Đời Người Bình Thản

Bốn người vừa đi vừa cười cười nói nói suốt mấy phút đồng hồ đã đến công viên. Công viên này đang ở phía tây nam thị trấn, mọi người theo thứ tự mua vé vào công viên. Bên trong vườn cây xanh rậm rạp, nước chảy xuống núi giả làm cho người ta vừa thấy liền quên buồn bực. Vòng quanh đường mòn quanh co khúc khuỷu, tâm trạng Mạnh Yên hưng phấn. Sau khi xem xong chuồng khỉ lại đi dạo vườn cây.

Rốt cuộc đến trưa đã đi mệt, chọn chỗ núi giả bằng phẳng ngồi xuống. Mạnh Yên mở cặp sách tìm đồ ăn, không biết mẹ cô chuẩn bị gì nhỉ?

Chocolate, bánh ngọt, nước ngọt, khô bò, chân gà xì dầu, quả táo, quả nhiên có nhiều đồ ăn ngon như vậy, Mạnh Yên hài lòng gật đầu, đều là món cô thích ăn.

Lâm Phương Phương vươn tay, "Tớ muốn ăn khô bò."

"Tự nhiên, thích cái gì thì lấy đi." Mạnh Yên luôn luôn hào phóng, nhưng mà cô thật sự tò mò muốn biết bọn họ mang theo thứ gì.

Diệp Thiên Nhiên đổ ra những thứ trong túi xách, bánh quy nước trái cây... Ơ, lại còn có kẹo dừa.

Mạnh Yên tiện tay cầm một viên mở giấy gói ra rồi ném vào trong miệng."Không phải anh không thích ăn ngọt sao?” Sao còn đặc biệt mang theo?

"Mấy đứa thích ăn.” Lúc Diệp Thiên Nhiên thấy bịch kẹo này trong đầu đột nhiên xuất hiện hình ảnh Mạnh Yên ăn má phồng lên như chuột, không khỏi bỏ bịch kẹo vào trong túi xách.

"Em không thích." Giang Vũ ở bên cạnh lầm bầm, bị Diệp Thiên Nhiên liếc mắt dọa im lặng.

"Ăn nhanh đi, ăn xong rồi chúng ta còn đi chơi chèo thuyền." Diệp Thiên Nhiên cắn miếng bánh ngọt qua loa.

"Từ từ ăn, em đã nói nhiều lần rồi, ăn cơm nên nhai nhỏ ra nuốt chậm, vậy mới tốt cho dạ dày." Mạnh Yên im lặng, người này bị gì vậy? Chính anh ăn cơm nhanh như đánh giặc, còn bày đặt thúc giục cô. Mạnh Yên ghét nhất lúc cô ăn cơm bị người khác thúc giục, cảm giác như làm cô mất khẩu vị.

Diệp Thiên Nhiên bĩu môi, theo tốc độ như cô ăn cơm tối chừng nửa tiếng, người nào có kiên nhẫn chứ.

Mạnh Yên còn đang ăn từ từ, Diệp Thiên Nhiên đã ăn xong rồi, anh không nhịn được,”Anh đi xem xung quanh trước, mấy đứa chờ anh đừng chạy lung tung.”

Mạnh Yên cũng không ngẩng đầu, chẳng qua là giơ tay trái lên. Diệp Thiên Nhiên bất đắc dĩ xoa đầu cô rồi mới đi.

Mặt Giang Vũ sùng bái nhìn Mạnh Yên, cô thật là lợi hại, chưa bao giờ sợ anh họ của cậu. Còn cậu thì sợ muốn chết, chỉ cần thấy bộ dạng nhìn chằm chằm của anh họ cậu đã khiến cậu có cảm giác như khủng bố.


"Thế nào?" Trong lúc vô tình ngẩng đầu lên thấy vẻ mặt cậu ngẩn người nhìn cô.

"Tiểu Yên, cậu không cảm thấy anh họ tớ rất dữ sao?"

Dữ? Mạnh Yên kỳ quái nhìn cậu, không thể nào? Diệp Thiên Nhiên thật sự lạnh lùng nhưng cũng không hẳn là hung dữ.

"Sao cậu không sợ anh ấy?" Giang Vũ rất tò mò với chuyện này.

"Tớ sợ anh ấy làm gì? Anh ấy cũng không đánh tớ.” Trong đầu Mạnh Yên, bao giờ lưu manh đánh con gái mới đáng sợ. Dù nói chuyện hung dữ hay vẻ mặt hung ác cũng không hẳn là đáng sợ.

"Cậu không cảm thấy anh..."

"Mạnh Yên, Giang Vũ, Lâm Phương Phương." Một giọng nói vui vẻ vang lên cắt đứt cuộc nói chuyện của bọn họ.

Một nhóm người xuất hiện trước mặt bọn họ, đều là bạn học cùng lớp, ngay cả Tưởng Thi Vũ cũng có mặt.

"Trùng hợp thế, các cậu cũng đi chơi à.” Mở miệng nói chuyện là bạn học Vương Lôi – lớp phó lao động trong lớp, cá tính hoạt bát.

"Đúng vậy, các cậu..." Giang Vũ nhìn một vòng, hình như đều là ban cán bộ trong lớp.

"Chúng tớ vừa tham gia hoạt động xong rồi hẹn nhau đến đây chơi.” Lớp phó học tập Triệu Điềm Điềm đỏ mặt nhìn Giang Vũ,”Các cậu cũng đi cùng chúng tớ đi, nhiều người vui hơn.”

Mạnh Yên không khỏi cười một tiếng, Triệu Điềm Điềm này rõ ràng có ấn tượng với Giang Vũ.

Giang Vũ khó xử lắc đầu nói, "Không cần, các cậu cứ đi đi.” Anh họ cậu không thích nhiều người.

Mạnh Yên im lặng không nói lời nào, bọn họ lại không quen, đi với nhau không phải là chuyện hay.

"Đi cùng đi, khó có cơ hội gặp nhau thế nào.” Lớp trưởng La Vĩ mở miệng, cậu ta rất lịch sự nhã nhặn, thành tích cũng nằm trong top đầu.


Mạnh Yên biết cậu ta, thành tích của hai người thường thay phiên thay đổi lên vị trí đầu bảng. Người bình thường sẽ chú ý đến người khác, một là đối thủ hai là thích. Bạn học La Vĩ nghiễm nhiên trở thành đối thủ trong tầm mắt của Mạnh Yên.

"Người ta cũng từ chối rồi, cậu còn mời bọn họ làm gì?" Tưởng Thi Vũ bĩu môi, gương mặt mất hứng.

La Vĩ thân thiện nói, "Mọi người đều là bạn học, đi chung cũng từ từ thân hơn.”

"Đi với bọn họ có gì tốt?” Tưởng Thi Vũ cao ngạo ngẩng đầu, trong lòng cô ta rất không phục Mạnh Yên! Thành tích chỉ khá hơn cô ta một chút thôi, có gì đặc biệt hơn người? Cô ta rất nhanh có thể vượt qua.

Chẳng qua thành tích của Tưởng Thi Vũ chỉ nằm trong top 10, kém Mạnh Yên một khoảng cách. Mạnh Yên luôn luôn chỉ lo học, không hề phàn nàn so đo với cô ta, cô ta lại âm thầm tỉ thí, lần nào cũng chê cười Mạnh Yên. Song Mạnh Yên lười để ý tới cô ta, bình thường cũng làm như không nghe thấy gì. Khiến cô ta bị chọc tức hộc máu, sau thời gian tự ca tự hát một mình đã chán, bắt đầu không để ý tới cô nữa. Mỗi lần đều vênh cao đầu đi tới như không nhìn thấy. Điều này làm cho bên tai Mạnh Yên trở nên yên tĩnh thư thái.

La Vĩ cũng biết hai người này có nỗi lòng, chẳng qua cơ hội khó tìm, thật vất vả mới có cơ hội đến gần Mạnh Yên, cậu không muốn dễ dàng buông tha như vậy. Trong thâm tâm vô cùng kiêu ngạo lần đầu tiên cậu thất bại trong tay Mạnh Yên. Lần lướt qua cái tên xếp hạng phía trên cậu đã khiến cậu lập tức nhớ tên người đó.

Cậu quan sát cô đã lâu, người có hơi hướng nội, không thích nói chuyện. Chẳng qua thành tích rất tốt, ánh mắt rất sáng ngời, dáng dấp cũng thanh tú. Hôm nay thấy bộ dạng rực rỡ của cô, trong lòng đột nhiên đập ‘thình thịch’. Mạnh Yên khiến cho cậu có một loại cảm giác trống ngực dồn dập.

La Vĩ dời đi tầm mắt, "Đều là bạn học cùng lớp, nên hòa thuận với nhau."

"Hứ." Tưởng Thi Vũ liếc mắt. Nếu nói lời đó với người khác thì không sao. Chẳng qua với người trước mặt thì miễn.

"Bạn học Mạnh Yên, cậu cảm thấy thế nào?" La Vĩ cũng không tranh cãi với cô ta, trực tiếp hỏi Mạnh Yên.

Mạnh Yên vẫn không lên tiếng đột nhiên bị gọi tên, gương mặt mờ mịt, "Cái gì? A, cùng nhau đi à, e rằng không dễ dàng."

La Vĩ ngơ ngẩn, "Có gì không tiện?"

Ngày thường bởi vì tính tình Mạnh Yên hướng nội, không có tiếp xúc nhiều. Lại có Tưởng Thi Vũ ngăn cản, khó được có cơ hội như thế nhất định phải nắm chặt.


"Anh họ tớ cũng ở đây, chúng tớ đang đợi anh ấy." Ngón tay Mạnh Yên chỉ hướng, qua quít kể lại.

"Anh họ?" Giọng nói Tưởng Thi Vũ chua ngoa vang lên, "Mạnh Yên cậu có nhiều anh họ thật!"

Dựa vào cái gì mà chuyện như vậy cũng chen vào? Thật là ăn no rỗi hơi. Mạnh Yên oán thầm trong lòng. Trên mặt lại - lộ ra nụ cười, "Không có biện pháp, ai bảo tớ là người nhỏ nhất trong dòng họ!"

Kể từ lúc Mạnh Yên chuyển vào lớp với Giang Vũ, Tưởng Thi Vũ đã truyền đi rất nhanh Giang Vũ là anh họ của Mạnh Yên, điều này cũng rất bình thường. Sau Phương Phương lại chuyển vào, Giang Vũ khó mà nói đây là em gái kế, chỉ nói là em họ, như vậy cũng khéo léo. Hôm nay lại thêm một anh họ, trong ánh mắt mọi người toát ra vẻ hứng thú rõ ràng.

"Vậy nói anh họ cậu đi cùng chúng tớ đi." Triệu Điềm Điềm lên tiếng mời, cần phải thắt chặt quan hệ với anh họ Giang Vũ.

"Anh họ tớ không thích nhiều người." Giang Vũ bất đắc dĩ nhìn chằm chằm đám người kia, sao không đi đi mà cứ muốn bọn họ cứ muốn quấn lấy mình?

"Chẳng lẽ anh họ cậu sợ nhiều người? Hay vì xấu quá không ai nhận ra?” Tưởng Thi Vũ được cơ hội chê cười, bắt đầu nói, thấy vẻ mặt của mọi người nhìn chằm chằm cô ta,”Sao? Tớ nói sai sao? Vốn là anh họ cậu ta nhất định là người rất xấu xí.”

Mạnh Yên đứng lên, nhìn chằm chằm sau lưng Điềm Điềm kêu, "Anh họ, anh đã trở lại? Có người nói anh xấu xí đó!"

Vẻ mặt Diệp Thiên Nhiên vô tình đi qua bên người Tưởng Thi Vũ, đi tới trước mặt bọn họ."Ăn xong rồi sao? Ăn xong thì đi."

"Ừ, chúng em ăn xong rồi." Mạnh Yên cười hì hì gật đầu. Tưởng Thi Vũ này thảm rồi, đoán chừng là bị Diệp Thiên Nhiên ghi nhớ. Chớ nhìn anh lạnh lùng vậy, nhưng thật ra là người vô cùng thù dai! À, tự mình cầu phúc đi.

Kể từ lúc Diệp Thiên Nhiên vừa xuất hiện, tầm mắt của mọi người dính vào trên người anh, đặc biệt là các cô gái. Ánh mắt cũng sáng rực lên, giống như sói đói. Này cũng khó trách, Diệp Thiên Nhiên trời sanh một bộ anh tuấn, đẹp trai. Hơn nữa còn là học sinh trung học cấp 2, vóc dáng lại cao to, so với những nam sinh cùng lớp nhỏ bé thì càng thu hút.

"Mạnh Yên, để anh họ cậu cùng đi chơi với bọn tớ đi." Người mở miệng đầu tiên chính là lớp phó Trương Hồng, gương mặt si mê.

"Anh họ, anh có muốn cùng đi với bọn họ không?" Mạnh Yên lôi kéo tay của anh lay động.

Diệp Thiên Nhiên thấy cô cười hơi cổ quái, biết trong lòng cô có chủ ý xấu xa gì. "Không muốn, anh không có hứng thú chơi với người thích nói xấu sau lưng người khác."

Lời vừa nói ra, mặt Tưởng Thi Vũ lập tức đỏ lên, bạn học khác cũng trách cứ nhìn cô. Xem đi, cũng bởi vì một mình cô, mà tất cả mọi người bị đánh đồng thành những đứa trẻ hư.

Diệp Thiên Nhiên cũng không để ý tới bọn họ, kéo Mạnh Yên đi. Giang Vũ cố nín cười bả vai không ngừng run lên, Lâm Phương Phương kéo tay áo của cậu vội vàng đuổi theo.

Chỉ còn lại đám người kia ngơ ngác nhìn bọn họ rời đi."Tưởng Thi Vũ, cậu có thể bớt lại không? Cậu chỉ toàn bôi nhọ bọn tớ." Đây là giọng nói tức giận của Trương Hồng.


"Tớ. . . Tớ..." Tưởng Thi Vũ vừa tức vừa vội."Tớ cũng không có làm gì!" Mất thể diện trước mặt trai đẹp, cô ta cũng không muốn.

"Làm sai còn không thừa nhận." Trương Hồng vô cùng tức giận, cũng bởi vì cô ta mà làm hại anh không chú ý đến bọn họ.

"Điều này có thể trách tớ sao? Đều do Mạnh Yên, nếu không phải là. . . Cậu ấy. . . Cậu ấy nói lung tung, làm sao tớ có thể nói sai?" Tưởng Thi Vũ giải vây vì mình, nghĩ hết biện pháp đẩy hết lên người khác.

"Cậu đừng nói nữa, Mạnh Yên lại không nói gì, cậu luôn luôn nhằm vào cậu ấy..." Triệu Điềm Điềm cũng không giúp.

Mạnh Yên đi xa, không nghe được âm thanh phía sau.

Diệp Thiên Nhiên mở miệng, "Bình thường trong trường nó cũng bắt nạt em sao?”

"Không có, dù sao cậu ta chưa bao giờ thành công." Mạnh Yên không hề để bụng. Theo lý thuyết, vì nguyên nhân gì không rõ mà Tưởng Thi Vũ ghét cô nhiều năm như vậy. Nhưng trôi qua nhiều năm như vậy, cô cũng không có làm gì, cho tới bây giờ cô ta vẫn nhằm vào cô khắp nơi sao? Người này quá cố chấp, không có gì tốt.

"Cẩn thận một chút, loại người này phiền toái.” Diệp Thiên Nhiên thấy cô bị xem thường, trong lòng bốc lửa. Anh lo lắng thay cô, cô lại không để trong lòng. Thật là tức chết đi được, trên tay hung hăng dùng sức,”Có nghe không?”

"Ai, anh họ, buông tay, đau." Mạnh Yên kêu lên, "Em biết, em nghe mà, được chưa?”

Lúc này Diệp Thiên Nhiên mới hài lòng buông lỏng nắm tay, "Tại sao nó nhắm vào em?”

Mạnh Yên bĩu môi, biết người này không có câu trả lời không chịu bỏ qua. Liền kể anh nghe nguyên nhân bọn họ kết thù.

Diệp Thiên Nhiên bất đắc dĩ cười cười, chuyện con gái cũng thật buồn cười, vì nguyên nhân nhỏ nhặt muốn có người tung hô? Cô ta không mệt mỏi sao?

"Anh họ, anh không biết đó. Tưởng Thi Vũ này thích đối nghịch với Tiểu Yên, cậu ta ỷ mình giàu, khắp nơi làm khó Tiểu Yên." Lâm Phương Phương nhân cơ hội tố cáo, cô cực kỳ ghét Tưởng Thi Vũ. Đồ nhỏ mọn, không có lễ phép, không phóng khoáng, thích nói xấu Mạnh Yên. Điều cuối cùng mới là quan trọng nhất.

Diệp Thiên Nhiên nghe nhíu mày, "Sao không nghe em kể?”

"Có cái gì tốt để kể đâu, hơn nữa cũng không có gì uy hiếp em." Mạnh Yên có chút nhức đầu, bọn họ có phải làm nghiêm trọng vấn đề không? Theo cô Tưởng Thi Vũ không tính là người xấu, ít nhất không có tìm người đánh cô.

"Nếu nó bắt nạt em thì nhất định phải nói với anh." Diệp Thiên Nhiên âm thầm nhớ rõ người này, có cơ hội cần phải đáp trả lại. Người của anh cũng dám khi dễ, thật là không nhịn được. Huống chi Tưởng Thi Vũ còn dám nói anh xấu xí, hừ.

Mạnh Yên gật đầu, đây chẳng qua chỉ là chuyện con nít ganh nhau, đâu phải chuyện quốc gia đại sự gì. Cô cũng không có ngu muội, những chiêu trò Tưởng Thi Vũ dùng cô đều biết rõ cách tránh. Mỗi lần đều khiến cho em gái Tưởng tức giận.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui