Đời Người Bình Thản

Sôi nổi suốt một ngày, mới tiễn những người đó về.

Lúc gần đi Đường Tiểu Thiên rất nhiệt tình mời Mạnh Yên đến trường học của bọn họ chơi, khiến mấy người nữ sinh kia nhìn cô chằm chằm.

Đầu Mạnh Yên đầy hắc tuyến, bạn học này quá khách khí, bọn họ cũng chỉ nói mấy câu thôi, mà đã nhiệt tình như vậy sao? Ngược lại khiến cả người cô không được tự nhiên.

Phương Phương thu dọn thức ăn và canh còn dư xong, kéo Mạnh Yên đến phòng cô, "Tiểu Yên, hai cậu có vẻ rất đẹp đôi?"

Mạnh Yên nghe lời này, lập tức hiểu được."Đùa gì thế? Tớ chỉ có nói mấy câu với cậu ta, chẳng qua là cậu ta thân thiện."

Trong giọng nói Phương Phương có chút chua xót, "Vậy sao? Trong trường học cậu ấy rất nổi bật, rất nhiều nữ sinh thích cậu ấy." "Tớ không có hứng thú với cậu ta." Mạnh Yên dứt khoát trả lời, cô đã có Diệp Thiên Nhiên, cũng không có hứng thú với những nam sinh khác.

"Thật sao?" Phương Phương phấn chấn một chút, lại ảm đạm, "Thật ra thì cậu thích cậu ấy cũng không sao, cậu ấy còn chưa có bạn gái!"

Mạnh Yên xinh đẹp như vậy thông minh như vậy, phần lớn nam sinh cũng sẽ chọn thích cô nhỉ, Phương Phương thầm nghĩ, ê ẩm trong lòng.


"Tớ không thích kiểu nam sinh như vậy." Mạnh Yên bĩu môi, sao lại ghép đôi hai người bọn họ chứ? Nếu Diệp Thiên Nhiên biết lại ghen."Cậu thích cậu ta?"

"Không có. . . Không có." Gương mặt Phương Phương đỏ bừng, ấp úng, "Ai nói tớ thích cậu ta?"

Mạnh Yên nhìn chằm chằm cô hồi lâu, "Hoảng cái gì? Tớ chỉ tùy tiện hỏi thôi." Mối tình đầu của Phương Phương, chuyện như vậy cũng không dám nói thẳng, chỉ dám che giấu, len lén ngưỡng mộ nhìn nam sinh trong lòng.

"Cậu làm tớ giật mình." Phương Phương thở phào nhẹ nhõm.

Mạnh Yên lộ ra nụ cười nụ cười, "Chột dạ?"

Phương Phương không dám nhìn mặt cô, trực tiếp quay đầu, "Tiểu Yên, cậu lại nói lung tung, không để ý tới cậu nữa."

"Không để ý tới thì không để ý." Mạnh Yên nghịch ngợm vỗ vỗ túi, "Quà sinh nhật cũng không cần?"


Phương Phương sốt ruột, nhanh chóng quay mặt sang, "Đừng nói nhảm, mau đưa đây."

Mạnh Yên lấy một hộp gấm đỏ thẫm trong túi ra, "Đây là quà tớ và anh họ chọn cho cậu, anh ấy có chuyện không đến được nên nhờ tớ chọn giúp cậu.”

Ánh mắt Phương Phương chăm chú nhìn hộp gấm, mở ra vừa nhìn hưng phấn đến hai gò má đỏ bừng, "Này. . . Đây là dây chuyền bằng bạc, sao hai người biết tớ thích cái này?"

"Đoán." Mạnh Yên cười híp mắt mở miệng, "Đeo thử đi."

Nhưng thật ra là lần trước Phương Phương và cô cùng nhau đi dạo phố, tham quan tiệm trang sức hồi lâu, trong miệng càu nhàu cổ áo thấp trống trơn khó coi.

Phương Phương vui mừng không hỏi nữa, đeo xong chạy đến trước gương trang điểm nhìn hồi lâu, "Không phải rất đắt sao?"

"Cậu thích là tốt rồi." Khóe miệng Mạnh Yên mỉm cười nằm lỳ ở trên giường nhìn cô khoe khoang.

"Tớ rất thích, cảm ơn Tiểu Yên." Phương Phương yêu thích ngừng vuốt dây chuyền, "Dĩ nhiên lần sau gặp được anh họ sẽ chính miệng cảm ơn anh."

"Đừng nhìn nữa." Mạnh Yên thấy cô vẫn còn nhìn, không khỏi liếc mắt, đúng là con gái! Lúc nào cũng thích trang sức điên cuồng ở bất kỳ độ tuổi nào."Tiểu Vũ tặng cậu cái gì?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui