Đời Này, Ngu Ngốc Một Lần Là Đủ Rồi [bác Chiến]

Ăn cơm dinh dưỡng suốt gần một tuần liên tục, lại thêm mỗi ngày mấy tiếng đồng hồ vận động tập trung theo lịch, cuối cùng Tiêu Chiến cũng thuận lợi giảm được ba kí rưỡi.

Cậu vốn đã gầy, còn chưa giảm đủ năm kí đã trông cấn mắt lắm rồi, thời tiết ấm dần, Tiêu Chiến đổi sang quần áo mùa xuân đặt sẵn từ hai tháng trước, không vừa nữa rồi.

Ai không biết còn tưởng Tiêu Chiến mặc trộm đồ của Vương ảnh đế chạy ra.

Quần áo cứ phất phơ trên người.

Theo yêu cầu của biên kịch đoàn "Tần Sênh", Tiêu Chiến nhuộm tóc nâu, tỉa ngắn bớt, kết hợp với thân hình mới trổ mã tuổi thanh xuân này, cứ như trẻ ra bốn năm tuổi, mấy hôm nay hay ra trường quay, các diễn viên thấy cậu đều khen trông rất sáng sủa.

Tiêu Chiến ăn chay giảm cân nhiều ngày, được khen thì rất vui.

"Không thể để gầy hơn nữa."

Tối, Vương Nhất Bác ngậm thuốc, ngồi trên sofa cúi đầu nhìn phân đoạn kịch bản sẽ quay ngày mai, Tiêu Chiến tắm rửa xong thay áo ngủ sạch sẽ, ngoan ngoãn ngồi trên sofa cạnh Vương Nhất Bác chơi điện thoại, anh mất tập trung, vén áo cậu lên nhìn nhìn.

Tiêu Chiến vẫn nhìn di động, bị vén áo cũng không nhúc nhích, vành tai ửng đỏ: "Sao vậy anh?"

"Xương sườn nổi lên hết rồi." Vương Nhất Bác vuốt nhẹ eo Tiêu Chiến, "Giờ anh chỉ sờ em thế này thôi cũng có cảm giác đang phạm tội..."

Tiêu Chiến ngước mắt, ngơ ngác: "Dạ?"

Vương Nhất Bác véo má cậu, "Dụ dỗ trẻ vị thành niên."

Tiêu Chiến cười cười, cắt tóc xong trông cậu trẻ ra thật, nhưng cũng không đến mức độ đó, cậu cúi đầu nhìn nhìn dẻ xương sườn của mình, nhẹ giọng: "Vóc dáng không được đẹp nữa."

"Ừm." Vương Nhất Bác rít thuốc, cúi đầu lật kịch bản, "Đúng là không đẹp nữa."

Tiêu Chiến ngẩn ra, sao Vương Nhất Bác... phản ứng không giống kịch bản.


Lúc này lẽ ra phải lập tức phản bác mình, rồi trêu đùa mấy câu tình tứ gì đó, sau nữa thuận theo tự nhiên "bắt nạt" mình mới đúng chứ?

Mấy hôm nay Vương Nhất Bác phải quay đêm nhiều, hai người không được thân mật, cậu cũng hơi nhớ anh.
Tiêu Chiến không nhịn được tự tranh thủ: "Chừng nào quay xong, được ăn bù lượng lớn chất dinh dưỡng là em khôi phục ngay, em đứng đầu bảng bình chọn thể hình đẹp của các tiểu sinh thế hệ mới cuối năm ngoái đó."

Vương Nhất Bác mắt nhìn kịch bản lơ đãng nói luôn không ngẩng đầu: "Vậy hả? Hay quá ta."

Chưa nghe nói bao giờ.

Tiêu Chiến hơi cuống.

"Hoa màu của người khác ngon, người yêu của mình tốt" cơ mà?!

"Anh..." Tiêu Chiến kéo kéo sơ mi, nhìn đồng hồ rồi hỏi nhỏ: "Chưa ngủ ạ?"

Vương Nhất Bác dụi thuốc, cầm điều khiên mở thông gió, nghẹn cười trong lòng, tiếp tục gồng mặt, "Em ngủ trước đi."

Tiêu Chiến ngơ ngẩn, suýt chút buột miệng nói: Sao vậy nè sao không lên giường chung với mình vậy?!

Nhớ lại thời gian trước khi bệnh, mỗi ngày Vương Nhất Bác về chẳng khi nào đọc kịch bản, ôm cậu suốt đêm, suốt đêm.

Vương Nhất Bác lúc dậy gắt ngủ như vậy mà mấy hôm đó còn hẹn giờ điện thoại reo nửa đêm, chỉ để thức dậy sờ xem cậu có phát sốt đột ngột không.

Chưa được một tháng nữa mà, sao đã...

Tiêu Chiến hoảng hốt trong lòng, rầu rĩ nghĩ, cái này có tính là... bạo lực lạnh sau hôn nhân không?

Nếu là trước đây, Vương Nhất Bác bảo cậu đi ngủ trước đi, Tiêu Chiến đương nhiên không nói thêm một câu, trực tiếp nằm luôn, nhưng gần đây cậu bị Vương Nhất Bác nuôi cho to gan, có chuyện muốn nói là không kiềm được, đặt tay lên cổ tay anh, dựng thẳng hai vành tai đỏ, thành khẩn nói: "Không có anh bên cạnh, em sao ngủ trước được."

"Phụt..." Lần này Vương Nhất Bác hết gồng nổi, anh ngước mắt nhìn cậu, cười hạ giọng: "Cục cưng, mới mấy ngày đã hết nhịn nổi rồi hả?"


"Không phải chuyện đó mà!" Tiêu Chiến cứ như bị giẫm phải đuôi, lắp bắp: "Chỉ muốn nằm xuống với anh thôi... Đương nhiên, cũng... cũng thích chuyện đó."

Vương Nhất Bác mỉm cười thở dài, vứt kịch bản, đi nằm với cậu.

"Không khen em có vóc dáng đẹp thì không vui à?" Vương Nhất Bác bóp eo cậu, chuyên nhắm vào chỗ nhột của cậu mà sờ, còn không cho cậu né, "Tự nhìn vào gương đi, gầy đến độ nào rồi hả? Anh mà còn hùa theo bọn họ khen em thì có phải em sẽ hăng hái giảm cân hơn nữa không?"

Tiêu Chiến nhột toát mồ hôi, nghe vậy tim mềm nhũn ra, nói nhỏ: "Để quay phim..."

"Thấy vừa thì ngưng đi." Vương Nhất Bác vuốt ve sống lưng Tiêu Chiến, "Anh thấy vậy được rồi, đến đoạn giữa phim, khi gia đình có chuyện em còn phải gầy thêm nữa, chưa xong đâu, lỡ phá tướng thì sao? Mai anh nói với Nhâm Hải Xuyên một tiếng, vậy được rồi."

Thật ra Tiêu Chiến cũng thấy thế này là được rồi, nhưng năm kí là mức mà Nhâm Hải Xuyên đưa ra cho cậu, hẳn phải có lý do của ông ấy, cậu chần chừ nói: "Không chừng... đã tính toán chuyên nghiệp? Để hiệu quả lên hình được tốt nhất hay gì đó..."

"Bạo gan thật nha..." Vương ảnh đế cười nhẹ, "Ý em là, thấy anh không chuyên nghiệp bằng Nhâm Hải Xuyên?"

"Không không không, ứ..."

Trong chăn, tay Vương Nhất Bác ngọ nguậy, Tiêu Chiến lập tức không nói nên lời.

Tiêu Chiến gục đầu lên vai Vương Nhất Bác, thở một lúc mới nói: "Thầy Vương... đương nhiên chuyên nghiệp."

"Lâu lắm rồi không nghe em gọi anh là thầy Vương đó nha." Tay Vương Nhất Bác nhẹ lại, cười, "Mà nói chứ, lẽ ra lần này phải thêm khâu thử vai nữa... Trực tiếp giao vai chính cho em như thế, lỗ quá."

Vương ảnh đế từng là giám khảo thử vai của "Tên khốn", chỉ tiếc không đến lượt Tiêu Chiến, bây giờ lần nào nghĩ tới cũng canh cánh nuối tiếc.

Trán Tiêu Chiến thấm mồ hôi, cậu hôn hôn cằm Vương Nhất Bác, nói nhỏ: "Bây giờ thử... cũng được mà."

Mấy hôm nay Tiêu Chiến đã thuộc gần xong kịch bản rồi, không sợ kiểm tra đâu, còn đang mong thừa cơ đòi Vương Nhất Bác thưởng kìa.


Vương Nhất Bác thuận miệng nhắc vài cảnh, quả nhiên cậu nhớ hết thoại.

Vương Nhất Bác nhướng mày, "Lợi hại quá ta? Thưởng em chút nha... để động viên."

Mặt Tiêu Chiến đỏ bừng lên, đầu óc mụ mị, gian nan nói nhỏ theo Vương Nhất Bác: "Anh thưởng em... cái gì vậy?"

Vương Nhất Bác ung dung cười, trở mình, để Tiêu Chiến nằm sấp trên người mình, anh hôn tai Giang Trì, thì thầm: "Thưởng cho em... làm kỵ sĩ."

...

Sáng sớm hôm sau, quả nhiên Vương Nhất Bác gọi cho Nhâm Hải Xuyên, dùng thân phận của chế tác và người có thâm niên trong giới điện ảnh để khẳng định vóc dáng hiện tại của Tiêu Chiến.

Nhâm Hải Xuyên lại chẳng kiên trì mấy, gật đầu nói: "Nếu cháu thì được rồi thì tạm thời không cần giảm nữa, duy trì cân nặng hiện tại không tăng nữa là được, dù sao mấy hôm nữa cậu ấy cũng vào đoàn rồi, chú gặp cậu ấy rồi sẽ tự xem xét."

Ghét gì nhắc đó.

Mấy hôm nữa là Tiêu Chiến phải đi rồi.

Vương Nhất Bác châm thuốc, nói: "Cháu không vào đoàn sớm được... Chú mát tính một chút, đừng mắng cậu ấy mãi."

Nhâm Hải Xuyên cười lạnh, "Tiêu Chiến không nũng nịu như cháu tưởng đâu, không muốn bị mắng được, quay phim cho tử tế vào."

"Chú..." Vương Nhất Bác cố nén giận, cười nói: "Không phải, thời gian gần đây cậu ấy không phải quay, thảnh thơi quen rồi, đột ngột vào đoàn sợ khó điều chỉnh được, chú..."

"Không xuống giường nổi? Không sao." Đạo diễn Nhâm không chịu mềm không ưa cứng thiết diện vô tư, giọng cứng như đá lạnh như băng: "Chú tự gọi cậu ấy cho, cháu bên đó cũng không dậy nổi đúng không? Cần chú moring call mỗi ngày luôn không?"

"..."

Dịch vụ đánh thức của đạo diễn Nhâm, chắc chắn đầy tinh thần giác ngộ, mặt trời chân lý chói qua tim.

Vương Nhất Bác từ bỏ ý định nói chuyện bình thường với ông già này, tưởng tượng cảnh mỗi sáng thức dậy mình và Nhâm Hải Xuyên cầm điện thoại xiên xỏ móc họng nhau một tiếng đồng hồ, làm cả hai đoàn phim ỏm tỏi lên, day trán, "Thôi chú ạ, đừng đày đọa lẫn nhau mà làm gì."

Vương Nhất Bác cúp máy, quay về giường vò nhẹ tai Tiêu Chiến.


Bên má Tiêu Chiến còn ngấn vải gối, cậu cố mở mắt ra, nói nhỏ: "Anh mới gọi điện thoại ạ?"

"Sợ em bị mắng, tiêm phòng cho đạo diễn Nhâm ấy mà." Vương Nhất Bác cố nhịn cười, "Hình như chữa lợn lành thành lợn què rồi... Anh không đến sớm được, em thuận ý chú ấy một chút."

Tiêu Chiến dụi mắt, hiểu ra, cười cười, "Đạo diễn Nhâm tốt như thế, sao anh cứ lo mãi vậy."

"Có gì tốt?" Vương Nhất Bác xoa dấu ngấn trên mặt Tiêu Chiến, "Có tốt bằng ông xã em đến đó tọa trấn không?"

Lần nào Tiêu Chiến nghe Vương Nhất Bác xưng hai chữ này cũng xấu hổ, giả vờ như không nghe thấy, nói nhỏ: "Đương nhiên không rồi... Anh yên tâm, em nhất định sẽ cố gắng diễn thật tốt, không để bị mắng."

"Ngày mai..." Vương Nhất Bác suy nghĩ chốc lát, nói: "Chiều mai hẵng đi, đừng đến thẳng trường quay, về nhà trước."

Về nhà, đương nhiên đang nói đến căn biệt thự của Vương Nhất Bác ở Bắc Kinh.

Vương Nhất Bác đưa chìa khóa cho Giang Trì từ lâu, nhưng Tiêu Chiến vẫn chưa về đó lần nào.

Hai chiếc chìa khóa mới tinh, được Tiêu Chiến cất kĩ ở ngăn trong va li hành lý.

Lần nào nhớ đến hai chiếc chìa khóa ấy lòng cậu cũng ấm dạt dào.

"Về nhà xem thử bố trí như thế có thích không, không thích thì phải nói, tranh thủ lúc chúng ta đều đang quay phim nhà trống để bọn họ sửa sang sớm." Vương Nhất Bác nghĩ nghĩ rồi lại nói: "Hay để Sầm Văn về cùng em?"

"Không cần đâu." Tiêu Chiến nghĩ tới chuyện sắp đi cũng quyến luyến vô cùng, lắc đầu, "Em báo cho Lý Vĩ Lực rồi, cậu ấy đang chờ sẵn."

Vương Nhất Bác gật đầu, anh nhìn nhìn vẻ mặt cậu, bật cười, "Không muốn đi tới vậy sao?"

Tiêu Chiến thật thà gật đầu, "Cứ nghĩ tới chuyện mấy tháng nữa anh mới đến được thì trong lòng lại..."

Tiêu Chiến không nói tiếp, nhưng đương nhiên Vương Nhất Bác hiểu.

"Tặng em vài thứ?" Vương Nhất Bác cười cười, thuận miệng nói: "Mang mấy món sơ mi, dây nịt, bịt mắt ngủ gì đó của anh theo?"

Mắt Tiêu Chiến sáng rực lên, gật đầu, "Dạ!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui