Mạnh Yên đã nghe tiếng bên ngoài, thấy Phương Phương Giang Vũ và Diệp Thiên Nhiên, "Sao mọi người lại tới?"
"Cậu suốt ngày ở nhà, có gì vui chứ?" Phương Phương giả vờ giận trợn mắt nhìn cô, "Cũng không tới tìm chúng tớ."
"Tớ bận." Mạnh Yên cười mời mọi người vào.
Lâm Phương Phương nghe không khỏi tò mò hỏi, "Bận rộn gì chứ?" Nghỉ hè có gì mà bận rộn? Không phải cũng chỉ ăn uống, vui chơi sao?
Mạnh Yên chỉ một đống sách lớn trên bàn, "Đọc sách."
Lâm Phương Phương không khỏi lui từng bước, mặc dù thành tích của cô dưới sự giúp đỡ của các bạn mà không ngừng tiến bộ rất lớn, nhưng cũng chỉ vừa phải. Cô nhìn đống sách liền thấy nhức đầu, cô cũng không hiểu sao Mạnh Yên lại thích đọc sách như vậy?
Diệp Thiên Nhiên thuận tay lật, "Đây là tài liệu năm nhất, em đọc hiểu không?"
"Có chỗ hiểu có chỗ không, sau này còn phải phiền toái anh họ chứ.” Gương mặt Mạnh Yên nịnh hót. Không có cách thì đành phải hạ thấp mình nhờ vả người khác.
Diệp Thiên Nhiên đã sớm quen nha đầu này chỉ cần có chuyện phiền toái sẽ tìm đến anh.
Mạnh Yên cười híp mắt liếc mắt nhìn, anh không nói lời đó chính là đồng ý. Không tệ, anh thật sự rất tốt bụng.
"Tiểu Yên, không nên đọc nhiều sách, sẽ trở thành con mọt sách.” Lâm Phương Phương sợ hãi nhìn đống sách.
"Xì" Giang Vũ không khỏi cười ra tiếng, "Phương Phương, cậu không thích đọc sách cũng không thể khuyên người khác không được đọc.”
"Tớ muốn tốt cho Tiểu Yên thôi, cậu biết cái gì?” Lâm Phương Phương tức giận nhìn cậu,”Cậu ấy mà biến thành con mọt sách thì thật thảm thương.”
"Được rồi, đừng náo loạn." Mạnh Yên im lặng, hai người này thật là, đầu tiên là cáu lên."Mau ngồi xuống, tớ đem đồ vặt cho các cậu.”
"Tớ cũng đi." Phương Phương nhảy dựng lên, đi theo Mạnh Yên đến tủ lạnh chọn đồ ăn vặt, "Tớ muốn ăn gấu mèo."
Gấu mèo là một loại kem, hình dạng tương đối giống như gấu mèo, Mạnh Yên cũng rất thích ăn. Rất thơm mùi sữa, cho nên mùa hè trong tủ lạnh luôn luôn có một phần đồ vặt lạnh.
Mạnh Yên đưa cây kem đậu xanh cho Diệp Thiên Nhiên, kem đậu đỏ cho Giang Vũ. Đây đều là mùi vị yêu thích của bọn họ.
"Ngày mai chúng tớ đi công viên chèo thuyền, cùng đi chứ." Phương Phương vừa ăn vừa nói.
"Chèo thuyền? Được." Mạnh Yên đồng ý một tiếng, chăm chỉ học tập đã lâu như vậy cũng nên thư giãn một chút. "Ngày mai mấy giờ?"
"Chín giờ nhé." Giang Vũ mở giấy bọc ra, chứa cây kem lộ ra nụ cười thỏa mãn, "Đến lúc đó chúng tớ tới đây nói cậu."
"Ừ, được." Mạnh Yên gật đầu chỉ lo ăn.
Bộ dạng tham ăn của cô không khỏi chọc Diệp Thiên Nhiên cười, xoa xoa tóc của cô,”Ăn ít một chút, ăn nhiều sẽ mập đó.”
"Đáng ghét, có thể chờ em ăn xong rồi nói có được không?" Mạnh Yên đập tay anh, ra vẻ lớn tuổi chọc tức cô, cô cũng không có mập. Chẳng qua là cô hơi tròn trĩnh, điều này cũng rất bình thường. Đến lúc trưởng thành, vóc dáng cũng sẽ vượt trội hơn.
"Em ăn nhiều như vậy lại không vận động, coi sức khỏe." Mỗi lần Diệp Thiên Nhiên thấy cô, trong túi cô cũng sẽ có đồ ăn. Cô còn dám nói là để nạp năng lượng. "Bây giờ là nghỉ hè, sau này mỗi ngày theo bọn anh cùng chạy bộ đi.”
Mỗi sáng sớm, Diệp Thiên Nhiên cũng sẽ chạy vòng quanh đường sá hơn nửa tiếng.
"Không cần." Mạnh Yên cự tuyệt một tiếng, cô ghét nhất vận động. Ngày nóng chỉ cần động một tí đã chảy mồ hôi, còn muốn chạy bộ? Đó không phải là muốn mạng của cô sao? Làm ơn tha cho cô đi!
"Phương Phương cũng chạy cùng với bọn anh, em cũng nên đi cùng đi.”
"Không không, em không thích." Đầu Mạnh Yên lắc thật nhanh.
Diệp Thiên Nhiên không thể làm gì khác hơn là cười cười, nha đầu này có lúc cực kỳ cố chấp, không ai có thể lay động cô.
Chẳng qua lần trước anh đi theo cô mua cổ phiếu khiến cho anh có thể kiếm được một khoản tiền rất nhiều, điều này khiến cho anh có cảm giác không tưởng tượng nổi. Anh cực kỳ kinh ngạc nhưng cũng đồng thời yên tâm giao số tiền kia cho cô xử lý. Dù sao cô cũng muốn quản lý khoản tiền kia, thuận tiện giúp anh.
Đối với chuyện này Mạnh Yên rất dễ nói chuyện, đồng ý liền. Chẳng qua cô nói với anh khó giữ được lãi, đầu tư có hơi rủi ro, phải chịu hậu quả.
Ngược lại Diệp Thiên Nhiên thờ ơ nói, "Sao cũng được." Giọng điệu lạnh nhạt như cô dám thiếu nợ anh sẽ đánh cô vậy.
Điều này khiến cho đầu Mạnh Yên đầy hắc tuyến, người này cũng quá... Chẳng qua cô rất tận tụy, giúp anh đầu tư, dù sao lúc đầu tư bất động sản tuyệt đối sẽ không lỗ vốn. Anh bận rộn giúp cô nhiều như vậy, dù sao cũng phải đền ơn một phần. Đồng thời cô cũng rất tiểu nhân, sau này có thể để cho anh đền ơn lại nữa!
Tác giả có lời muốn nói:
Rốt cục đã đợi đến lúc Mạnh Yên tốt nghiệp tiểu học, cuối cùng có thể phát triển JQ (gian tình), chẳng qua có sớm hay không? Yêu sớm là một vấn đề lớn.
Nói vậy mọi người biết nam chính là ai rồi chứ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...