Đời Người Bình Thản

"Anh họ." Mạnh Yên mừng rỡ, "Anh đã trở lại?" Diệp Thiên Nhiên biến mất hồi lâu chợt ung dung xuất hiện trước mặt cô.

"Ừ." Diệp Thiên Nhiên cẩn thận quan sát sắc mặt của cô, "Sao vậy? Mặt nhăn lại như cái bánh bao."

Diệp Thiên Nhiên vừa xuống máy bay đã chạy vội đến đây, thấy gương mặt cô mở cửa mất hứng, có phải cô nhóc này quá nóng tính không?

Mạnh Yên kéo anh đi vào, liên tiếp đặt câu hỏi, "Anh họ, sao anh không gọi điện thoại? Thi thế nào rồi? Đậu trường gì?" Nhìn người có vẻ như rất mệt mỏi, sắc mặt tiều tụy, có lẽ chạy nhanh đến đây.

Diệp Thiên Nhiên đặt túi lên mặt đất, cả người xụi lơ trên ghế sa lon, "Anh bận nhiều việc, không có thời gian gọi điện thoại."

"Anh cho em là con nít sao? Muốn gạt em?" Mạnh Yên ngồi ở bên cạnh anh, bất mãn nhìn anh, "Bận rộn mấy cũng phải có thời gian gọi điện thoại chứ."

Diệp Thiên Nhiên đưa tay dụi mắt, buồn ngủ quá. Cố gắng ép bản thân tỉnh táo, "Không phải em không thích nhận điện thoại của anh sao? Vậy anh gọi làm gì?”

Mạnh Yên ủy khuất mân bĩu môi, "Ai nói?" Mấy ngày nay cô luôn luôn chờ anh gọi điện thoại, nhưng vẫn không thấy.

Diệp Thiên Nhiên thổi thổi miệng của cô, cũng có thể treo được cái bình, "Nghỉ hè năm ngoái em vừa nhận điện thoại của anh, liền thờ ơ nói mấy câu rồi cúp, em quên?" Lúc ấy anh tức giận vô cùng, mỗi ngày anh đều gọi điện thoại cho cô mấy lần. Cô nhóc này lại xem là trách nhiệm qua loa.

"Chuyện này. . . Chuyện này." Mạnh Yên có hơi chột dạ, nhưng lập tức thẳng lưng, "Khác chứ."

"Khác thế nào?" Diệp Thiên Nhiên trầm tĩnh nhìn cô, xem cô trả lời thế nào.

"Anh thật là phiền." Mạnh Yên không chịu nói thẳng, đổi đề tài khác, cố ý xoay anh, "Anh đậu trường gì? Không phải là kém đến mức cũng không trúng tuyển trường nào chứ."

"Cô nhóc thối này, anh kém như vậy sao?" Diệp Thiên Nhiên gõ gõ đầu của cô, "Anh đậu trường quân đội."

"Trường quân đội?" Mạnh Yên kinh ngạc mấy giây, đảo mắt liền nghĩ đến nguyên nhân, khôi phục lại bình tĩnh nói, "Vậy cũng không tệ, chẳng qua không phải thành phố S có trường quân đội sao?" Cô không có để ý đến phương diện này, dù sao cô là tuyệt đối sẽ không chọn trường quân đội.


"Có, nhưng mà hơi xa." Ngược lại Diệp Thiên Nhiên có hơi kinh ngạc, giống như cô nhóc này đã dự đoán trước được việc anh thi đậu trường quân đội, chẳng lẽ Giang Vũ nói gì với cô? Anh phải trở về dạy dỗ thật tốt.

Mạnh Yên thật sự vui vẻ, "Dù sao ở cùng một thành phố, anh có thể thường xuyên về nhà thăm bọn em, bọn em rảnh rỗi cũng có thể đi tìm anh.”

"Ừ." Diệp Thiên Nhiên vừa định nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút, đột nhiên nhớ tới vấn đề lúc nãy, "Nói anh nghe, người nào chọc em tức giận? Anh sẽ giúp em."

"Ai, đừng nói nữa." Mạnh Yên lôi chuyện mấy ngày trước bà nội tới đây gây ầm ĩ kể lại, "Bây giờ còn có có chuyện buồn cười như vậy xảy ra, thật sự không hiểu bà ấy nghĩ gì?"

"Chuyện này đúng là quá đáng, nhưng em cũng không nên tức giận." Giờ Diệp Thiên Nhiên mới hiểu được, vỗ vỗ đầu của cô an ủi, "Nghĩ lại, bà ấy không quan tâm em, có rất nhiều người thương em. Đừng vì chuyện như vậy mà tức giận sinh bệnh." Anh cũng muốn gặp thử người này, sao lại có loại người cực phẩm như vậy?

Mạnh Yên bĩu môi, "Không đến mức tức giận sinh bệnh mà khó chịu."

"Đừng khó chịu, nhìn xem anh mang gì cho em?" Diệp Thiên Nhiên xốc túi trên đất.

Đôi mắt Mạnh Yên sáng lên, lại có đồ ăn ngon, mỗi lần anh về nhà cũng sẽ đem rất nhiều đồ cho cô.

Diệp Thiên Nhiên lấy ra một nửa đồ cho cô, mặt mày hớn hở nhìn trái sờ phải. Sớm đã quên những chuyện không vui ngoài chính tầng mây.

"Anh họ những thứ này đều là cho em?" Mạnh Yên cười rực rỡ.

"Đúng rồi, bọn Tiểu Vũ có phần khác." Diệp Thiên Nhiên có chút không chịu nổi. Lui trở về nằm trên ghế sa lon.

Vậy thì tốt, cô có thể thoải mái ăn rồi, cái này mùi vị không tệ, cái đó hình như hơi mặn.

"Anh họ, cái này. . ." Quay đầu, đã thấy anh chìm vào giấc ngủ say trên ghế. Mạnh Yên ngây ngô nhìn hồi lâu mới lấy ra chăn mỏng trong phòng đắp lên trên người anh. Thu dọn đồ trên bàn xong, trở lại ghế sa lon ngồi bên cạnh lăng lăng nhìn anh.

Những năm này dung mạo của anh càng phát triển, càng có vẻ tuấn mỹ, khuôn mặt tuấn lãng, sống mũi thẳng. Lúc này trên mặt lại có vẻ phong trần mệt mỏi, dáng vẻ nhắm mắt lại ngủ lộ ra có chút ngây thơ, gương mặt hơi thả lỏng khiến Mạnh Yên có hơi đau xót trong lòng. Muốn đưa tay sờ sờ mặt của anh, tay ở nửa chừng lại dừng lại. Hồi lâu, chán nản rũ xuống.


Diệp Thiên Nhiên tỉnh dậy cả người thoải mái, rất lâu rồi không có ngủ một giấc thật ngon. Bận rộn học tập bận rộn thi cử bận rộn đấu tranh với suy nghĩ trong lòng, bận rộn nhớ đến cô. . .

"Anh họ, anh đã dậy. Có đói bụng không?" Giọng nói Mạnh Yên lanh lảnh vang lên cắt đứt suy nghĩ của anh.

"Có món gì?" Diệp Thiên Nhiên miễn cưỡng nằm trên ghế sa lon, trong lòng không có tin tưởng cô sẽ làm ra món gì để ăn.

"Em mua ở bên ngoài, thịt kho ăn với cơm và canh xương." Mạnh Yên cười híp mắt nói, "Em đi hâm lại là có thể ăn."

Ăn thức ăn nóng hổi, trong lòng Diệp Thiên Nhiên rất thỏa mãn, mặc dù không phải là cô tự mình làm, nhưng cô nhóc lười này có thể làm được bước này xem như không tệ.

Mạnh Yên nhấp một hớp mùi thơm nồng của canh xông vào mũi, "Ăn ngon không?"

Diệp Thiên Nhiên lười biếng nói, "Tạm được, mua ở đâu vậy?" Cô nhóc này có thói quen sưu tầm danh thiếp của các quán ăn.

"Lầu dưới mới mở quán cơm, chuyên làm những món này. Mùi vị không tệ, còn tương đối sạch õe vệ sinh." Mạnh Yên vừa ăn cơm vừa líu ríu nói chuyện, "Buổi trưa em ở nhà một mình liền gọi bọn họ đưa một phần đến, đỡ phiền hơn nhiều." Một người ăn một bữa tùy tiện để đối phó.

"Ăn không ngán sao?" Diệp Thiên Nhiên nghe cô nói chuyện như vậy, tâm tình cũng rất tốt. Thật không tưởng tượng được cái cảnh không có cô bên cạnh thế nào? Nghĩ lại thật kinh khủng.

Mạnh Yên xin lỗi hé miệng cười, "Được rồi, tài nấu nướng của em không giỏi, nên ăn uống không có yêu cầu gì cao."

Diệp Thiên Nhiên vừa tức giận lại đau lòng, "Em đó, sau này anh làm món em thích – cơm với thịt bò."

"Tốt, cám ơn anh họ." Mạnh Yên phấn khích, "Sao anh lại trở về sớm thế? Mới giữa hè." Bình thường anh cũng chờ tới mấy ngày trước khi tựu trường mới trở về.

"Ở nhà cũng không có chuyện gì làm, trở về sớm để làm quen với hoàn cảnh." Diệp Thiên Nhiên cúi đầu, lỗ tai có hơi đỏ lên.


"Như vậy cũng được." Mạnh Yên cúi đầu ăn cơm, không cảm thấy một tia khác thường. Ăn cơm xong rửa chén đũa, hai người ngồi ở trên ghế sa lon xem ti vi trò chuyện.

Mạnh Yên nghĩ tới một chuyện, chạy vào gian phòng tìm đồ, chỉ chốc lát sau cầm một bìa thư ra ngoài, "Anh họ, cái này anh giữ đi."

Diệp Thiên Nhiên nghi ngờ nhận lấy, còn rất nặng. Đổ ra đồ vật bên trong, biên lai và chìa khóa."Đây là cái gì?"

"Không phải anh quên rồi chứ?" Mạnh Yên có chút choáng váng, người này đối với tiền cũng quá không cần thiết, tuy nói tin tưởng cô như vậy, cô rất vui, nhưng cô cũng sẽ áp lực."Đây là anh để cho em đầu tư giúp anh. Dù sao anh cũng đã 18 tuổi, có thể tự mình bảo quản."

"Em giữ đi." Diệp Thiên Nhiên thờ ơ lật xem những tài liệu này, không tệ, lại có nhiều lợi nhuận như vậy. Cũng không biết cô nhóc này làm thế nào? Khả năng hút tiền cũng quá mạnh mẽ.

"Đừng, riêng em còn không giữ được." Mạnh Yên không thay anh quản lý những thứ này, anh cũng là người lớn, không cần cô cứ giữ thay mãi, "Em sợ sẽ rối, những thứ này anh bán cũng được, cho thuê cũng được, cũng có thể đổi tiền."

"Anh không thiếu tiền, em cứ giữ đi." Diệp Thiên Nhiên nhẹ nhõm, "Anh hay cẩu thả, không có tỉ mỉ như em."

Mạnh Yên có hơi nhức đầu, những thứ bất động sản này cô cũng không có cách giải quyết, trên căn bản cũng đang đóng cửa. Tiếp tục như vậy cũng không phải là chuyện tốt, phải nghĩ cách. Anh lại không để tâm, cô cần phải suy nghĩ thêm.

"Ơ?" Diệp Thiên Nhiên kinh ngạc lên tiếng, "Nhà này trên đường Cửu Giang."

"Sao vậy?" Mạnh Yên tiến tới nhìn kỹ.

"Nhà này tương đối gần với trường học của anh." Diệp Thiên Nhiên suy nghĩ một chút, trong đầu toát ra một suy nghĩ, "Nhà này chưa sửa sang?"

"Tất nhiên." Tất cả nhà mua được đều còn cũ, chưa được sửa sang sao có người ở được?

"Những thứ khác em giữ giúp anh." Diệp Thiên Nhiên xốc lên chùm chìa khóa, cười sâu xa, "Nhà này anh sẽ sửa sang lại, sau này có thể ở đó."

"Vậy cũng được." Mạnh Yên cho đây là một ý kiến hay, có một không gian hoàn toàn riêng biệt của mình, là ước mơ của mỗi người.

"Chuyện sửa sang em cũng phải giúp anh." Diệp Thiên Nhiên có tính toán khác trong lòng.

"Ừ, được." Đôi mắt Mạnh Yên sáng lên, cô rất thích việc sửa sang, có lúc sẽ tham khảo cả sách thiết kế, nghĩ đến cảnh nhà được sửa lại, cảm giác như thỏa mãn thành tựu gì đó.


Diệp Thiên Nhiên cười cười hài lòng, đưa tay vò tóc của cô.

"Ghê tởm." Mạnh Yên đẩy tay anh ra. Thói quen này không tốt, nên sửa đổi.

"Cô nhóc ngốc." Diệp Thiên Nhiên ôm đầu cô, vò đến khi nào tóc cô rối tung mới ngừng. Mạnh Yên tức giận thét chói tai.

Diệp Thiên Nhiên trở lại, khiến cho tất cả mọi người rất vui vẻ. Giang Vũ cũng vậy, cả ngày đi theo anh họ ra ra vào vào.

Hôm đại thọ của bà nội, mặc dù trong lòng Lý Thiến không tình nguyện, nhưng vẫn đem không ít quà về nhà.

Mấy người Lâm Phương Phương cũng cùng nhau ngồi xe tới đây, Giang Vũ không có quê, nghe Mạnh Yên nói phong cảnh nông thôn, trong lòng rất tò mò. Muốn nhìn xem có gì tốt đẹp, Diệp Thiên Nhiên cũng quyết định đến đây.

Nhà cũ của nhà họ Lâm đang bỏ trống, đồ vật trong nhà cũng đã lâu rồi không sử dụng. Năm trước mẹ Lâm nói muốn bán, bị Mạnh Yên khuyên không nên. Bởi vì chưa tới mấy năm sau thì ở đây sẽ mở rộng ra, đến lúc đó nhà cửa đều phải phá đi, cũng có thể có một số tiền lớn.

Mấy người tới cửa thôn thì tách ra, Phương Phương mang theo Diệp Thiên Nhiên Giang Vũ trở về nhà họ Lâm, vợ chồng Mạnh Ngọc Cương cùng Mạnh Yên trở về nhà bác cả.

Bà nội nhìn thấy con trai rất vui, ân cần hỏi han con trai. Nhưng đối với vợ và cháu gái thì xa cách. Bà ta không hề ghét con trai, về phần mẹ con Mạnh Yên là người ngoài nên dĩ nhiên phải ghét rồi.

Mấy người cô dượng nhà họ Mạnh đều ở đây, nhiệt tình chào hỏi ba người nhà họ Mạnh. Mạnh Yên thờ ơ lạnh nhạt, ân cần quá mức chắc chắn có lý do.

Lý Thiến lấy quà tặng cho bà nội, bà nội lạnh lùng nói, "Chỉ có những thứ này?"

Mạnh Yên nhàn nhạt quét qua những thứ đó, thật là tham lam. Bốn bộ quần áo mới, bốn đôi giầy mới, một chiếc nhẫn vàng, còn có đồ ăn và tiền tiêu vặt. Những thứ này còn thấy chưa đủ, quả nhiên là lòng tham không đáy.

Lý Thiến chỉ làm như không biết, lại lấy ra mấy bộ quần áo đưa cho người nhà bác cả, mỗi người đều có một bộ. Mạnh Quân và Mạnh Tuệ cũng vui vẻ mặc thử tại chỗ. Gương mặt mấy người cô cũng đầy ngưỡng mộ.

Đôi mắt Quý Tú Mai vẫn quét bộ đồ kia, nhìn qua cũng rất cao cấp, kiểu dáng cũng rất mốt. Chẳng qua ngoài miệng lại nói, "Em dâu, không cần khách khí như thế, quần áo này bán không được thì giảm giá, chứ đừng nên tặng."

"Đây là hàng mới nhất trong cửa tiệm, chị không thích có thể tặng người khác, em không ngại." Lý Thiến nhàn nhạt ném xuống những lời này, cũng không để ý mà xoay người đi. Nếu không phải vì tương lai của con gái, bà thật sự không muốn qua lại với những người này. Có cố gắng lấy lòng cũng vô dụng, còn không bằng duy trì vẻ thờ ơ này là được. Bà đã làm hết bổn phận, về phần người ta không cảm kích thì bà cũng mặc kệ. Nói cho người bên ngoài nghe, bà cũng là người có lễ nghĩa.

Quý Tú Mai tức giận hung dữ trừng mắt, muốn cầm quần áo ném qua một bên, giơ lên giữa không trung lại không làm được cất vào trong phòng. Dù sao cũng là đồ tốt, lễ mừng năm mới lấy ra mặc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui