Đời Sinh Viên Khổ Nạn

Sáng sớm ngày thứ ba, bóng tối ngày hôm qua đã cuốn đi, tôi cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng thoải mái, thì ra khóc trong lòng một người đàn ông lại có lợi cho thể xác và tình thần như vậy, hẳn là nên khuyến khích các mẹ các bà các cô các em nhà mình ứng dụng rộng rãi, chỉ định nó thành thủ pháp an ủi duy nhất cho Olympic Bắc Kinh 2008 nữa chứ. Nhớ lại ngày hôm qua, tôi lại bắt đầu cười ngu ngốc, vui vẻ tưới nước cho chậu thúy cúc trên bệ cửa sổ. Sáng sớm chạy đi điểm danh, sau một thời gian không gặp Trương Văn, không ngờ hôm nay mặt anh ta lại tím bầm, hình như còn nặng hơn hai lần trước. Sao Vũ Đạo lại đánh anh ta nhỉ, tôi tâm tình vui vẻ nên liền chủ động đến chào hỏi anh ta: “Chào buổi sáng, thầy Trương! Sau này anh nhớ mặc cả với Vũ Đạo, bảo anh ta đừng đánh vào khuôn mặt đáng yêu của anh nhé!”

Trương Văn nghe câu nói của tôi, tức đến mức toàn thân run lên, anh ta đột nhiên ném con dấu xuống, túm lấy vạt áo trước của tôi, hung hãn nói: “Mặc dù tôi đánh không lại hai người bọn họ, nhưng đánh thắng cô thì thừa sức, nếu cô không phải là sinh viên của tôi, tôi sớm đã…”

Hai người bọn họ? Ngoài Vũ Đạo ra còn ai nữa sao? Chẳng trách hôm nay còn nặng hơn mấy hôm trước, thì ra là bị đánh hội đồng, anh xem nhân duyên của mình chán chưa kìa! Tôi ném anh ta ra, khinh thường hừ một tiếng, “Anh sớm đã làm sao? Xời, đừng nghĩ tôi là đứa dễ bắt nạt nhé! Chưa chắc anh đã đánh được tôi đâu, mặt mũi suốt ngày bầm dập thế kia, anh đi uy hiếp người khác liệu thuyết phục được bao nhiêu nào?”

Trương Văn bị tôi làm cho tức đến nỗi mặt mày xám xịt, tôi nhặt con dấu dưới đất lên, đóng liền ba cái, sau đó ném lại cho anh ta rồi vội vàng chạy mất.

Mười giờ lên lớp, ai biết được là tin đồn ‘tôi và Vũ Đạo nảy sinh tình yêu thầy trò’ đã lan truyền khắp nơi. Mặc dù tôi cảm thấy có chút xấu hổ, dù sao vừa mới có hảo cảm với Vũ Đạo đã bị mọi người phát hiện rồi. Nhưng tôi chưa từng nghĩ rằng, trong lòng mình cũng mừng thầm. Vừa hết giờ học, tôi theo thói qurn chạy đi tìm bác sĩ Võ.

“Bác sĩ Võ, không ổn rồi, đám bạn đang truyền tai nhau là em và Vũ Đạo… yêu đương thầy trò.” Tôi căng thẳng nói.

“Thế thì làm sao?” Bác sĩ Võ không đồng ý.

“Còn làm sao nữa? Ảnh hưởng rất không tốt!” Tôi hiếm khi xấu hổ như thế.


“Việc em làm, có chuyện nào ảnh hưởng tốt sao?”

“Vậy cũng đúng!”

Bác sĩ Võ cực kỳ nghiêm túc nói: “Em yên tâm, qua mấy ngày là tin đồn ấy chả đánh mà tan thôi. Đây là lời tiên đoán đấy!”

Sao lại như thế? Chẳng lẽ Vũ Đạo không thích tôi, anh ta sẽ nhanh chóng làm sáng tỏ chuyện này sao? Không hiểu sao tim tôi trùng xuống. Bác sĩ Võ dường như nhìn thấu tâm sự của tôi, anh ta hỏi: “Bọn họ cứ truyền thế chứ truyền nữa, vấn đề là em có yêu thầy mình sao?”

“Yêu? Em vừa thoát ra khỏi ấn tượng xấu với anh ta, yêu đương còn xa vời lắm.” Lời của tôi vẫn còn giữ lại chút ít.

“Đúng là đáng thương.” Bác sĩ võ lẩm bẩm.

“Ai đáng thương cơ?”

“À, Trương Văn.”


“Sao anh lại biết? Hôm nay anh ta lại bị Vũ Đạo và một người khác đánh bầm dập mặt mày đấy! Đúng là chẳng hiểu Không thủ đạo anh ta học đi đâu hết rồi?”

Bác sĩ Võ không đáp, chỉ mím môi cười.

“Đúng rồi, sáng nay Trương Văn còn uy hiếp em nữa, nói nếu như em không phải sinh viên của anh ta thì anh ta đã sớm đánh em rồi! Em thấy em và anh ta đánh nhau là chuyện sớm muộn thôi. Mặc dù mẹ cũng bí mật truyền dạy cho em ít công phu, nhưng mà… bác sĩ Võ, anh mau bói cho em đi, lúc này mà em đơn độc khiêu chiến anh ta, liệu có thắng được không? Lúc trước không phải anh nói em có quý nhân gì đó sao?”

“Ừm, cậu ta có yếu điểm, em cứ gọi cậu ta là ‘Trương tam ca’ là cậu ta mềm lòng ngay, mừng đến thất thần luôn ấy. Đúng rồi, bỏ họ đi thì càng tốt.”

“Thật vậy sao?” Tôi nửa tin nửa ngờ.

Buổi trưa quay về, Tiểu Dư lấy tin đồn ‘thầy trò yêu đương’ ra trêu tôi, xem ra căn bản cô ấy cảm thấy chuyện này không đáng tin, còn Giả Họa lại lạnh lùng nói một câu, “Trên đời này vốn có rất nhiều chuyện khiến người ta bất ngờ.”, sau đó khẽ liếc nhìn tôi, đột nhiên tôi cảm thấy tâm sự nho nhỏ của mình đã phơi bày hết ra trước mặt cô ấy rồi.

Buổi chiều đến tiết thể dục, Trương Văn vẫn bắt lỗi tôi. Lúc luyện tập cá nhân, Trần Hiểu Hiểu dính lấy anh ta hỏi đông hỏi tây, anh ta vẫn kiên nhẫn giải đáp. Đến phiên tôi và một nữ sinh khác một tổ, anh ta không thèm chú ý đến tôi, chỉ hướng dẫn cho nữ sinh khác, “Không thủ đạo chính là rèn luyện trái tim, đầu tiên phải làm cho trái tim kiên cường hơn, rồi mới có thể dần dần trở nên mạnh mẽ.” Nói xong, lại liếc tôi một cái, quái gở nói: “Có điều Vưu Dung không cần học cái này, bởi vì trái tim em ấy đã trở nên cứng rắn lắm rồi!”

Lửa giận nhẫn nhịn suốt một tiết học cuối cùng đã bùng nổ, tôi tức giận nói: “Mỗi lần mặt anh bầm tím là anh lại thấy tôi chướng mắt! Tôi không học môn này của anh nữa, tôi nhịn anh đủ rồi! Chúng ta đấu một trận đi! Tôi thắng, anh cho tôi điểm tối đa qua môn này, điểm danh sáng đủ cho tôi, tôi thua, mặc anh đánh trượt tôi, năm sau tôi học lại!”


Mẹ nó chứ, bà đây cũng chả phải đứa dễ bắt nạt đâu nhé, bà chấp hết đấy! Hôm nay không dạy dỗ cái tên nửa người nửa thú này một trận thì anh lại không biết được sự lợi hại của… con gái thầy dạy thú!

Nữ sinh cả lớp đều bị chấn động trước lời tuyên chiến của tôi, Trương Văn cũng không ngờ cái bàn chải như tôi mà cũng dám thách thức anh ta, anh ta đơ một lúc rồi sảng khoái nói: “Được! Tôi mong còn không được! Chỉ cần tôi ngã một lần thì coi như cô thắng!”

Xem ra anh ta cũng chất chứa oán hận với tôi lâu rồi, vừa hay hôm nay được bữa xả giận.

Tôi và Trương Văn đứng giữa sân nhìn nhau thù địch, sinh viên quây thành vòng tròn. Tôi có chút căng thẳng, chỉnh lại quần áo, Trương Văn khinh thường hừ một tiếng, đại khái đã nhìn ra sự hoảng loạn của tôi.

Hai chúng tôi cúi đầu chào nhau trước khi bắt đầu. Tôi cúi xuống trước, Trương Văn theo sau, nhân lúc cúi xong, Trương Văn vẫn chưa thẳng người dậy, tôi quyết định tiên hạ thủ vi cường*, nâng khuỷu tay phải nện thẳng vào mặt anh ta, không ngờ bị Trương Văn nhanh chóng dùng hai tay đỡ lại. Anh ta cười nham hiểm một tiếng, dường như đã sớm có chuẩn bị với đòn đánh lén của tôi. Cũng may tôi vẫn còn chuẩn bị chiêu thứ hai, lúc anh ta cười với tôi, tôi đột nhiên hét lên một tiếng: “Tam ca!”

(*Tiên hạ thủ vi cường: ra tay trước để chiếm lợi thế.)

Trương Văn kinh ngạc đến mức trợn tròn mắt, tôi lại nhân lúc anh ta thất thần, tay trái nhanh chóng nện vào mặt anh ta một lần nữa, mặc dù không trúng nhưng đã thành công làm cho Trương Văn thoáng mất thăng bằng vì né đòn. Còn tôi lại nắm lấy cơ hội này, phi một chân lên, đạp thẳng vào bụng anh ta. Cú đòn này đạp trúng anh ta, trong lòng tôi mừng rỡ. Chỉ nghe thấy Trương Văn rên lên một tiếng rồi ngã xuống đất, thân thể cuộn tròn như tôm.

Thì ra, cái chân vốn đạp vào phần bụng anh ta, vì tôi đá chưa đủ cao, còn anh ta thì lại quá cao nên trúng nhầm bộ phận mong manh nhất của đàn ông. Tôi vội vàng làm rõ với mấy nữ sinh khác: “Mình không cố ý đâu! Đây hoàn toàn là sự cố! Thật đấy!”

Còn đám nữ sinh đã hoàn toàn đờ đẫn, đứng ngây ra một bên nhìn tôi, lại không có ai phản ứng gì. Tôi thấy không có ai tiến lên nên vội vàng cúi người xuống, lo lắng hỏi Trương Văn: “Anh không sao chứ hả?”


Trương Văn đau đến mức toát mồ hôi, biểu hiện đau khổ ấy khiến tôi cũng nhíu mày theo, xem ra hẳn là anh ta bị thương không nhẹ, chắc là anh ta đau không nói nên lời, lúc này anh ta chỉ trừng mắt nhìn tôi giống như có huyết hải thâm thù vậy. Tôi cũng chẳng có chút sợ hãi, nghĩ đến lực đạo mà bình thường tôi vẫn dùng để đạp gỗ, giờ chuyển lên chỗ đó… Anh ta sẽ không bị đoạn tử tuyệt tôn ngoài ý muốn chứ? Lúc này, Trương Văn cố gắng nặn ra mấy chữ từ kẽ răng: “Ngực to… vô liêm sỉ!”

Dám mắng tôi vô liêm sỉ sao! Lại còn gọi tôi là Ngực to trước mặt mọi người nữa! Tôi đã nói là tôi không cẩn thận mà, nếu anh đã không cảm kích thì tôi cũng không khách khí nữa, “Xem chừng anh còn tốt lắm, nhớ năm đó mẹ đã truyền thụ cho tôi bí kíp ‘Mười cước đạp trứng’ cơ đấy!”

Gì đấy, sao Trương Văn lại trắng mắt thế kia? Đám nữ sinh đã tỉnh táo lại lúc này đã lao đến như ong vỡ tổ, tôi nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tôi đã sớm nói rồi, khoảng cách chiều cao của hai chúng ta chủ yếu là ở thân trên mà, lần này anh tin tôi chưa.”

Ầy, sao miệng anh ta lại bắt đầu sùi bọt mép thế kia… ê, anh đừng chết nhé, lúc này tôi cũng hoảng hồn rồi, trong đầu chỉ còn sót lại một suy nghĩ: Thầy hiệu trưởng ơi, thầy có mua bảo hiểm thai sản cho nhân viên không vậy?

Sau cùng một tiết giáo dục thể chất được kết thúc bằng việc đưa Trương Văn đến bệnh viện trường, tôi vốn định đưa anh ta đến đó cùng mấy bạn học, nhưng lại bị đám nữ sinh cản lại, nói là để thầy Trương Văn có thể sống sót đến bệnh viện, tốt nhất là tôi đừng có đi cùng! Ầy, người ta cũng là có lòng tốt mà, sợ anh ta không cẩn thận rơi vào tay bác sĩ Võ thì sẽ bị xử tử thật đấy, không cảm kích thì thôi vậy!

Mới một buổi tối, sự tích tôi đơn độc khiêu chiến đánh bị thương thầy giáo Không thủ đạo đã bị thêm mắm thêm muối truyền khắp toàn trường. Lúc trước tôi cũng được xem là đứa có chút tiếng tăm trong khoa, còn bây giờ tôi thật sự đã danh chấn toàn trường rồi! Do ngày nào cũng có sự cố bất thình lình xảy đến với tôi nên thậm chí còn có người làm vui một tờ ‘Nhật báo Vưu Dung’, tôi khổ lắm ạ…

(Ghi chú: Sau việc đó, bác sĩ Võ gửi lời của Trương Văn, nói là lần đấu đó tôi thắng, vậy nên môn thể dục học kỳ này của tôi đã đạt được điểm tối đa. Nhưng không ngờ chuyện đó lại để lại di chứng, học kỳ sau lúc chọn môn thể dục, tôi lại trở thành ‘củ khoai lang nóng’*. Ngoài ra, Trương Văn sau khi bị tôi đánh bại thì không làm giáo viên Không thủ đạo nữa, anh ta chuyển sang dạy Thái cực quyền, nói là muốn rèn tâm dưỡng ‘tinh’.

(Chỉ sự việc khó giải quyết, cầm không được mà bỏ không xong.)

Tôi thấy rèn tâm là thứ yếu, chủ yếu chính là hồi phục chức năng sinh sản thì có! Còn nữa, trường học không đóng bảo hiểm thai sản cho nhân viên, nghe nói phí khám bệnh của Trương Văn ngày đó được nhà trường kí thanh toán, xem như là… ‘tiền công lao động’! Tôi nghĩ những giáo viên thể dục khác có lẽ vì nguyên nhân này mà sợ bị thương, vậy nên không muốn nhận tôi học!)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui