Đời Người Bình Thản

Editor : Lam Lam

Đột nhiên tinh thần Diệp Thiên Nhiên sôi nổi, cất giọng gọi, "Chú Ân."

Mạnh Yên vội vàng quay đầu nhìn, một người đàn ông chừng bốn mươi tuổi từ bên ngoài bước vào, nhìn thoáng qua dung mạo, thấy trong mắt lúc nào cũng tràn đầy nhiệt huyết, tuy bước đi hơi khập khiễng nhưng rất nổi bật.

Những công nhân kia cũng kích động đi tới chào hỏi niềm nở. Những người này lâu ngày không gặp, hiếm khi gặp nên rất vui vẻ phấn khích.

Mọi người lớn tiếng hỏi han nhau một phen, qua một chút lại yên tĩnh. Diệp Thiên Nhiên lại gọi một tiếng.

"A Nhiên." Ánh mắt Ân Hạo sáng lên, đi tới cởi mở cười to, ôm chặt Diệp Thiên Nhiên, "Không nghĩ tới nhóc con lại có tiền đồ như vậy, quả là hổ phụ sinh hổ tử, nếu thủ trưởng biết chắc chắn sẽ rất vui mừng."

"Chú Ân, chuyện nhỏ này cũng không cần nói với ông ấy." Diệp Thiên Nhiên mím môi ngại ngùng, "Sau này công ty phải phiền chú trông coi giùm."

Ân Hạo sảng khoái gật đầu, "Yên tâm, đây là con đường sống của bọn chú, chú sẽ không để nó thất bại đâu."

Diệp Thiên Nhiên lộ ra khuôn mặt trẻ con tươi cười, "Chú Ân, hi vọng sau này công ty có thể càng làm càng lớn, tương lai có thể tuyển thêm nhiều quân nhân giải ngũ."

"Đó là tâm nguyện lớn nhất của chú." Nét mặt Ân Hạo chất phác tự nhiên biểu lộ một tia sáng, "A Nhiên, con thật tốt, còn có ý tưởng này." Điều khiến ông cảm động chính là việc này, quả nhiên là huệ dậu quân nhân, trong tư tưởng cũng là quân nhân.


"Khụ khụ, cũng không phải là ta một người công lao." Sắc mặt Diệp Thiên Nhiên khẽ đỏ lên, mất tự nhiên nên ho khan mấy tiếng, "Thật ra thì phần lớn đều là công lao của em ấy."

Lúc này Ân Hạo mới chú ý tới Mạnh Yên đứng bên cạnh anh, nheo mắt lại nhìn kỹ, "Cô bé là?"

"Chú Ân, em ấy tên là Mạnh Yên, là cổ đông lớn nhất của công ty." Diệp Thiên Nhiên hớn hở giới thiệu bọn họ, "Tiểu Yên, đây chính là chú Ân anh đã nhắc, chào hỏi đi."

Gương mặt Mạnh Yên nghiêm nghị, rất cung kính chào, "Chào chú Ân, sau này phải làm phiền chú nhiều rồi."

Cô bội phục những người vì nước nhà mà làm quân nhân, bọn họ luôn xuất hiện ở nơi nguy hiểm nhất, động đất cũng có, lũ lụt cũng có, bọn họ vĩnh viễn sẽ không ngại đến an toàn, tính mạng của bản thân mà cứu tính mạng của nhân dân trước tiên. Chính điều này cũng khiến cho cô cảm thấy kính nể.

"Mạnh. . . Mạnh. . ." Ân Hạo không biết nên xưng hô thế nào với cô bé, gọi là Mạnh tổng? Cô bé này cũng còn nhỏ tuổi. Gọi Mạnh Yên? Dường như không có lễ phép.

"Chú Ân, gọi con là Tiểu Yên đi." Mạnh Yên chủ động giải vây.

"Vậy chú không khách khí, Tiểu Yên." Ân Hạo thử dò xét nói, "Con còn nhỏ tuổi đã có tài năng rồi, thật khiến cho người ta mở rộng tầm mắt." Cô bé là cổ đông lớn nhất công ty? Sao lại nghe như vào đầm rồng hang hổ? Nhưng Diệp Thiên Nhiên tuyệt đối sẽ không nói dối ông.

"Đây chẳng qua là giúp người nhà một tay." Mạnh Yên phát hiện ý nghĩ của ông, nhưng lại giả vờ như không biết, cười híp mắt nói, "Nhắc đến chú Ân mới phải khiến người ta khâm phục, nghe nói chú đã từng đạt rất nhiều huy hiệu, lúc nãy bọn con còn thán phục chú đây."

"Chuyện này không dám." Ân Hạo cười nhạt nói. Vinh quang trước kia đã sớm là quá khứ, hôm nay những chuyện này vốn không đáng giá để nhắc tới.

Mạnh Yên thấy ông khách khí, không khỏi cười nói, "Chú đừng khách khí với con như vậy, cứ xem con là tiểu bối trong nhà đi."

Diệp Thiên Nhiên hết sức muốn kéo quan hệ của hai người đến gần, "Chú Ân, Tiểu Yên nói rất đúng, đều là người nhà, không cần khách sáo."

Ánh mắt Ân Hạo hoài nghi đảo trên người hai người, "Như vậy cũng không được, dù sao Tiểu Yên cũng là chủ." Hai đứa bé này rốt cuộc là mối quan hệ thế nào đây?

"Chú đừng làm con ngại, con chỉ bỏ chút vốn thôi." Mạnh Yên lộ ra nụ cười ngọt ngào, thuận tay chụp được nịnh bợ, "Sau này công ty còn phải dựa vào những anh hùng các chú."

"Được rồi, cũng đừng nói dông dài nữa." Diệp Thiên Nhiên nhìn đồng hồ trên tay một chút, "Cũng đến buổi trưa rồi, chú Ân, mọi người cùng đi ăn cơm đi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện."

Tìm cửa tiệm tương đối sạch sẽ, gọi vài món ăn và một món canh. Những người đó ở bên ngoài ăn uống cực kỳ náo nhiệt.


Ân Hạo cùng ba người đứng đầu công ty họp lại trong phòng ăn cơm, bọn họ muốn nói chuyện cụ thể, ổn thỏa.

Diệp Thiên Nhiên cùng Ân Hạo và Thẩm An uống rượu, mấy người tán gẫu rất vui vẻ rất ăn ý.

Mạnh Yên chỉ có thể ủy khuất bưng chén cơm ăn cơm, ánh mắt thỉnh thoảng quét về phía ly rượu trong tay bọn họ, nhìn có vẻ rất thơm rất ngon.

Thẩm An thấy không khỏi cười nói, "Nếu không để cho Tiểu Yên cũng uống vài hớp đi? Nhìn có vẻ cô bé cũng thèm."

Diệp Thiên Nhiên lên tiếng cự tuyệt, "Không được, em ấy không uống rượu được, uống vào sẽ nổi mẩn."

Hừ, người nào uống sẽ nổi mẩn? Nói bậy. Nhưng anh nói như thế, cô cũng không tiện phản bác trước mặt người khác, không thể làm gì khác hơn là bĩu môi cúi đầu buồn bực ăn. d;d"l

Hiếm thấy người còn nhỏ như cô suy nghĩ như vậy, hiểu được tôn trọng người khác, vì người khác mà giữ lại đường lui. Chỉ bằng điểm này, cũng đáng giá để ông kính trọng mấy phần.

Cơm nước xong, Diệp Thiên Nhiên dẫn bọn họ đến ký túc xá nhân viên, nói ký túc xá chứ thật ra là phòng ốc dưới tên của anh, các phòng ghép với nhau. Bởi vì sắp tới nơi này sẽ mở rộng ra, Mạnh Yên đã mua một phòng ốc, chờ tăng giá trị.

Tòa nhà này được xây từ những năm 90, bố cục có chút cũ kỹ, một tầng lầu có ba cửa hai phòng, có ánh sáng thông gió, vẫn còn nguyên bản. Nhưng người ở không thành vấn đề, điện nước, phòng bếp phòng vệ sinh đều có.

Mạnh Yên mua tòa nhà này, một tầng dưới là danh nghĩa của Diệp Thiên Nhiên, bốn tầng khác đều là của cô. Hôm nay Diệp Thiên Nhiên cũng lấy ra làm thành ký túc xá của công nhân, sắp xếp cho họ ở.

Diệp Thiên Nhiên mua giường rồi cho người đưa tới đây, những người kia đang nhiệt tình quét dọn vệ sinh để xếp đồ.


Vốn một phòng đặt bốn giường, nhưng có vẻ nhiều người không ở đủ. Diệp Thiên Nhiên khó xử nhìn Mạnh Yên."Tiểu Yên, anh cũng không còn dư, em xem nếu không. . ."

"Được rồi, vậy thì cứ lên trên ở. Dù sao cũng đang bỏ trống vô ích, có người vào ở cũng tốt." Mặc dù Mạnh Yên mua không ít phòng ốc chờ ngày có giá, nhưng cô không rảnh xử lý, giao cho người nào cũng không yên lòng. Dứt khoát để trống, thật là quá lãng phí. *d|d?l;q

Mạnh Yên lấy ra một chùm chìa khóa to trong túi xách đưa cho anh, anh vừa mừng vừa lo, "Em đã sớm chuẩn bị?"

"Phòng ngừa." Mạnh Yên liếc anh, cười híp mắt nói, "Tất cả chìa khóa trong phòng ốc, giao cho chú Ân giữ đi."

"Em có thể yên tâm về chú ấy?" Diệp Thiên Nhiên cổ quái nhìn cô. Cô bé này từ trước đến giờ rất đa nghi, cũng không dễ dàng giao chìa khóa cho người khác bảo quản.

"Anh cũng tin tưởng chú ấy, sao em lại không yên lòng?" Mạnh Yên xem thường nhún vai, trên phiếu bất động sản viết tên cô, cô có cái gì không yên lòng. Trước kia cô cũng không giao phòng ốc cho người khác quản lý, chủ yếu là sợ người khác phá hoại phòng ốc trở nên hư hỏng, đó là chuyện cô không chịu được. Dù sao, tác phong những quân nhân giải ngũ này sạch sẽ nhanh nhẹn, cô tin tưởng được. Phòng ốc trống không thì để cho bọn họ ở đi.

"Những chìa khóa này đều là của mấy căn phòng ở tầng trên?" Ân Hạo không thể tin lặp lại. d#d$l^q*d)

"Dạ, mọi người cứ yên tâm ở." Mạnh Yên gật đầu, "Nhưng mà điện nước gì thì mọi người tự phụ trách." Cô cũng mặc kệ chuyện như vậy.

"Đương nhiên rồi." Ánh mắt Ân Hạo nhìn cô càng kinh ngạc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận