đến thế. Cô quay xuống chỗ Ngọc Hân thì thầm:
-Cái chính là thái độ khó ưa của cậu ta làm tôi khó chịu!
Có vẻ cô bạn này là người khá đặc biệt nên mới có thể khiến Việt Hoàng ghét. Ngọc Hân còn tưởng cậu ta chẳng có tí cảm giác nào ngoài thù hận, hóa ra cũng có người khiến cậu phải ghét. Biết đâu lại có thể...
Thầy Quốc Trọng bước vào lớp, tất cả mọi người đứng lên chào, thầy gật đầu ra hiệu tất cả ngồi xuống. Chàng trai bên cạnh bục giảng đến gần thầy. Thầy đặt chiếc cặt đen cũ xuống bàn, tươi cười nhìn lớp:
-Chắc các em đã biết đây là học sinh ưu tú, là thủ khoa khối a năm ngoái, hiện đang học lớp c1, trên các em một khóa - Đặng Việt Hoàng! Cậu ấy sẽ là trợ giảng của thầy và tham gia bài học cùng lớp 1 tuần hai buổi.
Cả lớp rầm rộ vỗ tay, chỉ trừ Bạch Vân còn đang than thở rằng ghét của nào trời trao của ấy. Vài lời bàn tán phía dưới lớp về anh chàng đứng trên bục giảng.
-Xin tự giới thiệu! Tôi -Đặng Việt Hoàng! Học viên lớp c1! 20 tuổi! Quê Đà Nẵng!
Mấy cô nữ học viên gần nhóm Thu Trang mạnh dạn hỏi:
-Anh là người Đà Nẵng mà sao lại nói giọng Hà Nội?
-Anh cao mét mấy vậy?
-Bố,mẹ anh làm nghề gì?
-Anh có người yêu chưa vậy?
.....
Và rất rất nhiều câu hỏi khác được đặt ra,phần đông là từ phái nữ. Họ quan tâm đến những việc chẳng đâu vào đâu chỉ bởi vẻ ngoài điển trai, thanh tao, khôi ngô của cậu. Trong đám đông ồn ào, Bạch Vân vẫn ko ngừng lườm nguýt chàng trai, rồi lại lầm bầm nguyền rủa: "tên chết dẫm nhà ngươi rồi sẽ có ngày chết ngạt vì gái vây! Đến khi đó ta sẽ đứng ngoài chứng kiến cảnh ngươi thê thảm, cầu xin bổn cô nương cứu giúp. Xem nào, cái bộ dạng rách rưới te tua, đầu tóc bù xù,mặt mũi bầm dập nằm lăn lộn dưới mặt đường, nghĩ đến vậy mà thích ".
Trò đời, tự biên tự diễn, tự nghĩ tự vui, tiếng cười khúc khích của cô gái bàn thứ ba gây sự chú ý cho anh chàng trợ giảng. Cả lớp vẫn nhao nhao bàn tán,hồi lâu sau cũng chịu im lặng. Đợi đến khi ko còn tiếng ồn phía dưới, Việt Hoàng mới lên tiếng:
-Em nữ bàn thứ ba, bước lên và tự giới thiệu về mình!
Rõ ràng là cậu ta cố ý khiến Bạch Vân ko kịp trở tay. Cô ngơ ngác đứng lên, nhìn xung quanh rồi chỉ tay vào mặt mình:
-Em??
-Đúng vậy! Em!
Nữ học viên trừng mắt nhìn kẻ trên bảng đầy thù hận, lại liếc mắt về phía thầy, lúc này thầy mới cười vui vẻ giải thích cho lớp hiểu, cũng là để cô trò nhỏ bớt căng thẳng. Hóa ra cậu ta là học viên mà thầy tin tưởng,nhờ cậu chọn ra đội ngũ cán bộ lớp tạm thời. Có thể cậu ta đang âm mưu điều gì đó. Bạch Vân hiên ngang bước lên tự giới thiệu về mình. Khuôn mặt cô tươi tắn, đúng hơn là cố tỏ ra tươi tắn để cảnh cáo cho ai kia biết rằng cô ko phải là hạng dễ bị bắt nạt.
Bài giảng kết thúc, Việt Hoàng còn chưa vội đi ngay. Cậu nở nụ cười làm lệ, thông báo với lớp:
-Lê Bạch Vân sẽ là lớp trưởng trong thời gian này -Rồi quay qua chỗ thầy Quốc Trọng hỏi - được ko ak?
Và quyết định được thông qua dù cô trò ko kịp ý kiến. Tên Việt Hoàng kia ko hề tôn trọng cô -Bạch Vân nghĩ vậy!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...