Hai người đàn ông bỗng nhiên lắng xuống, thở hồng hộc trợn mắt nhìn đối phương, lại vẫn giữ thế thủ chặt lấy bên kia, trong căn phòng chỉ
nghe được tiếng 2 người họ nặng nề thở dốc, từng chút từng chút……
Sau cùng Kỷ Nam Phương buông tay trước, Diệp Thận Khoan vẫn không động
đậy, vẫn y nguyên siết chặt cổ Kỷ Nam Phương, nhìn chòng chọc vào mắt
anh: “Cậu và Thủ Thủ đang yêu nhau à?”
Kỷ Nam Phương miễn cưỡng cười, Diệp Thận Khoan ánh mắt sắc nhọn, cánh
tay lập tức gồng sức, tức lồng lộn: “Cậu cũng xứng để yêu Thủ Thủ cơ à?
Loại công tử như cậu! Dựa vào cái gì đòi yêu Thủ Thủ hả? Con bé vẫn còn
là trẻ con, nó chẳng hiểu cái quái gì cả!”
Kỷ Nam Phương buột miệng nói: “Tôi thật lòng đấy.”
Ai mà biết Diệp Thận Khoan lại hung tợn y như cũ thụi thêm một đấm nữa:
“Cậu thì có cái gì thật lòng! Thứ miệng nam mộ bụng 1 bồ dao găm như
cậu! Thủ Thủ chỉ là đứa trẻ! Cậu cũng dám xuống tay!”
Thủ Thủ liều mình kéo Diệp Thận Khoan: “Anh cả! Đừng đánh nữa! Anh cả…..”
Không biết tại vì sao, Kỷ Nam Phương lần này không tránh né nữa, tùy cậu ta vung tay đá chân, Thủ Thủ nhìn Diệp Thận Khoan không chút kiêng nể,
cú trước mạnh hơn cú sau, chỉ sợ sẽ gây ra án mạng mất, gấp gáp như chực khóc: “Anh cả! Anh cả à!”
Diệp Thận Khoan gân cốt rã rời, cuối cùng buông tay, hung dữ nói: “Kỷ Nam Phương, cậu cứ đợi đấy, xem tôi trị cậu thế nào!”
Rồi túm lấy Thủ Thủ: “Đi theo anh!”
Thủ Thủ bị anh ấy lôi ra ngoài đến lảo đảo loạng choạng, quýnh quáng gọi: “Anh, anh để em thay quần áo đã.”
Diệp Thận Khoan cũng tức giận đến mị cả đầu, nhìn áo ngủ trên người cô,
cuối cùng lỏng tay, Thủ Thủ lùi bước chạy lại phía Kỷ Nam Phương, ngồi
bệt xuống xem anh cả mặt đầy máu tươi nằm bất động ở đó, không kìm được
hoảng loạn: “Kỷ Nam Phương! Kỷ Nam Phương anh không sao chứ?”
Anh cựa quậy một cái: “Chết làm sao được.”
Diệp Thận Khoan sục sôi, quay lại lôi Thủ Thủ dậy, một tay lại túm lấy
vạt áo Kỷ Nam Phương: “Cậu còn dám nói chuyện với nó à! Cậu thử đụng vào nó lần nữa xem, tôi đánh chết cậu đấy!”
“Cậu đánh đi!” Kỷ Nam Phương lại nhếch miệng cười, thờ ơ không thèm quan tâm: “Dù sao tôi và Thủ Thủ cũng đang yêu nhau, không chỉ đang yêu nhau đâu, tôi còn muốn cưới em cậu nữa, cậu muốn đánh chứ gì, thế thì đánh
đi, tùy cậu!”
Diệp đại công tử nhất thời mà sững sờ, qua nửa buổi mới lấy lại được ý
nghĩ, siết vạt áo Kỷ Nam Phương: “Cậu mà dám không lấy Thủ Thủ, tôi sẽ
đánh chết cậu!”
Cậu ta đột nhiên quay ngoắt 180 độ như thế, Kỷ Nam Phương không kìm được khà khà bật cười, Diệp Thận Khoan vốn đang tức giận không nén được,
thấy anh mặt mũi bầm dập còn cười đến mừng rỡ, không hiểu tại vì sao,
cơn tức giận cũng dần dần xuôi xuống, lại nhìn đến bộ dạng sống dở chết
dở của Kỷ Nam Phương, dường như bị mình đánh thậm tệ lắm rồi, liền kéo
anh dậy: “Còn giả vờ chết cái gì đấy?”
Kỷ Nam Phương bị đụng đến chỗ vết thương, đau đến cứ hít hà: “Anh cả! Anh xuống tay cũng dã man thật!”
Câu “anh cả” gọi sao mà vừa khéo, Diệp Thận Khoan nghĩ thế là từ nay Kỷ
Tam vênh váo tự đắc sắp phải gọi mình là Anh cả, tâm trạng ngay lập tức
khoan khoái trở lại, mặt vẫn lại kiên quyết như cũ: “Đây còn là nhẹ đấy, cậu mà dám không tốt với Thủ Thủ, cậu cứ đợi đấy.” vừa xoay đầu lại
thấy Thủ Thủ chạy vào phòng ngủ, cửa dập lại “ầm” một tiếng.
“Ngây ra đấy làm gì?” Diệp Thận Khoan lập tức nhắc nhở em rể tương lai: “Mau vào dỗ dành đi chứ?”
Thấy Kỷ Nam Phương bất động, Diệp Thận Khoan chỉ hận rèn sắt không thành thép: “Bình thường không phải cậu giỏi nhất là dỗ dành con gái à? Mau
vào nói mấy câu dễ nghe đi, đừng có mà để Thủ Thủ khóc. Hay tôi đi trước đây, đỡ làm Thủ Thủ cảm thấy xấu hổ.” Bước được mấy bước lại cảm giác
không đúng lắm, ngoảnh đầu nói thêm Kỷ Nam Phương: “Qua mấy ngày nữa tôi tính sổ với cậu sau!”
Cậu ta đến nhanh, đi cũng nhanh, nói đi là đi, còn giúp bọn họ đóng cửa cẩn thận.
Thủ Thủ nằm sấp trên giường nằm im lìm, Kỷ Nam Phương nghĩ đến lần trước hôn cô đã khóc đến như thế, lần này tai vạ to rồi, còn không biết cô sẽ phản ứng thế nào nữa.
Thế nên nghĩ ngợi một lúc, mới thấp giọng nói: “Thủ Thủ, đừng ngủ nữa, anh đưa em ra ngoài ăn cơm nhé, sắp 12 giờ rồi.”
Thủ Thủ vốn không khóc, chỉ cả người rịn mồ hôi, nằm mọp ở đó không động đậy.
Kỷ Nam Phương liền can đảm hơn một chút, áp sát nói: “Hay em đánh anh đi? Đánh anh một trận đi, thế nào?”
Thủ Thủ cảm thấy phiền, anh còn cố ý áp sát hơn: “Dù sao anh cũng vừa bị anh trai em đánh rồi, em muốn đánh thì cùng một thể đi, đỡ cho anh vừa
dưỡng thương xong rồi, em lại nhớ ra là muốn đánh anh.”
Thủ Thủ cảm thấy anh cười đùa cợt nhả như thế, thật sự đáng ghét đến cực điểm, lật mình lại đẩy anh: “Anh đi ngay cho em!”
Bàn tay vừa vặn đẩy phải sống mũi anh, sống mũi anh vốn đang bầm tím,
nhịn không được kêu “oái” một tiếng, bụm lấy mũi: “Em còn định đánh thật ư?”
Cô giơ chân lại đá anh: “Em bảo anh đi đi!”
Anh mặt dày mày dạn: “Anh trai em vừa mới đánh anh thậm tệ, anh bị nội thương rồi, không đi được.”
Thủ Thủ nóng giận bực tức hỏi: “Thật cơ đấy? Anh nội thương chỗ nào cơ à?”
“Em xem mấy vết thương bên ngoài đây này” Anh chỉ lên mặt mình: “Nội
thương đâu có nhìn ra được đâu, em nhìn mấy vết ngoại thương này là biết anh nội thương không nhẹ đâu nhé.”
Diệp Thận Khoan ra tay cũng thật chẳng nể nang gì, cả mặt anh một mảng
thâm tím lại một mảng đỏ ửng, còn có vết móng tay cô cào lên một vệt
xước dài, cô lờ mờ nhớ lại một chút tình hình đêm qua, cả mặt liền nóng
gắt, đột nhiên lại đạp anh thêm cái nữa: “Anh đi đi!”
Anh không đi, trái lại ôm lấy cô vào lòng, cô vùng vằng như chú vịt con
đạp nước trong ao, nhưng anh giữ rất chặt, siết lấy cô, anh cúi đầu nói: “Thủ Thủ, chúng ta kết hôn nhé.”
Thủ Thủ ngây ra cũng được một lúc rồi mới hỏi: “Vì sao?”
Anh dường như cũng có chút thất thần, qua một hồi rồi bảo: “Chúng ta
đương nhiên phải kết hôn rồi, bằng không anh làm sao giải thích với nhà
em đây!”
Thủ Thủ lại hung hăng đạp anh: “Anh đi chết đi!”
Đây có lẽ là câu mắng người độc ác nhất của cô, từ nhỏ cô bị quản rất
nghiêm, đến mắng người cũng không tìm ra nổi câu nào khó nghe hơn.
“Thủ Thủ….” Anh dỗ cô giống như dỗ dành 1 đứa trẻ: “Cưới anh nhé, 2 nhà
chúng mình đã rất thân nhau rồi, bố mẹ anh nhất định sẽ rất yên tâm.”
Kết hôn ư?
Ánh mặt trời Nam California dường như chói lòa lấp lánh ngay trước mặt.
Dịch Trường Ninh đôi mắt đen láy xuyên qua lớp màn hình đau đáu nhìn vào cô, hơi gói gọn nét cười, phảng phất còn cái gì đấy như chưa từng thay
đổi.
Thế nhưng cô lại không đợi được anh rồi.
Anh sẽ không quay về nữa rồi, càng sẽ không cưới cô nữa.
Vậy thì đời này cô gả cho ai, không phải đều như nhau ư?
Phải, cô sớm muộn gì cũng phải lấy người khác, bởi lẽ Dịch Trường Ninh đã kết hôn rồi.
Nản chí rồi, thế nên cũng sờn lòng đi.
Kết hôn thì kết hôn vậy, Kỷ Nam Phương nói đúng lắm, Kỷ gia và Diệp gia
quan hệ nhiều đời, thân đến tận gốc rễ, ít nhất bố mẹ nhất định sẽ yên
tâm.
Vả lại, anh kết hôn với người khác chứ gì? Tại sao cô không thể nào?
Sắc mặt cô mệt mỏi rã rời đến gần như trắng bợt, đôi lông mi dài cụp
xuống, trong mắt phảng phất có đến hai đốm tối đen, Kỷ Nam Phương thấy
không nỡ, sợ bản thân mình thúc ép dồn dập quá, liền nói: “Hay chúng
mình đợi thêm một thời gian, đính hôn trước, sang năm mới kết hôn, được
không?”
Không, cô không muốn đợi thêm nữa, bởi lẽ anh ta thật sự không cần cô
nữa, không quay đầu lại nữa rồi. Đời người đã như lạch trời khó qua, vậy thì chi bằng dứt khoát cắt phứt đi sợi tham vọng cuối cùng, cô không
muốn đợi thêm nữa, cô vĩnh viễn không muốn đợi anh thêm nữa.
Cô nói: “Em muốn trong năm nay kết hôn, ngay bây giờ kết hôn, mẹ anh không phải cũng rất nôn nóng thúc giục anh kết hôn sao?”
Trước anh còn có 2 người chị gái, anh là con út trong có, cũng là đứa
con trai duy nhất, vừa bước qua tuổi 25 mẹ anh đã nôn nóng lắm rồi, thúc giục đến gần 2 năm nay.
Kỷ Nam Phương hơi ngờ vực, nhưng mà chống chọi lại vận may xưa nay chưa
từng là tác phong của anh, thế nên anh mừng rỡ nói: “Vậy không đính hôn
nữa, kết hôn luôn! Hôm nay anh về nhà nói với ông cụ, ông cụ nhất định
rất mừng.”
Anh ôm Thủ Thủ lại ra sức hôn một cái: “Bố em gần đây có nhà không? Hay
nói bố anh gọi điện cho bố em trước nhé? Hay thôi, anh vẫn về nhà nói
với ông cụ trước đã.”
Thủ Thủ chỉ thấy anh cười khấp khởi, cả mặt vẫn còn bầm tím, khôi hài
không nói nổi, cuối cùng nhịn không được: “Anh cứ thế này về nhà gặp ai
chứ? Như đầu heo ấy! Rõ buồn cười!”
Kỷ Nam Phương thấy cô cười rồi, lập tức hả hê trong lòng: “Trư bát giới sắp có cô dâu, có thể không buồn cười à?”
Thủ Thủ nghe thấy 2 chữ “bát giới” ấy, trong lòng phút chốc như nhát dao xoẹt qua, nụ cười trên mặt cũng từ từ bợt nhạt, nhưng Kỷ Nam Phương
không để ý lắm, anh vinh dự hôn cô.
Nhưng ngoài tầm với của Thủ Thủ lại là mẹ cô, mẹ cô nhận được điện thoại xong lập tức từ Châu Hải bay về, vừa xuống máy bay đã gọi Thủ Thủ về
nhà ngay lập tức, thần sắc thận trọng đến dường như là nghiêm khắc:
“Chuyện con và Kỷ Nam Phương, bố mẹ không thể đồng ý.”
Thủ Thủ ngẩng đầu tìm bóng dáng bố.
“Không cần tìm, bố con đi Phúc Kiến họp rồi, ý kiến của ông ấy và mẹ giống nhau.”
“Mẹ, sao mẹ lại không đồng ý?” cô có chút khổ sở: “Bố mẹ rốt cuộc tại vì sao ạ?”
“Con mới 21 tuổi, chưa cần thiết phải kết hôn sớm thế. Lại nói, con còn
muốn ra nước ngoài học thêm, thì tại sao phải kết hôn sớm thế này.”
“Con không muốn học lên cao nữa.”
Mẹ cô than thở: “Thủ Thủ, con còn bé, sớm thế đã quyết định chuyện cả
đời, quá nông cạn rồi. Đợi vài năm nữa không được hay sao? Đối tượng phù hợp còn nhiều lắm, đợi con học xong rồi, đến lúc ấy từ từ chọn lựa cũng được mà.”
“Mẹ à, cho dù có đợi thêm vài năm nữa, những đối tượng mà mẹ gọi là phù
hợp ấy cũng không qua nổi mấy người, không phải con trai của bạn bố, thì cũng là con trai của bạn cậu, bố mẹ dù thế nào cũng không để con lấy
người khác. Kỷ Nam Phương phù hợp với đủ thể loại yêu cầu của bố mẹ, bố
mẹ vì sao không đồng ý chứ?”
“Thủ Thủ, con nói chuyện như thế với mẹ đấy à?”
Thủ Thủ quay mặt né tránh, 2 mẹ con căng thẳng một hồi lâu, dì Tống bước vào bưng theo món trứng ếch tiềm đu đủ cho mẹ cô, cưới tít mắt nói:
“Thủ Thủ, cháu không ăn trứng ếch, nhà bếp có chưng tổ yến, hay là ăn
một chút nhé?”
(*chú: trứng ếch tham khảo ở đây các cậu tham khảo google images vậy T^T )
Cô biết dì Tống đang tìm cho mình 1 một lối thoát, nhưng cô bản tính cố
chấp, giẫm đạp vài bước lên lầu, rồi nhốt mình trong phòng.
Chẳng mấy chốc điện thoại đổ chuông, vừa vặn là Kỷ Nam Phương, tâm trạng cô đang cực tồi tệ, vốn không định nghe máy.
Di động reo một hồi lâu cuối cùng im bặt, chuyển sang máy bàn trong
phòng lại bắt đầu đổ chuông, cô vừa nhìn chiếc máy màu đỏ, biết ngay
nhất định là Kỷ Nam Phương, nhưng điện thoại đổ chuông kiên cường bất
khuất, reo liên hồi. Cô lấy gối bịt 2 tai cũng vô dụng, đành oán hận
nghe vậy: “Này Kỷ Nam Phương! Em nói cho anh biết! Bố mẹ em không đồng ý đâu, anh đến nhà em mặc áo kính hiếu với bố mẹ em cũng được, đào núi
lấp biển cũng được, mà chịu đòn nhận tội cũng xong! Dù sao anh tự mình
nghĩ các đi, em mặc kệ đấy!”
(*chú: ‘mặc áo hoa kính hiếu với cha mẹ’ – hiểu thảo với cha mẹ, mặc áo
sặc sỡ giúp vui lòng cha mẹ. Tích về Lão Lai Tử thời Xuân Thu, kha khá
dài, các cậu lại google hộ tớ vậy. Thành thật xin lỗi T^T Đào núi lấp
biển ở văn bản gốc là Ngu Công dời núi, ý nghĩa cũng tương tự với Đào
núi lấp biển, ở đây tớ dùng câu đào núi lấp biển.)
Nói một lèo xong, đầu bên kia điện thoại có tiếng người bật cười, cô mới có chút ngượng ngùng: “Bố ạ….”
“Được rồi.” Diệp Dụ Hằng cười mừng rỡ nói: “Thắng bé đó nếu đã thật sự
muốn lấy con gái bố, cứ bảo nó trước tiên đến hiếu thảo với bố mẹ, đào
núi lấp biển, chịu đòn nhận tội đã nhé.”
Cô hờn dỗi: “Bố này!”
“Lớn bằng này rồi còn làm nũng, không biết ngượng sao?”
Cô trong điện thoại rầm rì lẩm bẩm, dứt khoát nũng nũng nịu nịu, từ nhỏ
đã thế, bởi vì so với mẹ cô, bố cô thực ra càng cưng chiều cô hơn.
“Hôm qua bố Kỳ Nam Phương có gọi điện cho bố rồi, nói về chuyện của 2
đứa. Kì thực ý của bác ấy giống bố, các con còn trẻ, nhất là con, còn
chưa tốt nghiệp đại học, không cần vội vàng kết hôn, các con nếu muốn
xác lập quan hệ, hay là cứ đính hôn trước đã.” Ngừng một lúc, lại bảo:
“Thủ Thủ, bố còn muốn giữ con thêm mấy năm nữa, con là tiểu công chúa
của cô, bố không nỡ sớm gả con cho người ta đâu!”
Cô chỉ cảm giác chua xót, thực ra lúc cô ra đời bố còn đang ở Quảng
Châu, sau này công việc lại vô cùng bận bịu, cô rất ít khi được gặp ông. Nhưng bố đúng là bố mà, giống như mọi ông bố trên đời này, rất thương
yêu cô, gọi cô là “tiểu công chúa”, đêm giao thừa còn cõng cô lên vai
đốt pháo bông, ra nước ngoài lúc về còn mua cho cô quà đặc biệt. Đến lúc cô đi Anh, bố mỗi lần đi châu Âu, luôn cố ý đi đường vòng qua thăm cô.
Cuối cùng Diệp Dụ Hằng nói: “Đợi lúc bố về, con dẫn Nam Phương qua nhà,
bố muốn nghe ý kiến của bản thân Nam Phương. Con nghe lời bố, đừng giận
dỗi với mẹ nữa, mẹ con thực ra cũng vì muốn tốt cho con, con còn trẻ,
rất nhiều việc không hiểu hết được, cứ ba chân bốn cắng gấp gáp muốn kết hôn như thế này, mẹ con là sợ con sau này sẽ hối hận thôi.”
Trong lồng ngực cô còn âm ỉ cảm giác đau đớn, bởi lẽ chỉ mình cô biết,
cô vội vội vàng vàng muốn lấy chồng bằng được như thế, là tại vì cái gì.
Trong lòng cô chua xót: “Bố à con hiểu mà, bố yên tâm ạ.”
Buổi tối mẹ đích thân lên gõ cửa phòng cô: “Thủ Thủ, ăn cơm nào.”
Cô không lên tiếng, mở cửa, cùng mẹ xuống lầu vào phòng ăn.
Có món bánh nếp xào cua bể mà Thủ Thủ rất thích, vừa nhìn đã biết là mẹ
xuống bếp làm bữa cơm này. Mấy năm nay công việc bận rộn, mẹ cô rất ít
khi tự mình xuống bếp. Thế nên Thủ Thủ một chút giận dỗi cũng hết veo,
mừng rỡ ăn một chén cơm, còn dùng thêm một chén canh.
Thịnh gia có thói quen ăn xong cơm là phải đi bách bộ, bên ngoài nhiệt
độ rất thấp, thế là Thủ Thủ đi cùng mẹ ra nhà kiếng trồng hoa.
Nhà kiếng thủy tinh trong suốt, có hệ thống cung cấp sưởi ấm và hệ thống tưới dẫn duy trì độ ấm cùng độ ẩm, thực ra nói là nhà hoa, mùa này lại
trồng cà chua và dưa chuột, mỗi lần người ngoài có vận may được chứng
kiến đều cảm thấy kinh ngạc cả con mắt, bởi lẽ nơi đây giống y chang một trại rau xanh thật lớn.
Dưa chuột không dài quá một ngón tay, nhỏ xíu xiu, xanh mơn mởn rất đáng yêu, Thủ Thủ thích xoa lên đầu quả gờ ráp, xoa xong quả này lại sờ đến
quả khác, khom lưng bên khóm lá cà chua phía dưới, ngắm xem quả nào chín đỏ sẽ ngắt xuống, hân hoan hệt như quay về hồi còn nhỏ.
Mẹ cũng khom lưng tìm với cô: “Đừng có chạm vào dưa chuột, không bố con lúc về tìm con tính sổ đấy!”
Thủ Thủ hỏi: “Mẹ à, mẹ và bố cưới nhau như nào thế ạ?”
“Không phải con hỏi câu này nhiều lần lắm rồi sao?”
Thủ Thủ có hơi nhụt chí: “Lẽ nào thật sự là vì một quả dưa chuột ạ? Mẹ à, mẹ cũng dễ mắc lừa quá đi.”
Mẹ Thủ Thủ đứng dậy hơi mỉm cười, phụ nữ Thịnh gia đều có tiếng là xinh
đẹp, mẹ Thủ Thủ cũng có 1 đôi mắt to, đen láy lắng dịu, được di truyền
những nét dung mạo đẹp đẽ từ bà ngoại Thủ Thủ. Bà dường như trầm ngâm
suy nghĩ: “Bố con đối với mẹ rất tốt, mẹ cảm thấy ông ấy chính là người
mẹ cần tìm.”
Thủ Thủ cảm giác xót xa trong lòng, cô cũng tìm được người mình cần tìm ấy, chỉ là người đó lại không cần cô.
“Bố con là con trai út ít trong nhà, ông nội con rất chiều bố, nghe nói
mẹ là con gái của nhà họ Thịnh, liền nổi giận đùng đùng. Nói biết bao
nhiêu cô gái con nhà căn bản thì không thích, tại vì sao lại yêu phải
đại tiểu thư con nhà tư bản? Thời đó cải cách văn hóa vừa kết thúc, mọi
người đều là những người từng trải qua chuyện kinh hãi, hễ gặp chuyện gì đó tương tự dù bình thường cũng vô cùng sợ hãi, ông nội con lo lắng
thực ra cũng có lý của ông, nhưng bố con không nghe lời, may mà chưa nổ
ra cuộc cách mạng gia đình. Ông ấy nửa đêm trèo tường ra ngoài gặp mẹ,
kết quả lại bị phát hiện, ông nội con tức đến nỗi bắt bố con sung quân
đến Nam Sa, nơi đó là một đảo nhỏ, nhỏ đến nỗi trên bản đồ muốn tìm cũng không tìm thấy. Mẹ lúc đó còn nhỏ, cũng chỉ 17 tuổi, trừ việc khóc lóc
ra, cái gì cũng không biết. Nhưng bà ngoại con ủng hộ mẹ, cho mẹ 40
đồng, mẹ dùng 40 đồng ấy, ngồi tàu 4 ngày 3 đêm, chạy thẳng một mạch đến Nam Hải. Sau cùng tìm được đơn vị, người ta lại không cho mẹ lên đảo,
lúc đó mẹ cũng không biết vì sao lại to gan thế, mẹ nói tôi là đối tượng của Diệp Dụ Hằng, tôi vạn dặm xa xôi đến tìm anh ấy, lẽ nào không thể
để tôi gặp anh ấy một lần sao?”
“Sau đó cấp trên của họ không có ý kiến nữa, giúp đỡ mẹ lên thuyền đi ra đảo, thuyền bé sóng lớn, mẹ nôn thốc nôn tháo. Lên được đến đảo, thuyền còn chưa cập bờ, cả người đã xỉu đi. Sau cùng nghe nói là bố con nhảy
lên thuyền bồng mẹ xuống, sau đấy đợi mẹ tỉnh lại, chỉ thấy bố con đang
ngồi trước giường nhìn mẹ cười. Bộ dạng lúc ấy, ngốc không gì tả nổi.”
“Ông ấy hỏi mẹ muốn ăn gì? Mẹ lúc đó chỉ muốn ăn dưa chuột, nhưng trên
đảo làm gì có dưa chuột chứ? Thuyền tiếp viện đem đến đều là nước ngọt
và đồ hộp thiết yếu, trên đảo quanh năm suốt tháng không có rau mà ăn,
bố con đến đó được vài tháng, khóe mồm bị tróc, không có nước tắm rửa,
da dẻ đều bị nấm…. nhưng ông ấy hoàn toàn dửng dưng. Bố con không để ý,
mẹ càng không để ý, lúc về mẹ khóc suốt cả một đường đi, mẹ nghĩ mẹ thật sự sai lầm rồi, sau đó mẹ về có đi gặp ông nội con, mẹ nói, ông con
điều bố con về đi, mẹ sau này không gặp bố con nữa là được. Rồi mẹ viết
cho bố con 1 bức thư, bảo mẹ yêu một người khác rồi, muốn chia tay.”
“Bố con viết lại rất nhiều, nhưng mẹ một bức cũng không đọc, tất cả gói
ghém lại. Ông ấy về liền đi tìm mẹ, mẹ cũng không gặp. Bố con ở ngoài gõ cửa, mẹ ở trong khóc, sau cùng bố con bỏ đi, không còn đến nữa. Chưa
được 2 năm chính sách chuyển biến tốt đẹp, mẹ và cậu lớn của con đi
Hongkong, mẹ nghĩ cả đời này có lẽ sẽ không được nhìn lại bố con nữa,
đợi thêm vài năm, biết đâu ông ấy sẽ kết hôn với người khác rồi.”
“Sau đó có 1 năm mẹ về nhà ăn Tết, lại tình cờ gặp được bố con. Lúc đó
ông ấy thực sự đã nguội lòng rồi, chuẩn bị lấy người khác rồi, không ngờ còn có thể gặp lại mẹ. Bố con dẫn mẹ đi xem nơi ông ấy trồng dưa chuột, bố con nói, anh đến dưa chuột cũng biết trồng rồi, em còn không muốn
lấy anh nữa sao?”
Thủ Thủ cảm thấy khoảnh khắc này mẹ cô rất đẹp, đứng dưới hàng rào, mỉm
cười xoa tay trên những quả dưa xanh mơn mởn, phảng phất như một tay vỗ
về hạnh phúc, khuôn mặt chỉ có kiểu rực rỡ của yên tĩnh lẫn bình ổn.
Những việc đã qua đi giống như vùi sâu dưới những năm tháng rộng dài đã
lên men, tỏ ra nồng đậm ngọt ngào.
“Thủ Thủ, mẹ chỉ hy vọng con đừng quyết định quấy quá cho xong chuyện,
bố mẹ đặt cho con tên có chữ “Thủ”, là hy vọng con có thể “thủ vọng”
được niềm vui của chính mình, bảo vệ được hạnh phúc. Điều kiện mọi mặt
của Kỷ Nam Phương không tệ, gia đình nhà ta lại quen biết với Kỷ gia đã 3 đời, theo lý mà nói bố mẹ đương nhiên đồng ý các con, nhưng mẹ vẫn hy
vọng con thận trọng, con còn quá trẻ, đừng vì quá xúc động mà tùy tiện
ra quyết định, để khỏi phải bỏ lỡ hạnh phúc thật sự.”
(*chú: ‘thủ vọng’-守望 canh gác, canh phòng, giữ gìn, nhưng tiếng việt tớ
không tìm được chữ nào trừ chữ thủ vệ, ko hợp lắm, các cậu lại thông cảm lần n vậy XD)
Chương 9-P2
Ánh mặt trời nhạt nhòa vừa vặn chụp trên khuôn mặt, Giang Tây tô màu son mới của chanel đang ngồi đối diện cô, một chút màu đỏ hồng, phảng phất
là hoa đào chúm chím, thanh bạch đến như cảnh xuân tơ xanh đang lượn lờ
vấn vít, kì thực vẫn còn đang trong mùa đông. Thủ Thủ có chút ngẩn ngơ,
bản thân thấy khó hiểu tại sao mình lại nghĩ đến những chuyện chẳng liên quan gì, bên tai hơi vo ve, rõ ràng Giang Tây vừa mới nói là: “Dịch
Trường Ninh về rồi đấy.”
Cô dường như có mảy may ơ hờ.
Cô không lái xe đến, Giang Tây hỏi: “Hay ngồi xe tớ về nhé?” Thủ Thủ lắc đầu: “Không cần đâu, tớ gọi tài xế đến, hôm nay tớ về nhà.”
Bời vì hôm nay là thứ 7, đã hẹn ngày này về nhà bố mẹ Kỷ Nam Phương,
việc nhỏ không đáng kể, chuyện chẳng dính dáng gì, lại cứ nhớ đến rõ
ràng thế này. Giang Tây đi rồi, cô ngồi trong quán cà phê, hóa ngẩn ngơ
một lúc lâu, mới lấy di động ra gọi điện thoại cho Kỷ Nam Phương.
Đổ chuông rất lâu không có người bắt máy, cô đang định cúp điện thoại, anh cuối cùng nhấc máy: “Thủ Thủ!”
Anh thở có chút dồn dập, kéo theo hơi hổn hển, tín hiệu điện thoại cũng
không được tốt, chỉ nghe thấy tạp âm xì xì xẹt xẹt, cô không kìm được
hỏi: “Anh đang làm gì thế?”
“Tắm suối nước nóng,” anh hình như dãn ra một hơi dài, tâm trạng kiểu vui vẻ: “Sao thế? Nhớ ra gọi điện cho anh à?”
“Hôm nay thứ 7, thứ 7 đầu tiên của tháng, đã nói trước là sẽ về nhà ăn cơm mà.” Cô rất nhẫn nại nhắc anh.
“Hả? Anh hồ như rất ngạc nhiên: “Xong rồi anh quên mất, anh đang ở Nhật mà.”
Cái con người này!
Thủ Thủ tức đến chết: “Anh kiểu gì thế hả? Những việc đã quyết rồi anh một chút cũng không để ý, anh rốt cuộc làm đây!”
“Được rồi được rồi em giận cái gì nào?” Anh nói: “Dù sao anh cũng không
về ngay được, hay em gọi điện cho mẹ, nói anh có chuyện đột xuất, đi
công tác rồi.”
“Kỷ Nam Phương, chúng ta li hôn đi.”
Đầu bên kia điện thoại lặng thing vài giây, qua một lúc anh mới cười:
“Em lại sao thế? Tín hiệu chỗ anh không tốt, lần trước em nói gì nhỉ, sô cô la phải không, anh nhờ người ởBelgiumđặt rồi, 2 ngày nữa là đến.”
“Em nghiêm túc đấy.” Cô thấy mệt mỏi, âm nhạc trầm thấp trong tiệm cà
phê, buông lơi một bài hát tiếng Pháp, ca từ lẫn âm luật dày đặc, cô
trong tiềm thức muốn phân biệt ca từ đang hát những gì, nhưng nghe không rõ lắm, chỉ có thể nghe rõ tiếng chính mình, dường như rã rời nặng nề:
“Đợi anh về chúng ta nói tiếp vậy.”
Cô dập điện thoại, gần như ngay lập tức có tiếng điện thoại đổ chuông,
Kỷ Nam Phương gọi lại, Thủ Thủ mệt mỏi không muốn nhận, khóa luôn máy.
Cô gọi về Kỷ gia, nói dối cả mình lẫn Kỷ Nam Phương đều đi công tác, mẹ
chồng ngược lại không nói gì. Thủ Thủ không muốn quay về nhà mẹ đẻ, càng không muốn về nhà chỗ Kỷ Nam Phương, nghĩ ngợi sau cùng là đi về ký
túc.
Cô tự pha cho mình một cốc trà nóng, đứng ở ban công hướng phía Tây, ngắm nhìn chiều tà.
Mặt trời rất to rất tròn, một ông mặt trời màu cam, kẹp giữa khe hở
những tòa nhà, chậm chạp giáng xuống, giống như một hột vịt muối, Thủ
Thủ đột nhiên muốn ăn cháo trắng, liền vo gạo, tự mình nấu.
Thủ Thủ không thạo nấu ăn, nhưng trong bếp vẫn có vài đồ bếp đơn giản,
đổ gạo vào nồi cơm điện, cho thêm nước, rồi ấn nút, sau cùng ngồi bên
bồn rửa bát, lại bắt đầu ngẩn ngơ. Phòng bếp rất gọn gàng sạch sẽ, công
ty giúp đỡ nội trợ mỗi tuần 2 lần đến dọn dẹp vệ sinh, xử lí đến trên bệ bếp một hạt bụi cũng không còn, đến gạch men trên tường cũng lau chùi
rất sạch sẽ sáng sủa.
Cô kì thực từng rất chăm chỉ học nấu cháo, dùng nồi đất, đun sôi nhỏ
lửa, đun hột gạo chín nhừ đến tuyệt mỹ, vừa vào miệng đã tan ra. Nhưng
trước nay chưa từng có cơ hội vận dụng, Dịch Trường Ninh còn chưa 1 lần
nếm thử cháo cô nấu, họ đã chia tay rồi.
Chóng vánh như thế, chẳng kịp một cái gì, thỉnh thoảng nghĩ lại, cô luôn cảm thấy, những tháng ngày ấy giống như một giấc mơ, bởi lẽ quá hoàn
mỹ, thế nên thật giống với cõi mơ, đến ngày hôm sau tỉnh lại, bằng như
chẳng còn gì.
Giờ đi ngủ, kẽ răng dường như còn lưu lại hương thơm của cháo, kì thực
đã đánh răng qua rồi. Đồ đạc trong nhà chưa từng thay đổi, vẫn y nguyên
với hồi cô mới đến thực tập, giường rất nhỏ, nhưng rất thoải mái, thế
nên cô thỉnh thoảng cũng về đây ngủ. Lò sưởi rất ấm, cô cuộn tròn mình,
chẳng mấy mà thiếp đi.
Bị điện thoại làm thức tỉnh, thì ra trời đã sáng, cô cầm điện thoại lên, nhìn ra là Kỷ Nam Phương, không kìm hỏi: “Anh lại muốn làm gì đây?”
“Thủ Thủ, em không ở nhà à? Ở đâu thế?”
“Em ở ký túc.”
Anh bật cười: “Anh đoán em đang ở ký túc mà, hoa anh tặng em nhận được chưa?”
“Hoa nào cơ?”
“Tiệm hoa chưa gửi đến à?” Anh hơi ngạc nhiên: “Anh gọi điện giục họ vậy!”
Vừa nói chuông cửa đã reo, cô nghĩ nhất định là người chuyển hoa: “Anh
đợi chút, có người ấn chuống cửa.” Cô chưa cúp điện thoại, túm vội lấy
áo khoác, đi ra ngoài nhìn qua màn hình ở cửa, quả nhiên là một bó tulip to không gì đọ nổi, đến nỗi mặt người chuyển hoa cũng bị che lấp.
Cô mở cửa chuẩn bị kí nhận, rồi nói với Kỷ Nam Phương qua điện thoại: “Hoa gửi đến rồi này.”
“Anh biết.” Bó hoa được rời xuống, lộ ra khuôn mặt tươi cười của anh: “Ngạc nhiên chưa?”
Thủ Thủ lại không ngạc nhiên cũng chẳng vui thích, chỉ hỏi: “Sao anh quay về?”
“Em nói xem ? Em cũng ngốc quá, mẹ anh làm sao lại tin cả 2 đứa cùng lúc đi công tác chứ? Bà cụ cho rằng anh làm việc gì xấu đắc tội với em rồi, thế nên trong điện thoại dạy bảo anh một trận, hại anh cả đêm vội vàng
quay về đây này.”
“Kỷ Nam Phương, là anh tự mình quên việc nhà, anh dựa vào cái gì đòi trách móc em nào?”
Anh cười, áp sát nhìn sắc mặt cô: “Ơ, giận thật sao? Anh mời em ăn cơm
được chưa? Em ngủ đến bây giờ chắc chưa ăn cơm đâu nhỉ, phải ăn cơm trưa chứ, không lại bảo đau dạ dày.”
Điểm tốt đẹp duy nhất của anh chính là khoan nhượng, đa phần lúc cô giận anh đều cười trừ cho qua.
Kì thực là bởi anh vẫn coi cô như đứa trẻ con, lười chấp nhặt với cô.
Cô cũng thật sự đói rồi: “Anh đợi đấy, em thay bộ quần áo đã.”
Cô vào phòng ngủ thay quần áo, cởi áo khoác ra, vừa mở cửa tủ quần áo,
không ngờ đột nhiên bị ôm ngang eo, lại là anh theo vào đây, nụ hôn nóng rát rơi xuống sau vành tai, cô dùng lực cựa quậy một lúc không thoát
nổi: “Kỷ Nam Phương anh làm cái gì đây?”
Anh không quan tâm, vẫn tỉ mỉ như cũ hôn lên tai cô, hơi thở ấm nóng phả sau gáy, đôi bàn tay không đàng hoàng, cách lớp áo ngủ móng dính bắt
đầu rờ rẫm lên, cô thật sự tức tối: “Kỷ Nam Phương anh bớt điên đi có
được không?” Anh xoay mặt cô lại để hôn, cô chỉ còn cách dùng sức cắn
lấy môi anh: “Em muốn đi ăn cơm, em đói rồi!”
Anh dường như thì thào: “Anh cũng đói….” Sau lưng cô là cánh cửa tủ quần áo, anh ghim cô thật chặt, khả năng cựa quậy của cánh tay là không một
mảy may nào, hơi thở anh dồn dập, cô càng vật lộn anh càng sít sao kẹp
chặt hơn, anh hôn ngày càng sâu, dần dần trượt xuống hôn đến hõm vai, cô từ từ cảm thấy rối ren, may mà chân còn có thể động đậy, bèn ra sức đá
anh 1 cái: “Này buông ra!”
Cú đá ấy thật sự mạnh, anh một hồi lâu không động đậy, cô cảm thấy hơi
áy náy, vội vàng nói: “Anh vừa xuống máy bay chắc mệt lắm, hay quay về
tắm rửa thay đồ trước nhé, có gì mai chúng mình nói tiếp.” Thấy anh
không đáp lại, vội vã nói thêm: “Hay anh không muốn về nhà——–dẫu sao
cũng có chỗ, phải không?”
Anh không nhúc nhích, nhất thời có chút lo âu, anh không phải đang giận chứ?
Qua một hồi lâu, anh cuối cùng nới tay, điềm nhiên như không nói: “Thôi
vậy, chúng mình về nhà em ăn cơm trước đi, lâu rồi chưa ăn cơm cùng bố
mẹ.”
Trước đó không gọi điện thoại nói, kết quả Diệp Dụ Hằng và Thịnh Khai
đều không có ở nhà. Dì Tống cười híp mắt nói: “Bố cháu 2 ngày nay đều đi họp, mẹ cháu hôm trước đi Thụy Sĩ rồi. Đúng rồi, 2 đứa ở nhà ăn cơm
nhé, hôm nay bên Thiên Tân gửi cua đến, Nam Phương không phải thích ăn
nhất món này sao? Còn có cá bạc dưa chua, dì bảo đầu bếp làm lẩu cho 2
đứa nhé.”
“Đừng phiến phức thế mà dì,” Thủ Thủ trái lại thở phào: “Chúng cháu vừa hay qua bên kia ăn cơm.”
Dì Tống cười biết ý: “Bên kia cái gì mà bên kia, mấy đứa trẻ người non
dạ nói chuyện chẳng chú ý gì cả, lần trước trước mặt mẹ cháu lỡ miệng
nói thế, mẹ cháu lại mắng cháu đấy.”
May mà “bên kia” cũng không cách xa lắm, chạy xe nửa tiếng đồng hồ, bố
Kỷ Nam Phương không có ở nhà, mẹ anh cũng vậy, bởi vì chị Kỷ Nam Phương
là Kỷ Song Song mang bầu được 7 tháng hơn, kết quả phát hiện dấu hiệu
sinh non, mẹ anh lập tức vội bay đi Canada.
Kỷ Nam Phương hơi hậm hực: “Đều đi cả rồi, thế là công cốc.”
“Nói mấy lời này làm cái gì thế? Anh mau gọi điện cho mẹ đi, xem chị thế nào rồi.”
Anh cười: “Được rồi, lúc này em đúng là dâu con, hiền lành đấy.”
Lại còn mồm mép láu lỉnh như thế, cô không nhịn được đẩy anh 1 cái. Kỷ
Nam Phương gọi điện thoại cho anh rể mình, anh ấy đang ở bệnh viện nôn
nóng đến quay tròn: “Mẹ còn chưa đến đâu, bác sĩ nói nhất phải làm phẫu
thuật ngay, nếu không sợ nguy hiểm đến Dương Phố.”
Kỉ Nam Phương chỉ có thể cố gắng ra sức an ủi anh ấy, cách xa đến mấy
vạn cây số, chuyện gì cũng không giúp nổi. Đợi đến khi ngắt điện thoại
rồi, KỷNam chỉ cảm thấy buồn cười: “Bình thường nhìn anh rể cũng thận
trọng là thế, hôm nay đến nói chuyện mà giọng cũng run.”
“Vợ sắp sinh, anh ấy còn không nôn nóng, vậy đâu có phải là đàn ông chứ?”
Kỷ Nam Phương hiếm khi thấy Thủ Thủ vui mừng thế này, cũng rất mừng rỡ:
“Chúng mình đi ăn trước vậy, em đã không ăn sáng rồi, còn chưa đói à?”
Thật sự là đói lắm rồi, đói nên ăn rất nhiều, sau cùng dì giúp việc bưng đồ ngọt lên, ăn không vào nữa, cô ngồi trên ghế sô pha ôm bụng nói:
“Ôi, căng cứng rồi này.”
Kỷ Nam Phương ngồi bên cô, thuận tay lấy điều khiển từ xa mở tivi, nghe
thấy thế đã lườm cô 1 cái mới bảo: “Ngủ thì ngủ cả nửa ngày, lại còn ăn, em giống heo thật đấy.”
“Anh mới là heo ấy,” cô giật điều khiển trên tay anh, “Xem kênh của em đi! Hôm nay có Rockets gặp Mavericks.”
“Cả đám người tranh nhau quả bóng bỏ vào rổ thì có gì hay để xem nào?”
“Em thích xem!”
“Hừm, cái gì mà thích xem, có mà em yêu Rukawa ấy.”
Chẳng ngờ đến cái này anh cũng biết. Cô từ hồi tiểu học đúng thời kỳ
Slam Dunk đang hừng hực khí thế như lửa bỏng dầu, cô tua đi tua lại
anime xem không biết bao nhiêu lần, mỗi lần Rukawa xuất hiện cô chỉ hận
không bắt chước được nhân vật trong manga, mắt nổ đôm đốp hình trái tim, cầm bông cổ vũ vung vẩy: “Rukawa! Em yêu anh! Rukawa! Em yêu anh!”. Thế nên bao nhiêu năm trước sau như một thích bóng rổ, đến lúc vào đài
truyền hình thực tập, cũng không hề do dự tí tẹo nào mà chọn chuyên mục
thể thao.
Không ngờ tình anh em này, dù cho cuộc sống hôn nhân 3 năm nay không thể nào tưởng được, nhưng để làm một người anh, anh vẫn đạt tiêu chuẩn vô
cùng.
Trong cái rủi còn có cái may là thế chăng.
Anh rất ít khi về nhà, càng ít khi ngồi ở phòng khách xem tivi, rút cuộc cô tìm một vòng không tìm ra kênh nào, ủ rũ quẳng điều khuyển ra xa,
nói: “Kỷ Nam Phương, hay chúng mình ra đằng sau bơi nhé.”
Kỷ gia có một bể bơi nhiệt độ ổn định rất tuyệt vời, 10 mấy năm trước hồ bơi kiểu này còn khá hiếm, thế nên lúc còn bé cả đám trẻ con thường đến đây bơi. Rất náo nhiệt cũng rất vui, đối với Thủ Thủ mà nói, nơi đây
mang theo bao nhiêu là kỷ niệm vui vẻ thời thơ ấu. Nhưng anh lại bảo:
“Muốn bơi em đi bơi 1 mình ấy, anh không đi.”
Lúc còn nhỏ cô từng suýt bị chết đuối, thế nên trước nay không dám bơi 1 mình, phải có người đi cùng mới dám xuống nước. Bèn lắc lắc tay anh:
“Cùng đi đi mà anh, hiếm khi bố mẹ không có nhà, bố mẹ có nhà em cũng
ngượng không dám dùng hồ bơi đâu.”
Sắc mặt anh không biết vì sao lại trở nên khó coi: “Anh không đi, anh muốn đi tắm.”
Anh thực sự xuống máy bay còn chưa thay quần áo, cô nói: “Hay em ở đây đợi anh nhé, anh tắm xong chúng mình đi.”
“Diệp Thận Thủ!” Anh đột nhiên phát cáu: “Em đã không để anh chạm vào
em, lại mọi nơi mọi chỗ lại đi kích anh, em rốt cuộc có gì đây?”
Cô ngây người, dường như hoàn toàn không nghĩ tới việc anh sẽ nói thế này.
Vấn đề giữa cô và anh tồn tại từ lâu rồi, có lửa mới có khói, hơn nữa anh lại không thiếu gì phụ nữ.
Cô vừa nhớ lại đã cảm thấy toàn lưng rướm mồ hôi lạnh, từ tuần trăng mật cô mới biết, cô có thể cưỡng ép bản thân nén chịu rất nhiều việc, lại
duy nhất không tài nào chịu đựng được chuyện này, cho dù là sinh lý hay
tâm lý, dường như đều không cách nào chấp nhận được, mặc dù trước đây
từng có qua 1 lần, nhưng lần đó cô say đến mê man bất tỉnh, chẳng nhớ
được một cái gì, chỉ khắc ghi được rất đau. Mà đêm tân hôn của 2 người
rõ ràng là tệ hết biết, Kỷ Nam Phương chỉ vừa chạm vào cô thôi, cô đã
căng thẳng đến run rẩy cả người, ban đầu còn muốn đố kỵ, nhưng sau cùng
lại buồn nôn đến nỗi không thể không bổ nhào vào nhà vệ sinh mà ói mửa,
anh buộc lòng phải buông cô ra.
Được cái ngày hôm sau 2 người khởi hành đi hưởng tuần trăng mặt, đích
đến là khu nghỉ mát Tahiti địa điểm hưởng tuần trăng mật hàng đầu –
Polynesia của Pháp, tựa như một viên ngọc bích khảm nạm giữa Nam Thái
bình dương, biển xanh cát bạc, quang cảnh bóng dừa như chốn thần tiên.
Cả ngày trôi qua vô cùng ung dung tự tại, Kỷ Nam Phương dạy cô lặn, dạy
cô lướt thuyền buồm. Hai người kề vai sát cánh ngồi trong nhà tranh
thoải mái ăn hoa quả nhiệt đới, sàn nhà được làm bằng kính trong suốt có thể ngắm nhìn dưới biển, vô vàn cá nhỏ bơi qua bơi lại. Hai người thậm
chí còn đạp xe đạp đi uống nước dừa, trên hòn đảo đẹp như thiên đường
này giữa họ thật sự có mùi vị của tuần trăng mật.
Đến buổi tối lại dường như là địa ngục, anh nỗ lực muốn khiến cô có cảm
giác thích thú, cô cũng nỗ lực tiếp nhận thử nghiệm, nhưng kết quả mãi
mãi khiến cả 2 trở nên tiến thoái lưỡng nan.
Tuần trăng mật thất bại thảm hại, tân hôn đương nhiên thất bại, cơn ngấm ngầm chịu đựng trong cô từ lúc khởi đầu cho đến tận cùng dường như là
cơn chống cự theo bản năng đối với chuyện này, anh kiên nhẫn thử cho đến gần hẳn 1 năm, từ những nỗ lực ban đầu dần chuyển sang chán nản, nổi
giận, chiến tranh lạnh…..giữa 2 người, tính kiên trì đều bị mài mòn đến
tận cùng, khoảng thời gian sau đó anh cuối cùng cũng không về nhà, thỉnh thoảng về, cô cũng kiếm cớ cãi nhau với anh, làm anh bực mình bỏ đi.
Hoặc biết đâu anh đã quá chán chường, anh quả nhiên rất ít khi rườm rà
đến cô nữa, dần dần càng suồng sã chơi bời ở bên ngoài, so với trước khi kết hôn càng trắng trợn hơn. Cô ngẫu nhiên vài lần gặp phải anh bên
ngoài, phạm vi cũng quá nhỏ bé, quanh đi quẩn lại cũng chỉ là mấy câu
lạc bộ hay mấy nhà hàng. Lần đầu tiên chạm mặt có chút khó xử, sau rồi
cũng quen dần, 2 người như có một ký kết ngầm nhằm ứng phó lại cha mẹ
đôi bên. Diệp Thận Khoan sau cùng phát hiện ra, trước tiên hầm hầm giận
dữ, nóng nảy trị cho Kỷ Nam Phương 1 trận, sau lại tình ý sâu xa dạy bảo Thủ Thủ, nhưng cả 2 người họ vừa ngoảnh đi vẫn lại như thường lệ tiếp
tục diễn vở kịch cho cả nhà xem, đến Diệp Thận Khoan cuối cùng cũng mệt
mỏi đến không buồn quản nữa, những kẻ khác càng không muốn làm việc dư
thừa.
Kỷ Nam Phương cũng rất nể mặt cô, trước nay chưa từng làm khó cô, duy
nhất có 1 lần khiến cô phải đi thu dọn tàn cuộc, thực ra cũng là ngoài ý muốn, y hệt tình tiết bắc cầu trong phim truyền hình chiếu lúc 8h tối,
có một người phụ nữ tên Chu Phụng Tử lại hẹn cô ra quán cà phê.
Cô so với đối phương còn bình tĩnh hơn rất nhiều, nhẫn nại nghe bằng
hết, rồi trên mặt nở nụ cười nói với người phụ nữ thanh tú ấy: “Chu tiểu thư này, cô nói những chuyện này tôi tin đây đều là sự thật, tôi cũng
cho rằng cô chắc chẳng lừa tôi, cô thực sự có thai. Nhưng mà, cách giải
quyết loại phiền hà như vậy trên đời này còn nhiều cách lắm, tôi tin cô
có khả năng làm được, cô đến tìm tôi nói chuyện, tôi trừ tiền ra cũng
chẳng có gì để cho cô cả, về phí phẫu thuật và phí bồi dưỡng, 20 vạn có
đủ không? Hoặc 30 vạn vậy? Thật không phải, Kỷ Nam Phương trước giờ rất
để ý, xưa nay chưa từng để tôi có dịp tìm hiểu những chuyện kiểu này,
thế nên tôi không biết giá cả thị trường cho lắm.”
Chu Phụng Tử trái lại cả mặt rưng rưng nước mắt: “Tôi yêu anh ấy, tôi muốn sinh đứa bé này.”
Cô nâng cốc cà phê dửng dưng uống một ngụm: “Nếu như cô thật sự yêu anh
ấy, tôi khuyên cô đừng làm như thế, bởi vì cô làm thế này, chỉ sẽ khiến
anh ấy tức giận thôi.”
Thực ra cô tiểu thư ấy rất xinh đẹp, lúc cười yêu kiều nhìn vào rất dễ
động lòng, cử chỉ cũng khá tao nhã, xuất thuân hẳn không tệ, hơn nữa có
khả năng đến gặp cô, cũng cho như có bản lĩnh. Chỉ thấy vị Chutiểu thư
ấy nén nước mắt nói: “Tôi cũng không muốn gì khác, cho dù không có danh
phận, tôi cũng chỉ muốn sinh đứa bé thôi.”
Dường như tim vừa bị thụi một quả đau đớn, Thủ Thủ đến hít thở cũng hơi
gấp gáp, tay cô bắt đầu run lên, biết mình sắp mất kiểm soát, đặt tách
cà phê xuống, nói: “Chu tiểu thư, nếu như cô thật sự không muốn gì khác, cô sẽ tự mình lặng lẽ sinh con, tuyệt nhiên sẽ không hẹn gặp tôi. Cô
ngay từ lúc đầu đã biết anh ấy đã có gia đình, lại vẫn hy vọng hão
huyền, cô chắc chắn biết rõ hậu quả của việc ở cùng với anh ấy. Cô luôn
miệng nói yêu anh ấy, nhưng thật sự yêu một người, sẽ không tính toán
đến được hay mất thế này đâu, cũng không tính toán anh ấy sẽ yêu đáp trả cô bao nhiêu, càng không dùng tính mạng của đứa bé đi uy hiếp anh ấy.
Thứ lỗi cho tôi được nói thẳng, cô thực ra không yêu anh ấy như cô vẫn
nghĩ đâu, cô chẳng qua là người tự ngộ nhận, thế nên cô mới cảm thấy
bằng lòng, thế nên cô mới tìm tôi. Cô mở mồm là nói vì tình yêu, nhưng
lại là vì ham muốn của bản thân mà thôi! Còn như đứa bé trong bụng cô,
tôi thấy tiếc cho nó! Tiếc cho nó vừa mới còn là bào thai, lại bị cô đem ra làm quả cân thương lượng. Cô tình nguyện sinh đứa bé này ra thì cô
cứ sinh đi thôi, nếu như cô có gan, có dũng khí đối mặt với cơn thịnh nộ của Kỷ Nam Phương, nếu như cô có gan, có dũng khí khiêu khích nhà họ Kỷ lẫn nhà họ Diệp, thì cô cứ việc sinh đứa trẻ này đi!”
Nói rồi cô phẩy tay áo bỏ đi.
Ra khỏi quán cà phê liền gọi điện thoại cho Kỷ Nam Phương: “Anh bị làm
sao thế? Loại phụ nữ không biết tiến thoái ấy anh còn đi trêu đùa, anh
không tìm được ai biết điều hơn chắc?”
Anh nhất thời còn chưa kịp phản ứng: “Phụ nữ nào nhỉ?”
“Cái người họ Chu ấy.”
Anh rất bất ngờ: “Cô ta đi tìm em à? Em đừng cáu, em đang ở đâu thế? Anh qua bây giờ, em đừng để ý đến cô ta.”
“Anh không cần qua đây, em đã gọi tài xế đến đón rồi. Kỷ Nam Phương, lần đầu tiên nên em tha cho anh, nếu như lần sau còn để em gặp phải loại
phiền hà này, đừng trách em không khách khí!”
Tối ngày hôm đó anh về nhà từ rất sớm, trái lại chẳng có chút hổ thẹn
nào, chỉ bộc trực nói với cô: “Anh bị cô ta bẫy rồi, xin lỗi em, Thủ
Thủ, anh đảm bảo không có lần sau. Chuyện lần này anh sẽ giải quyết ổn
thỏa, em yên tâm.”
Cô chỉ cảm giác buồn nôn, kiểu cảm giác lợm mửa trào lên trong lòng, riêng chỉ có chán ghét: “Anh đừng có để lại tai họa gì cả.”
Anh chỉ cười.
Lẽ dĩ nhiên là không có hậu họa, cô cũng không nghe thêm bất cứ chuyện
gì về cô tiểu thư họ Chu kia nữa, Kỷ Nam Phương lúc tức lên rất đáng sợ, cô từng chứng kiến bản lĩnh của anh rồi, đương nhiên là đối với người
khác. Anh nói được làm được. Từ lúc đó về sau không còn xảy ra những
chuyên bất ngờ tương tự đến quấy rầy cô nữa. Anh theo lệ cũ ‘đi qua cả
bụi hoa trăm đóa,một mảnh lá cũng chẳng dính thân’, 2 người cứ kiểu
không ấm không nóng diễn kịch tiếp vở kịch trước mặt những người xung
quanh, dường như có thể diễn đến cả một đời.
Chương 9-P3
Cả 2 cứ xem như nếu có cãi nhau, kì thực họ đến tận bây giờ đến cơ hội
để gây nhau cũng trở nên ít ỏi, 10 ngày nửa tháng không gặp nổi mặt. Kỷ
Nam Phương lại không thích phản ứng lại cô, có muốn cãi cũng không cãi
nổi.
Chiến tranh lạnh cũng giống vậy, cũng xem như là hiếm khi.
Anh bực đến nỗi bỏ nhà đi luôn, vất lại mình cô ở nhà bên đó, may mà dì
giúp việc nói cho cô biết tài xế của mẹ chồng đang có ở đây, cô đành nhờ bác tài xế đưa mình về chung cư.
Phòng khu chung cư này là cô tự mình mua sau khi mới kết hôn. Vốn cô
thích ở ký túc, nhưng cưới chồng rồi về ký túc nhiều không tiện, lầu
trên lầu dưới đều là đồng nghiệp, ra vào đều thấy rõ mồn một. Thế nên cô chạy đi tìm Lôi Vũ Tranh: “Anh Hai, bạn học chỗ em muốn mua nhà, có thể giúp em tìm căn nào đó tốt tốt một tí được không ạ?
Lôi nhị công tử gọi trợ lý đến dặn dò mấy câu, kết quả người trợ lý
nhanh nhạy khôn khéo ấy lập tức chọn giúp cô một căn phòng chung cư kiểu khách sạn ở khu bất động sản đắt khách nhất giữa trung tâm thành phố.
Vị trí, hướng nhà, tầng lầu, diện tích, kiểu phòng, thiết kế, cô hài
lòng về tất cả, dự tính giá cả cũng không bèo đâu, mà may cô vừa mới kết hôn, các anh trai đều mừng một món tiền lớn, tiền không thành vấn đề,
cô liền hỏi: “Giá tổng cộng thế nào ạ?”
Lôi nhị công tử dở khóc dở cười: “Em gái ơi, em tha cho anh đi, chỉ cần
em vừa mắt là được rồi, anh mà cầm tiền của em, ngoảnh lại còn mặt mũi
nào nhìn người khác nữa không?”
“Thế không được đâu,” Cô nói, “Là bạn em mua cơ mà, không phải em, anh muốn nể mặt em, vậy giảm giá chút là được.”
Tác động nói đến hết lời, cô mua luôn căn hộ chung cư ấy với giá được
giảm tới 70%, thỏ khôn phải đào ba hang, coi như đã bố trí xong 1 hang.
Về đến nơi mới phát hiện ra điện thoại đã chuyển sang chế độ rung báo có 5 cuộc gọi nhỡ, toàn bộ là số của Kỷ Nam Phương, thành ra làm cô giật
nẩy mình, cứ nghĩ là xảy ra chuyện gì rồi, vội vã gọi lại. Kết quả chờ
máy rất lâu không có người nghe, đến lúc có người nghe, lại là giọng phụ nữ, vừa nghe thấy tiếng cô đã không chút khách sáo hỏi: “Cô là ai thế?”
Thủ Thủ cảm thấy hơi tức cười: “Nếu không phiền, làm ơn giúp tôi gọi Kỷ Nam Phương.”
Đối phương vẫn hùng hổ dọa người: “Cô rốt cuộc là ai?”
Không ngờ nổi khả năng thưởng thức của Kỷ Nam Phương dạo này càng ngày
càng tệ, Thủ Thủ quyết định phải hù dọa cô nàng này thử xem, trịnh trọng nghiêm trang nói với cô nàng: “Tôi là bác sĩ chăm sóc sức khỏe cho Kỷ
Nam Phương, phiền cô nói với anh ấy, kết quả xét nghiệm có rồi, mời anh
ấy lập tức điện lại cho tôi.”
“Kết quả xét nghiệm cái gì?”
“Tôi không tiện tiết lộ.” Cô rất nghiêm túc nói, “Anh ấy làm ơn gọi lại cho tôi gấp.”
Nói rồi liền lập tức cúp máy, cả người đổ nhào xuống giường cười sặc
sụa, cười chưa bao lâu, Kỷ Nam Phương quả nhiên có gọi lại, vậy mà cũng
không nổi giận, hình như trong giọng nói còn lộ ý tươi cười: “Em nhàn
rỗi nhỉ?”
“Kỷ Nam Phương, là anh chọc em trước.”
Cô còn chưa quên 2 người họ đang cãi nhau, thế mà anh lại gọi điện thoại cho cô những 5 cuộc liền.
“Anh đâu có gọi cho em nhỉ.” Giọng anh trở nên lạnh nhạt, “Chắc anh quên khóa mán hình nên ấn phải nút gọi lại rồi.”
“Thế thôi vậy.” Cô vừa định ngắt máy, anh lại nói: “Đợi một chút, quên không nói với em, chị vừa đẻ mổ xong, sinh con gái.”
“Á! Tốt quá rồi, chị sao rồi anh? Đứa bé nhất định rất đáng yêu.” Cô rất thích trẻ con, tròn vo bụ bẫm, ôi tuyệt vời lắm. Xưa nay trong nhà luôn tính cô là bé nhất, khó khăn lắm mới có vài người anh họ kết hôn rồi có con, mà lại ở cả nước ngoài, cô không có cơ hội chơi với trẻ con, giống như Diệp Thận Dung ấy, từ bé đã biến cô thành đồ chơi.
Anh nói: “Mẹ tròn con vuông, nhưng có lẽ mẹ sẽ ở lại bên đó thêm một thời gian nữa.”
Tức là bọn họ trong thời gian ngắn không phải đúng lịch về nhà đối phó, nghĩ đến thôi đã mừng rồi.
“Lúc nào rỗi chúng mình đi thăm chị và cháu nhé.”
Anh dường như lại có chút không vui, chỉ qua loa với cô một câu: “Đến lúc đó rồi nói.” Đã dập máy.
Bỏ đi, bỏ đi, bọn họ còn đang cãi nhau cơ mà.
Cuối năm rồi, các tiết mục tổng hợp mang tính chất tổng kết càng nhiều
hơn, trợ lý đi chạy đề tài rồi, cô đành tự mình xuống lầu lấy vài bộ tài liệu. Lấy xong thì lúc ra ngoài đợi thang máy, đợi hồi lâu, vô công rỗi nghề, cô cúi đầu mải mê ngắm nhìn hoa văn trên nền gạch.
Thang máy “ding” một tiếng vang lên.
Đôi bên cánh cửa chầm chầm mở ra.
Dịch Trường Ninh mãi mãi cũng không quên được màn này, cửa thang máy
chầm chậm mở ra, tầm nhìn ngày càng khoáng đạt, mà cô từ từ ngẩng đầu
lên, tựa như một cảnh phim quay chậm, cứ chầm chậm, cứ ung dung, kí ức
bí mật cất giấu quý giá nhất của anh, như thể bị đôi bàn tay số mệnh bốc lên, lần nữa xuất hiện trước mặt như thế đấy, cô mặc chiếc áo len ngắn
tay màu trắng, quần dài vải cashmere màu đen, đôi giầy bệt thêu hoa, lộ
ra dáng vẻ nhu mì, tóc đã cắt ngắn, giống như bộ dạng vẫn còn là học
sinh. Thực ra khí chất không giống, phong cách quần áo cũng có thay đổi, trước kia cô không mặc kiểu trang phục này, bây giờ lại rất có nét xinh tươi dễ thương. Tựa như một bông sen, trước kia chỉ là một búp non e
ấp, đến ngày hôm nay đã bung rộ.
Có mùi hương dịu nhẹ lững lờ, anh thần sắc ngẩn ngơ, cũng chỉ là 3 năm,
búp sen ấy vậy mà bứt nở khoan thai, hóa ra tránh không được, quên không xong, hóa ra vẫn luôn ở đó.
Cô đứng im lìm, ánh đèn hành lang sáng ngời, chung quanh thân thể ấy
phảng phất bị chụp lên một quầng sáng, anh nhìn không rõ khuôn mặt cô,
mà cả người cô hiện ra cũng không chân thực.
“Tiểu Diệp, em lên hay xuống?”
Đồng nghiệp đang đứng trong thang máy hỏi cô, cô cuối cùng đáp: “Em lên.”
Đồng nghiệp ấn giữ cửa chỉ lo thúc giục: “Vậy nhanh nào.”
Cô tiến vào thang máy, đồng nghiệp giúp cô giới thiệu: “Vị này là Dịch
Trường Ninh tiên sinh, nhân vật phỏng vấn trong tiết mục kỳ này của
phòng chị.”
Cô gật đầu về phía anh, rất lịch sự nói: “Chào anh.”
Cô xưa nay chưa từng nghĩ đến tình huống gặp lại, dường như con người
này sớm đã tan biến trên cõi đời này. Đến Giang Tây nhắc cho cô, cô đều
cảm thấy chẳng có gì cả, bởi lẽ đã đau đến cực điểm rồi, duy có chọn lựa quên đi thôi. Chính như thời khắc mà cơ thể chạm đến đau đớn cực đại,
lập tức sẽ ngất lịm đi trong vô thức, bởi lẽ không thể tải nổi kích
động, thế nên nơ-ron thần kinh chọn lựa tạm thời đình công, cơ chế bản
năng bảo vệ của não là như thế đấy.
Mặt cô hưởng ra phía cửa thang máy, Dịch Trường Ninh đứng ngay sau, chỉ
có thể nhìn thấy sau gáy trắng nõn, mái tóc rối bồng lên như cuộn len,
dường như chỉ cần thổi nhẹ, mái tóc ấy sẽ rướm vào lục phủ ngũ tạng, khó mà gỡ ra được.
Nhưng giây phút ấy anh lại có cảm giác ngột ngạt, vừa may thang máy dừng lại, cô bước ra, lịch sợ quay người nói: “Tạm biệt.”
Không rõ là nói với đồng nghiệp, hay là nói với anh đây.
Thủ Thủ dường như thất thần bước vào phòng làm việc, bên cạnh máy tính
đặt chậu cây nho nhỏ, là chậu Trích Thủy Quan Âm của Giang Tây tặng. Lá
vào mùa đông hình như có chút khô héo, cô cầm bình xịt, tỉ mỉ phun dòng
dinh dưỡng lên từng chiếc lá.
Sau đó ngồi xuống, pha một tách trà hạnh nhân. Dì Tống ở nhà đã chuẩn bị sẵn giúp cô rồi, chỉ pha một lát là có thể dùng. Một thìa đường, hai
thìa đường, cô rất thích ăn ngọt, may mà từ nhỏ đã được bà ngoại thường
xuyên dẫn đi khám nha khoa, lúc ra nước ngoài Diệp Thận Dung quản cô
càng chặt chẽ hơn. Lúc mọc răng khôn, cô đau đến chết đi sống lại, lần
đầu tiên hiểu ra thế nào gọi là đau không muốn sống nữa, rưng rưng nước
mắt đi nhổ răng, ăn tổng cộng 3 ngày cháo, nhưng 3 ngày xong tức khắc
khỏe mạnh hoạt bát, cuộc đời lại như mới.
Trên đời này bệnh nào là bệnh chẳng khỏi.
Cô uống xong tách trà, lại trao đổi ý kiến với biên kịch, rồi lại xem
phim, chọn tư liệu, dường như công việc của cả 1 tuần đều đã làm xong.
Lúc ra khỏi tòa nhà mới phát hiện thì ra trời đã sập tối.
Đèn đường đã sáng, vô số ngọn bóng đèn chiếu rọi trên tòa nhà, vẽ lên
đường nét kiến trúc cao lớn, mà nơi không xa kia là trục đường chính,
tiếng xe cộ rít gào, láng máng nghe như tiếng sấm.
Cô đi ra đến cổng lớn phía Tây mới sực nhớ, mình quên gọi điện thoại cho tài xế đến đón, vừa mới lấy điện thoại ra, lại thấy phía bên kia con
đường có đỗ một chiếc xe quen thuộc hết mức.
Chiếc Dodge màu đen, dòng xe của Mỹ anh vẫn quen lái.
Thủ Thủ không đứng lại, đi tiếp lên phía trước. Gió đông buổi tối buốt
lạnh, cô thở ra từng cụm lớn không khí màu trắng, xe anh ấy theo sau cô
không nhanh cũng không chậm. Thủ Thủ cả người toát mồ hôi lạnh, muốn gọi cho Kỷ Nam Phương, di động của anh lại khóa máy.
Trong điện thoại giọng nữ cứ lặp đi lặp lại: “Xin lỗi, số máy quý khách
vừa gọi hiện không liên lạc được , xin vui lòng gọi lại sau.”
Phần tiếng trung nói xong, thêm một lần tiếng anh, tiếng anh nói xong,
lặp lại một lần tiếng trung….Thủ Thủ cảm thấy chân tay bủn rủn, bước
chân không nổi nữa, mà tay cũng nhũn ra, cuối cùng cô ngắt điện thoại,
quay mình lại.
Anh đã bước xuống xe, đứng cạnh ô tô.
Ánh đèn đường màu cam, rải xuống tơ mịn tựa như kim sa, mà anh khoác áo
măng-tô màu xám, cà-vạt màu bạc, cả người phảng phất như một thân cây,
rắn rỏi đứng phía bên ấy.
Thủ Thủ cảm giác nụ cười trên mặt cứng nhắc, nhưng vẫn mỉm cười: “Chào anh.”
Họ gặp nhau, và cô lần thứ hai nói “Chào anh”, không kiểu cách trầm tĩnh như lúc trong thang máy.
Hoặc có lẽ bởi vì trời lạnh, tiếng cô nghe thành khô khốc, giống như dây đàn violon đột nhiên
lạc điệu
Anh không biết nên nói gì mới được, bởi lẽ tất thảy đã không biết nên
bắt đầu từ đâu, gió đông lạnh buốt của thành phố này sộc vào mũi anh:
“Thủ Thủ, để anh tiễn em về.”
Thủ Thủ lại dường như hạ quyết tâm một cái gì đó: “Hay chúng ta đi uống cốc cà phê vậy.”
Trong quán cà phê rất yên tĩnh, đèn sáng ngời mà ấm áp, thích hợp để nói chuyện. Uống xong một cốc Latte, anh vẫn chưa nói gì, Thủ Thủ ngược lại nói rất nhiều: “Mấy năm nay em sống rất tốt, tốt nghiệp xong thì kết
hôn, công việc cũng thuận lợi vô cùng. Mẹ em vốn vẫn muốn để em học lên
cao, nhưng em không muốn học nữa. Bố em còn đùa, xuất giá tòng phu, Nam
Phương đã đồng ý con không cần học thêm nữa, con cứ thế mà làm. Nam
Phương là chồng em, anh ấy bên quản lý đầu tư, làm giám đốc một công ty
có vốn nước ngoài. Bố anh ấy là bạn chiến đấu cũ của bố em, vốn hai nhà
chúng em quan hệ cũng tốt, lúc nhỏ còn từng sốngcùng một khu, thường hay chơi thành một nhóm với nhau……” Cô cười cười, “Kì thực em cũng không
nghĩ mình sẽ kết hôn sớm thế, Giang Tây cô ấy hay bảo em chẳng có tiền
đồ gì, chỉ giỏi chơi. Giang Tây học vị cũng như em, mà cô ấy bây giờ vẻ
vang hơn cả em, nhưng cô ấy luôn cố gắng, lại còn giỏi giang. Lần này
anh về mấy ngày, hay em gọi cả Giang Tây, chúng ta đi ăn một bữa nhé,
vốn anh toàn mời bọn em ăn cơm, lần này em và Giang Tây mời anh. Đúng
rồi, Giang Tây có bạn trai rồi, tên là Mạnh Hòa Bình….”
“Thủ Thủ.” Anh cuối cùng ngắt lời cô, giọng vô cùng dịu dàng hỏi: “Em ăn cơm tối chưa?”
Bữa tối à?
Cô hơi thất thần, hình như là chưa, nhưng sao anh đột nhiên hỏi câu này? Cô lập tức nói: “Em đều về nhà mới ăn, suýt quên mất, em chưa gọi điện
cho tài xế, ở nhà chắc lo lắm.”
Cô gọi điện về nhà, gọi bác lái xe đến đón mình. Rồi buông điện thoại
xuống, nhìn đồng hồ: “Bác ấy chắc tầm 30 phút nữa mới đến được, chúng ta vẫn còn nửa tiếng.”
Nói dứt lời, cô mới tỉnh ra mình vừa nói cái gì thế, vội vã cười cười, may mà anh cúi đầu uống cà phê, dường như làm lơ.
Cô lại tiếp tục liến thoắng kể một vài chuyện nữa, không ngoài mấy câu
chuyện hài trong lúc làm việc, mấy chuyện vui vui với bạn bè. Anh vẫn im lặng, cô cảm thấy hơi bất an, cũng may một chốc một lát lái xe gọi điện cho cô bảo đã đến nơi.
“Cháu ra luôn đây.” Cô cúp điện thoại rồi cầm túi, có chút áy náy nói với anh: “Em phải về rồi.”
Anh ấn chuông gọi waiter tính tiền, vừa rút ví ra, đương lúc chuẩn bị
mở, đột nhiên sững lại, cảm thấy không phải, mỉm cười với cô: “Xin lỗi,
em có tiền lẻ không? Anh chợt nhớ ra, thẻ của anh có vấn đề, không thanh toán được.”
“Không sao, em có mà.”
Ra khỏi quán cà phê, anh lái xe đi trước. Cô đi lên phía trên tìm xe
nhà, nghênh đón cô là gió đông thốc lạnh đến nghẹn thở, cô ấn chặt lồng
ngực, vẫn bước đi trong mù mịt, bởi lẽ tìm không ra phương hướng. Con
đường quen thuộc nhất dường như trong phút chốc trở nên hoàn toàn xa lạ, lác đác vài người đi bộ hớt ha hớt hải. Cô đi rồi đi, dừng lại, ngỡ
ngàng ngoảnh nhìn 4 phía, chung quanh đều là những tòa nhà đen kìn kịt,
ánh đèn chằng chịt đan xen, đột nhiên rớt xuống một khoảng không mê man
hỗn loạn, cô phân biệt không ra, xe rõ ràng nên đỗ đợi cô ở một đoạn
đường nào đó không hề xa.
Cô dừng trên vỉa hè gọi điện cho tài xế: “Bác Châu, bác ở đâu vậy?”
Tài xế rất ngạc nhiên: “Thủ Thủ, không phải cháu bảo bác đợi bên đường sau? Bác đang ở bên này đường.”
“Cháu không tìm thấy” cô chỉ cảm giác đến giọng mình còn đang run lên, “Bác ấn còi xem.”
Đoạn đường này chắc chắn cấm còi xe, nhưng cô không cần biết. Tiếng còi
xe vang cách đấy không xa lắm, cô quay đầu kiếm tìm, quả nhiên là xe của nhà. Hóa ra chưa quá 30 mấy mét, gần ngay trong gang tấc.
Tất thảy thân quen đều quay trở lại, tất thảy tất thảy đều quay trở lại, những toà nhà, những ánh đèn, cả phương hướng…..toàn thể thế giới mà cô quen biết đều xuất hiện trước mặt cô lại từ đầu.
Tài xế đã xuống xe chạy lại phía cô: “Thủ Thủ, cháu làm sao thế?”
Toàn thân cô run rẩy, vừa bước lên xe lại nói không ra lời, bác tài xế
nôn nóng: “Thủ Thủ! Cháu không sao đấy chứ? Hay bác gọi điện về nhà nhé? Thủ Thủ, cháu sao rồi? Bác gọi điện cho thư ký Châu nhé? Cháu sao thế
này?”
“Cháu muốn về nhà.”
Bác tài xế cũng không dám hỏi gì hơn, đỡ lấy túi xách của cô, cô chỉ cảm giác kiệt sức, lên xe xong mới biết thì ra mình đang nghẹn ngào, vùi
khuôn mặt trong lòng bàn tay, cô tưởng rằng 3 năm qua đi, tất thảy đều
thay đổi, cô tưởng rằng bản thân mình đã trưởng thành, cô tưởng rằng bản thân mình đã có thể khống chế tất thảy.
Mà lại hóa ra, tất thảy đều là uổng phí.
Tài xế nhìn cô qua kính chiếu hậu.
“Cháu….cãi nhau với KỷNamPhương….” Cô nghẹn lời, “Bác đừng nói lại với bố mẹ cháu.”
“Được rồi.”
Tài xế chuyên chú lái xe, cũng không để ý cô nữa. Cô cảm thấy mệt, bụng
cũng đau, hình như là bị cảm, toàn thân nhũn nhừ. Đã sắp về đến nhà rồi, ở ngã rẽ đoạn dừng đèn đỏ cuối cùng, xe dừng lại một lúc, cô lại nói:
“Quay đầu đi bác, có lẽ về phía Tây đi.”
Căn nhà của cô với Kỷ Nam Phương mua lúc cưới nằm ở phía Tây nhà họ Diệp lẫn nhà họ Kỷ, thế nên luôn dùng câu phía Tây để thay thế. Tài xế liền
quay đầu, lại vòng về.
Nhà rất to, Kỷ Nam Phương ít khi quay về, thế nên thực ra vô cùng quạnh
quẽ. Dì giúp việc ở nhà vẫn chưa ngủ, thấy cô về có chút bất ngờ, vội
vàng ra đón: “Thủ Thủ, cháu ăn cơm chưa?”
“Cháu ăn rồi.” Cô đến lời cũng ngại phải nói, liêu xiêu đi lên lầu 2.
Dì bảo: “Vậy dì đặt nước cho cháu tắm nhé, nhìn cháu hình như có vẻ mệt mỏi, ngâm mình nước nóng là hết ngay.”
Cô thực sự rất mệt, tắm rửa xong, càng cảm giác rã rời, lăn ra trên giường liền ngủ luôn.
Ngủ một giấc rất dài rất dài, ngủ sâu đến không mơ mộng gì. Có người ôm
lấy cô, cô mới bừng tỉnh, thì ra trời đã sáng. Rèm cửa được kéo mở một
nửa, có nắng rọi vào. Cô cảm thấy đầu đau buốt, toàn thân bải hoải, đến
tiếng cũng khản đặc: “Sao vậy?”
Kỷ Nam Phương đang trầy trật giúp cô mặc áo khoác: “Em ốm rồi, chúng mình đi bệnh viện.”
“Em ngủ một chốc là đỡ thôi.”
“Đã 2 giờ chiều rồi, em còn muốn ngủ đến lúc nào mới đi? Hôm nay dì
không gọi điện cho anh, nói em bị ốm, có phải em còn định bệnh chết ở
nhà không? Em đã 20 mấy rồi, không phải đứa trẻ 2, 3 tuổi nữa, đến mình
bị bệnh cũng không biết à? Sao em luôn ấu trĩ kiểu này thế nhỉ?”
Cô chẳng còn sức lực đi gây nhau với anh: “Em ấu trĩ thế đấy thì làm sao nào? Em tình nguyện bệnh chết cũng chẳng liên quan gì đến anh!”
Anh ném chiếc áo khoác lên giường, bực tức bỏ đi.
Cô mơ mơ hồ hồ thiếp ngủ thêm một lúc, dì giúp việc đột nhiên lại gọi cô dạy, nói bác sĩ Chương đến rồi, Thủ Thủ ngược lại có chút ngượng ngùng, liền vội nói: “Mời bác Chương ra phòng khách một lát, cháu dậy ngay
đây.”
“Không sao, cháu đang ốm cứ nằm đi.” Bác sĩ Chương chưa thấy người đã
nghe thấy tiếng, cười ha hả dẫn theo y tá bước vào, “Cháu từ bé một khi
bị bệnh đều thế này, chẳng lẽ trước mặt bác Chương mà cũng xấu hổ à?”
Y tá đo nhiệt độ cho cô, quả nhiên đang sốt cao. Bác sĩ Chương nói:
“Chắc chỉ là cảm sốt thôi, cháu từ bé đã thế, lúc cảm sốt đầu tiên là
viêm họng, rồi phát nóng, sau cùng ho khan. Họng đau thì phải uống thuốc chứ, sao lại để phát sốt thế này?”
Cô hơi ngại ngùng: “Hai ngày nay chạy chương trình, cổ họng hơi khô, cháu tưởng chỉ mệt bình thường thôi.”
“Thanh niên trẻ tuổi công việc bận bịu, cũng nên chú ý thân thể.”
Bác sĩ Chương để y tá lấy từ hộp thuốc ra rễ bản lam và ngân kiều, rồi
nói: “Tắm với nước nóng nhé, trước khi tắm nhớ uống vitaminC. Nếu vẫn
không giảm sốt, thì uống thêm ít nước đường.” cười rồi nói tiếp: “3 bước như cũ, đừng nhìn mấy thuốc này tiêm nọ ở bên ngoài, cũng không hữu
hiệu bằng 3 bước cũ rích này của bác đâu.”
(*chú: rễ bản lam và ngân kiều là tên 2 vị thuốc đông y)
Cô xin nghỉ phép 2 ngày ở nhà nghỉ ngơi, kì thực Thịnh Chỉ nói rất đúng, cảm cúm cũng chẳng cần phải thuốc men gì cả, chỉ là đến một lúc nào đó
tự nhiên mà khỏi thế thôi. Dì giúp việc mỗi ngày đều hầm canh gà cho cô, mỗi ngày ăn canh đến nỗi cả người đổ đầy mồ hôi, rất nhanh đã thấy đỡ
hơn.
Đi làm trở lại, cô sang một kênh khác, nhờ đồng nghiệp tìm ít tài liệu,
vô tình lúc ở phòng biên kịch của bọn họ xem được nội dung phỏng vấn
ngày hôm đó. Tin tức nhân vật Tài Chính, ngồi đối diện với ghế của MC,
bóng hình người ngồi đó rất thân quen.
Khí chất xuất chúng tao nhã, bao nhiêu năm rồi mà người vẫn giống như
năm nào. Chính lúc nói đến đoạn: “Không, tôi không cho như vậy. Thành
công đối với tôi mà nói, vẫn luôn là sự cám dỗ lớn nhất.”
Người đàn ông này lúc nói “không” rất anh tuấn, dường như một nhát đao, trổ hết tài nghệ, lạnh không thể tưởng.
Đâm sâu vào tim bạn, một hồi lâu mới có cảm giác đau.
Đồng nghiệp thấy cô nhìn màn hình, liền cười đùa với cô: “Đẹp trai nhỉ?
Giám đốc điều hành của EZ, tài mạo song toàn, lại hài hước hóm hỉnh, cực phẩm hiếm thấy đây mà.”
“Anh ấy có vợ rồi.” Thủ Thủ cũng cười, “Chẳng lẽ cậu muốn làm Wendi thứ 2 à?”
Đồng nghiệp rất bất ngờ: “Hả? Anh này kết hôn rồi à? Sao cậu biết?”
“Bởi vì tớ nhàm chán, thường xuyên xem báo chí này nọ.”
Đồng nghiệp quả nhiên bật cười ha ha. Thủ Thủ cảm thấy mừng vui thanh
thản, cô đã có thể điềm nhiên như không lấy anh ra nói đùa, thật sự đã
khỏi bệnh rồi, tốt biết bao
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...