Đời Này, Ngu Ngốc Một Lần Là Đủ Rồi [bác Chiến]

Ăn uống no đủ xong xuôi đã là hơn ba giờ sáng.

Hai người đều chưa được nghỉ ngơi suốt gần mười hai tiếng, Vương Nhất Bác không kiềm được, đánh ngáp, anh lơ lơ lửng lửng lục tìm cho Tiêu Chiến giờ mắt đỏ như thỏ con bộ đồ ngủ chưa mặc, đang định xua Tiêu Chiến đi ngủ thì Vương Nhất Bác nửa tỉnh nửa mơ chợt nhớ ra một chuyện.

Trong căn nhà này của anh, chỉ có một cái giường.

Vương Nhất Bác nói chỗ mình "không tiếp đãi người ngoài" không phải để dỗ Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác có hơn một căn nhà riêng ở Bắc Kinh, nhưng đây là chỗ anh thường về nhất, những lúc không đóng phim, chín mươi phần trăm thời gian anh ở đây, vì vậy khi trang hoàng thiết kế hoàn toàn phối hợp theo nhịp điệu sinh hoạt của anh, phòng ngủ phụ tầng một sửa thành phòng giày dùng cất giày da và túi xách, thư phòng phòng ngủ tầng hai đập thông toàn bộ, sửa thành phòng quần áo rộng. Gác mái tầng ba cải tạo còn triệt để hơn, mở rộng cho gác mái nối liền với ban công, thay mái nhà bằng bộ khung kính, đặt một hồ bơi cỡ vừa ngoài sân thượng, bên cạnh là mấy thứ dụng cụ anh hay dùng, xem như kiêm thêm phòng thể hình.

Thiết kế và bố cục cả căn nhà không có đến nửa phần ấm áp, đồ đạc cũng lạnh lùng cao quý như chủ nhân, còn tỏa ra bầu không khí cự tuyệt người lạ.

Tiêu Chiến buồn ngủ tới không mở mắt nổi, cậu không biết sao Vương Nhất Bác lại ngây ra, cố sức lên tinh thần hỏi: "Anh quên gì sao?"

Vương Nhất Bác thầm nói phải, quên là chỗ tôi không dư giường.

Vương Nhất Bác quay đầu nhìn Tiêu Chiến, mặt bình tĩnh: "Không có gì, theo tôi."

Tiêu Chiến theo Vương Nhất Bác đi qua phòng quần áo rộng, vào phòng ngủ, cuối cùng cũng nhận ra có sự chẳng lành.

Tiêu Chiến nhìn nhìn căn phòng ngủ trang hoàng đơn giản của Vương Nhất Bác, cười gượng, "Sao anh... dẫn em vào phòng ngủ chính?"

Vương Nhất Bác đang đau đầu không biết tối nay ngủ ở đâu, nghe vậy chợt cười, hỏi ngược lại: "Cậu nói xem?"


Tiêu Chiến: "..."

Tim Tiêu Chiến nhảy nhót tưng bừng, lưng rịn mồ hôi.

Gian dối một cách lộ liễu, cưỡng ép bắt ở lại đêm, rượu thịt no say thì dẫn mình vào phòng ngủ chính... Nếu đối phương không phải Vương Nhất Bác thì giờ Tiêu Chiến có thể xác định là sắp có biến.

Vương Nhất Bác uống say nét mặt thả lỏng mất tập trung hơn hẳn lúc thường, cả người tỏa ra thứ khí chất mê hoặc lòng người, mắt anh khẽ cười, trêu đùa nhìn Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến hít sâu, nhắm mắt dùng vài giây hồi tưởng bố cục nhà Vương Nhất Bác, ngập ngừng đoán: "Nhà anh... chỉ có một phòng ngủ?"

Vương Nhất Bác cười, "Sao lại thông minh thế này?"

Tiêu Chiến cười khổ, sơ ý nói thật: "Bằng không lẽ nào anh lại định dùng quy tắc ngầm với em?"

Người nói vô tâm, Vương Nhất Bác mấy tiếng trước mới bị Vương Hoa Quyền đắc chí bảo đảm "đến lúc kí hợp đồng với cậu ta rồi cháu muốn làm gì thì làm" lại mất tự nhiên, Vương Nhất Bác ho vài tiếng, quay lại mở tủ, kéo tấm chăn mới ra ném cho Tiêu Chiến, rồi anh tự cuộn chăn trên giường lại ôm lên, rề rà nói: "Cậu đoán trúng rồi, tôi chỉ có một chiếc giường thôi, cậu ngủ đi, tôi xuống lầu ngủ tạm một đêm."

"Không không không." Tiêu Chiến sao nỡ lòng chứ, "Hôm nay anh uống say, cuộn người trên sofa cả đêm sáng mai dậy dễ bị đau cơ lắm, em buồn ngủ lâu rồi, ngủ đâu cũng được..."

"Suỵt..." Vương Nhất Bác cười, "Lần đầu tiên đến, còn vì tôi ép giữ cậu lại, còn bắt cậu ngủ sofa nữa thì tệ quá, đừng lề mề nữa..."

Lời Vương Hoa Quyền nói cứ tua đi tua lại trong đầu Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác không nhịn được phải nói vài câu gỡ vốn: "Lần sau đi, tắm rửa sạch sẽ, rồi tôi dùng quy tắc ngầm với cậu."


Tiêu Chiến hoảng, nhỏ giọng nói trong lòng, lúc nãy em đã tắm rửa sạch sẽ lắm rồi...

"Tôi buồn ngủ thật rồi, đừng lải nhải nữa."

Vương Nhất Bác không nghe Tiêu Chiến nói thêm gì, anh nhìn vành tai đỏ ửng của cậu, đột nhiên nhớ ra gì đó, một tay ôm chăn, tay kia đưa lên, vò mạnh vành tai cậu.

Tiêu Chiến đau rụt cả cổ, ngơ ngác nhìn Vương Nhất Bác, không biết mình vừa làm gì sai.

Vương Nhất Bác mặc kệ Tiêu Chiến đang đờ mặt ra, cười với tay tắt đèn phòng ngủ, chỉ để lại cây đèn bàn nhỏ trên đầu giường cho cậu rồi xuống lầu.

Một đêm trôi qua.

Sáng hôm sau khi mặt trời ló dạng, hai người vẫn đang ngủ.

Sofa phòng khách không hề nhỏ, thừa chỗ cho Vương Nhất Bác nằm, Vương Nhất Bác ngủ không chật chội gì, chỉ là anh quen ngủ giường rộng, tay chân không có chỗ vung, lúc trời sáng trở mình hai lần, cánh tay rơi ra, đáp xuống sàn.

Chín giờ, robot lau nhà tự động tới giờ hẹn làm việc, tận tụy bắt đầu chạy khắp nhà lau dọn, lúc chạy ngang sofa, robot lau nhà bận chóng cả mặt đại nghịch bất đạo dám đụng phải cổ tay Vương Nhất Bác, hai lần.

Vương Nhất Bác gắt ngủ dữ dội, chậm rãi mở mắt.

Không một kẻ nào được phép hỗn xược với Vương ảnh đế.


Máy lau nhà cũng không.

Tiêu Chiến thức giấc vì tiếng mắng inh ỏi của Vương Nhất Bácn, mơ màng mở mắt.

Cậu mất một lúc mới nhớ ra, đây là nhà Vương Nhất Bác.

Tối qua cậu ngủ trên giường Vương Nhất Bác.

Gò má Tiêu Chiến ửng hồng, mình... mình trộm cái gối về làm kỷ niệm được không?

Tiêu Chiến quay lại ngắm nghía cái gối mình nằm tối qua thật, nghĩ thấy lột cái bao gối đem về cũng được.

Điện thoại Tiêu Chiến kêu rừm rừm, cậu xoa xoa cái má đỏ, thầm mắng mình bại hoại đạo đức, cầm điện thoại lên nhìn, một đàn em của cậu.

Tiêu Chiến nghe máy, chúc mừng năm mới nhau rồi cậu đàn em cười hì hì nói: "Anh, em nghe nói nửa năm nữa là anh hết hợp đồng với Giải Trí Thế Kỷ?"

Tiêu Chiến cười, "Ừ, sao vậy?"

"Không có gì, hôm qua em đi chơi với bạn, nghe cậu ấy nói tháng trước công ty bên đó phân tích thị trường, đang suy xét có nên mời anh sang bên đó không, bọn họ còn lập hẳn một đội ngũ riêng, rất chính thức đó."

Tiêu Chiến nhớ tới chuyện lần trước văn phòng Dư Tân Trạch liên lạc với mình, tưởng là bên ấy, nói khéo: "Còn nửa năm nữa mà, chưa vội... Sau này rồi nói."

"Đừng đừng đừng, sao không vội được?" Đàn em của Tiêu Chiến thật ra đang thực hiện nhiệm vụ, hỏi dò: "Tinh Quang đó, anh có hứng thú không?"

Tiêu Chiến ngơ người, "Truyền Thông Tinh Quang?!"


Tiêu Chiến nghĩ ngay đến Vương Nhất Bác dưới lầu.

Trong giới không ít người biết, chủ tịch Tinh Quang là chú của Vương Nhất Bác.

Giọng nói mừng rỡ của Tiêu Chiến khiến đàn em cậu yên tâm, cậu nhóc thở phào, cười nói: "Em biết anh sẽ có hứng thú mà! Vậy thì tốt vậy thì tốt..." Đàn em của Tiêu Chiến từng được cậu dìu dắt, luôn rất cảm kích cậu, được người ta nhờ hỏi hộ chuyện này vẫn để mãi trong lòng, sợ mấy năm nay đàn anh mình thật sự dã tâm lên theo danh tiếng, có mắt như mù đắc tội rất nhiều người bên kia.

"Vậy anh chờ nhé, bọn họ thành tâm lắm, có lẽ không bao lâu nữa sẽ có người liên hệ với anh thôi, đến lúc đó hai bên nói kĩ với nhau nhé." Đàn em của Tiêu Chiến đang sốt ruột trả lời cho người ta, vội cúp máy.

Phòng khách tầng một, Vương Nhất Bác vừa phát tiết cơn gắt ngủ nghe điện thoại, sắc giận nhạt dần, thay bằng ý cười.

"Cháu nói gì á?" Vương Nhất Bác nhướng mày thở ra, phì cười với Vương Hoa Quyền, "Trước đó chắc cậu ấy căn bản chẳng hay biết gì đâu? Đã nói với chú rồi, cậu ấy không phải loại người đó, mà chú biết chưa? Quá nửa khuya, cháu phục trước cửa tòa nhà cậu ấy ghi hình, gọi một cú điện thoại, cậu ấy lập tức hủy hẹn với người ta, lên xe theo cháu về nhà."

Vương Hoa Quyền bình tĩnh nói: "Cũng may, cậu ấy nhận điện, nếu không cả đám bọn họ hoan hoan hỉ hỉ đi lướt qua xe cháu, chắc cháu không dỡ luôn đài truyền hình của người ta quá?"

Vương Nhất Bác đang vui, tết nhất mà, không hơn thua với người lớn, huống chi anh còn có việc cần nhờ Vương Hoa Quyền.

Vương Nhất Bác cười khẽ, "Chuyện này đã mười phần chắc chín rồi nhỉ? Hiểu lầm trước đây cũng giải thích rõ ràng rồi, sau này người ta đến chỗ chú, đừng có đông đá cậu ấy đó."

Vương Hoa Quyền tỉnh rượu dậy đã quên sạch mấy lời mình nói hôm qua rồi, cười ha hả: "Chú bảo đông đá cậu ấy bao giờ, tôi dám đông đá người thiếu gia nhà tôi bảo kí hợp đồng à? Yên tâm đi, Tinh Quang không thiếu tài nguyên."

Vương Nhất Bác yên lòng, Vương Hoa Quyền ngẫm nghĩ rồi hỏi: "Đúng rồi! Sao cháu không cho người báo cậu ấy đã biết liên lạc với người đại diện của cậu ấy rồi?"

"Nói thì sẽ phải nói, có điều... ngày giao thừa, nhắc chuyện phiền lòng đó làm gì." Nụ cười trên mặt Vương Nhất Bác nhạt bớt, "Cháu hiểu rõ là được rồi, mà... dù không nói thì Cảnh Thiên cũng sắp đoán được rồi."

Vương Nhất Bác cười khẽ, "Cho thứ rùa con rùa cháu đó sợ tới chết."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận