Thủ Thủ thật sự đói lắm rồi, bữa sáng trên máy bay lại còn không ăn, mà
nhà hàng này có món vịt trời hầm hạt sen và súp sò khô, cô trước nay
thích ăn lắm, bởi lẽ cách ký túc quá xa, bản thân vì thế cũng ít khi đến ăn. Mời cơm ngày hôm nay vừa hay lại có hai món này, thế nên cô chẳng ừ chẳng hử gì cả, chỉ chăm chút lo ăn, nhắm mắt làm ngơ với mấy chuyện
trên trời dưới bể mà Vạn Hồng Đạt nói. Kết quả vị Vạn Tổng ấy hoàn toàn
không hề biết điều chút nào: “Diệp tiểu thư rất trầm tĩnh nhé, có phải
không có tiếng nói chung với người làm kinh doanh như chúng tôi không,
chê chúng tôi quá tầm thương?
Cô nở nụ cười lễ phép: “Đâu có ạ, Vạn Tổng hiểu biết uyên bác, tôi tuổi
trẻ kiến thức còn nông cạn, không biết nên thêm lời gì mới phải.”
Cô vừa nói thế, Vạn Hồng Đạt tưởng thật, mở cờ trong bụng, đột nhiên vô
cùng hứng chí: “Diệp tiểu thư bình thường thích hoạt động thể thao nào?
Mai là thứ bẩy, hay tôi mời mọi người đi đánh golf. Hiện giờ công ty tôi làm đại lý cho một nhãn hiệu đồ dùng chơi golf rất nổi tiếng của nước
ngoài, thế nên mấy sân golf trong thành phố này tôi đều là khách quen,
tôi còn là hội viên của câu lạc bộ XX, không biết Diệp tiểu thư bình
thường thích chơi ở sân golf nào?”
“Cảm ơn, tôi lại không biết chơi.”
“Không sao, người nhanh nhẹn như Diệp tiểu thư, cam đoan vừa học sẽ
biết. Chơi golf là môn thể thao thời thượng, Diệp tiểu thư là người tân
thời, không biết chơi golf quả thật đáng tiếc lắm.”
Thủ Thủ cuối cùng toe toét cười: “Vậy sao?”
Đèn trong phòng xán lạn, cô cười trong trẻo như thế, hai con ngươi như
bảo thạch sáng lung linh tràn trề màu sắc, xem ra tay Vạn Hồng Đạt ấy
lòng dạ bồn chồn, vài phần khó kiềm chế. Lúc đầu cảm thấy cô thực tập
sinh này mặc dù trẻ đẹp, nhưng vẫn còn chút trẻ con, mặt mũi lại lành
lạnh, bộ dạng từ chối thẳng thừng, không ngờ cười lên lại đẹp động lòng
người như thế. Gã này xưa nay khoe khoang giàu có quen rồi, trước nay
chưa cảm thấy tán gái có gì khó, liền tràn đầy đắc ý.
Ăn xong bữa cơm Vạn Tổng quả nhiên đề nghị đi sân golf chơi, bị nhóm
trưởng khéo từ chối: “Vạn Tổng à, anh xem xem, chúng tôi đều vừa xuống
máy bay, ở bên ngoài đã mấy ngày rồi, gió bụi dặm trường rồi, cũng nên
về nhà tắm táp đi ngủ thôi. Lần sau, lần sau nhất định đến học hỏi kỹ
thuật chơi golf của Vạn Tổng vậy!”
Vạn Tổng giờ mới hô hô cười lớn, nói: “Được rồi! Được rồi! Lần sau nhất định đấy!”
Thủ Thủ đến ngày hôm sau cũng quên phứt luôn người này, thế nên qua nửa
tháng, tổ chuyên mục nhận lời mời đi làm tiết mục cho một sân golf nào
đó, trưởng nhóm nói: “Cái tay Vạn Tổng này lại thật sự để bụng quá, nói
mời chúng ta đi đánh golf, mà còn thật sự bị ông ta xúi giục thành công
nữa chứ.” Cô một lúc vẫn chưa nhớ ra được Vạn Tổng là người nào, lúc đến sân golf bắt gặp Vạn Hồng Đạt một cây trắng đồng phục chơi golf, mới
nhớ ra thì ra đây là cái người Vạn Tổng ấy.
Vạn Hồng Đạt ăn diện rất có sức sống, mặc cả 1 bộ thể thao màu trắng,
đầu cũng đội mũ golf trắng, càng nổi lên khuôn mặt hồng hào. Thủ Thủ lần này biết bài rồi, núp sau đồng nghiệp, chỉ cười lịch sự với ông ta. Vạn Tổng ngược lại không chắc có để ý bắt tay hay không, cười híp mắt nói:
“Diệp tiểu thư, chỗ này là câu lạc bộ golf đắt nhất trong thành phố, cô
đừng nhìn chỗ này không có mấy người đến chơi, là bởi vì hội viên đều là quan lại quyền quý cả đấy.”
Thủ Thủ trong lòng nghĩ ít người là bởi vì sắp hết mùa rồi, ai còn đến
nói mát nữa đây? Giống người lười đến như Diệp Thận Khoan ấy, phải đến
10 tháng, thỉnh thoảng mới động đến ý nghĩ đi đánh golf, mà có đi thì
cũng là đi Châu Hải hoặc Tam Á, vung gậy ở bờ biển ấm áp phía Nam Trung
Quốc. Còn như phong cách xa xỉ hơn thì đều bay thẳng đến Melbourne cho
rồi.
Nhưng phong cảnh sân golf cuối thu rất đẹp, cây phong cao lớn, cây
thích, cây hoàng lư, cây ngân hạnh…. Lá đỏ tựa màu lửa, vàng tựa cánh
quạt, rừng tầng tầng lớp lớp, mây trời tĩnh lặng như mặt nước, đến hố
cát dưới một bìa rừng thu hiện ra tựa như vàng óng.
Chơi golf 2 năm trở lại đây thực sự là hoạt động chạy theo mốt, đa phần
các đồng nghiệp ở tổ chuyên mục đều luyện qua vài lần, ở trường luyện
tập thì nóng lòng muốn thử, chỉ có Thủ Thủ lười vận động, một mình ngồi
trong câu lạc bộ uống trà.
Một tách trà hoa quả còn chưa uống hết, Vạn Tổng đã quay lại: “Diệp tiểu thư sao lại không xuống sân chơi?”
“Tôi không biết chơi mà.”
“Không sao, tôi có thể dạy cô.” Vạn Tổng cười múp míp kéo ghế ngồi
xuống: “Tôi thực lực mặc dù không cao, cũng chơi được 2 năm rồi, đánh
golf thật sự rất đơn giản, thật sự.”
Thủ Thủ đáy mắt hơi ẩn ý cười: “Thật sao?”
Vạn Tổng bị nụ cười này của cô làm lóa mắt, không kìm được trên trán
phát cơn nóng, nói rằng: “Nếu không thì thế này đi, tôi và Diệp tiểu thư đánh cược nho nhỏ nhé, ví dụ như lỗ số 3, chỉ cần Diệp tiểu thư hôm nay trong vòng 10 gậy có thể đánh trúng một quả lọt vào khoảng cỏ mềm trên
sân, tôi sẽ mời Diệp tiểu thư ăn cơm, còn nếu như hôm nay Diệp tiểu thư
một quả cũng không đánh được, vậy Diệp tiểu thư mời tôi ăn cơm.”
Thủ Thủ nhớ đến Dịch Trường Ninh lần đánh cược ấy, viền mắt đều ửng đỏ,
trong lòng giận đùng đùng, dựa vào gã này mà cũng muốn bắt chước Dịch
Trường Ninh ư? Nét mặt lại vẫn tươi cười như hoa: “Được thôi, nhưng anh
nói rõ thế này không phải là bắt nạt người khác chứ? Anh có tiền mà, chỉ nói anh mời tôi một bữa cơm, thế thì hời anh quá rồi, hay chúng ta đánh cược trực tiếp hơn đi, cược nhỏ nhưng thoải mái mà.”
Ngữ khí cô dường như xuyên suốt ý hồi hộp, 2 má ửng hồng, hình như không hẳn là ngượng ngùng, kiểu con gái yêu kiều lanh lợi này, xem chừng Vạn
Hồng Đạt choáng váng đầu óc, chỉ biết cười: “Vậy cô nói xem cược cái
gì?”
Thủ Thủ nói: “Anh nói cược cái gì, chúng ta cược cái đó.”
Vạn Hồng Đạt vỗ đùi một cái, nói: “Hay! Tôi thích người thẳng thắn như
Diệp tiểu thư. Thế này, lỗ số 3, chỉ cần cô trong vòng 10 gậy đánh được
vào phần cỏ mềm, tôi thua Diệp tiểu thư 2 vạn, thiếu 1 gậy, tôi lại mất
thêm 2 vạn. Còn như Diệp tiểu đánh được một gậy tiêu chuẩn, tôi sẽ mất
cho Diệp tiểu thư 10 vạn, nhưng mà, nhiều hơn 1 gậy là cô thắng ít hơn 2 vạn nhé!”
Trong lòng nghĩ bé gái bé tí tuổi đầu này, lại vừa mới ra trường, cứ cho như có cơ hội từng tập qua vài ngày chơi golf, con gái thông thường sức không đủ, 7 8 gậy có thể đánh vào khu vực cỏ mềm là tương đương khá
rồi, hôm nay tiêu liều 10 vạn, thu về một nụ cười của người đẹp, cũng
đáng đấy.
Thủ Thủ 2 mắt to đen lay láy, chăm chú nhìn ông ta. Hỏi hơi chút trẻ con: “Thế nếu tôi thua thì sao?”
“Chỉ cần Diệp tiểu thư đáp ứng cho tôi một cuộc hẹn là được rồi.”
“Vậy không công bằng.” Thủ Thủ bĩu môi lên: “Tôi mà không đánh được vào
khu cỏ mềm thì thua chắc rồi. Hay là anh để tôi đánh nhiều hơn vài lỗ
đi, tôi nghe người ta nói, đánh golf có 4 lỗ phụ, chúng ta cược 4 lỗ này đi được không?”
Vạn Tổng trong lòng hớn hở, chỉ có đấu tay tư, hoặc đấu bốn bóng, làm gì có đấu 4 lỗ phụ, Diệp tiểu thư này quả nhiên là người ngoại đạo rồi.
Nhưng đợi được cô đánh xong 4 lần lỗ số 3, chỉ sợ trời tối đến nơi rồi,
bèn nói: “Được, nhưng mà thua 1 lỗ thôi, Diệp tiểu thư phải đồng ý hẹn
với tôi 1 lần đấy nhé, nếu như Diệp tiểu thư 4 lỗ đều thua, cần phải
bằng lòng cho tôi 4 cuộc hẹn rồi!”
Thủ Thủ nhếch miệng cười: “Được thôi.”
Vạn Tổng liền cực kỳ vui mừng gọi dịch vụ đến, giúp cô chọn nhân viên phục vụ, thuê trọn bộ đồ chơi golf, cùng nhau ra sân.
Thủ Thủ hôm nay mặc một bộ màu đỏ, đứng trên bãi cỏ, dưới ánh nắng thu
muộn phảng phất một đốm lửa nhỏ xíu, cũng không đợi người phục vụ động
tay, tự mình rút từ trong bao gậy ra một cây, cầm tỏ vẻ khoa tay múa
chân, càng phát càng giống như một đứa trẻ, dường như nóng lòng muốn thử xem. Vạn Hồng Đạt không nhịn được cười nói với cô: “Đây là gậy đẩy,
phát bóng thông thường dùng gậy số 1.”
“Ồ?” Cô chăm chú quan sát: “Đâu là cây gậy số 1?”
Người phục vụ cũng gần như phì cười, rút cây gậy số 1 ra đưa cô, cô cầm
trên tay làm thử một động tác vung gậy phát bóng, ngược lại rất có tư
thế. Vạn Hồng Đạt không kìm được khen một câu: “Không tệ!”
Thủ Thủ sắp sẵn tư thế, ngẩng đầu lên nhìn: “Hôm nay gió đông nam à.”
Còn không đợi Vạn Hồng Đạt hiểu ra ý cô nói gì, cô đã rất thuận lợi phát một cú, động tác lại so với tuyển thủ trong nghề càng thành thục dứt
khoát, tư thế càng đẹp, cả con người tựa như một ngọn lửa, trong nháy
mắt tươi đẹp rực rỡ không gì sánh được. Vạn Tổng nhìn đến trợn tròn con
mắt, cô cứ cười: “Vạn Tổng, nhìn bóng kìa!”
Trái bóng bé xíu vọt trong không trung, vắt qua bầu trời xanh thẳm của
thu muộn, vẽ lên một đường vòng cung xinh đẹp, sau cùng thận trọng đáp
xuống bãi cỏ mềm màu xanh, cách lỗ không quá 18m, ngay cả người phục vụ
cũng không kiềm chế được vỗ tay: “Đẹp quá!”
Thủ Thủ giơ ngón tay, tinh nghịch đung đưa: “Vạn Tổng, 1 gậy vào khu vực cỏ mềm rồi, tôi còn 9 gậy, mỗi gậy 2 vạn tệ, tổng cộng 18 vạn đấy nhé.”
Vạn Hồng Đạt còn chưa kịp định thần, chỉ đành cười trừ, đợi đến lúc lên
khu vực cỏ mềm, cô lại tỏ rõ tư thế xinh đẹp một gậy đẩy bóng lọt lỗ, gã này cười đến là miễn cưỡng.
Thủ Thủ còn cả mặt lộ ra nụ cười hồn nhiên trẻ con: “Bắt được gà con đây rồi, anh nói đánh được 1 cú par sẽ mất thêm 10 vạn, tôi mặc dù còn 1
gậy, nhưng trước đó chưa quy ước, tôi cũng áy náy kì kèo với Vạn tổng
lắm, hay là tính 10 vạn đi nhé, thế thì lỗ này tổng cộng 28 vạn rồi.”
(*chú: par-cú đánh tiêu chuẩn)
Vạn Hồng Đạt nghe cô nói thế, cuối cùng hiểu ra mình đã sập bẫy rồi,
không ngờ bé gái này tuổi còn nhỏ, lại có khả năng đến thế. Đánh xong 4
lỗ, ông ta thua sạch tổng cộng là 108 vạn. Bởi vì trong đó có 1 lỗ Thủ
Thủ 2 gậy mới đánh được vào phần cỏ mềm, lại còn 1 lỗ so với gậy tiêu
chuẩn nhiều hơn 1 gậy, cô le le đầu lưỡi: “Bộ gậy golf này dùng rất đầm
tay, thế nên đánh được hơn 1 gậy. May mà 1 gậy mới 2 vạn tệ, Vạn tổng
thấy đúng không?”
Nhìn khuôn mặt Vạn Hồng Đạt chuyển từ trắng sang đỏ, rồi lại từ đỏ sang
trắng, thời tiết lạnh thế này, mà cả người đầy mồ hôi, lúc Thủ Thủ đang
cười thầm, sau gáy thoắt bị vỗ mạnh một cái.
Quay đầu lại nhìn, là Kỷ Nam Phương, từ lần ở nhà anh trở về sau, cô
chưa gặp lại anh. Hiếm khi thấy anh mặc đồ trắng như hôm nay, áo golf
màu trắng, nhưng dáng dấp thật sự có hơi giống “loạn thế thanh nhã giai
công tử”. Mà lại không chú ý gì đến Thủ Thủ, chỉ chăm chăm đánh giá Vạn
Hồng Đạt một lượt từ đầu đến chân, rồi mới quay mặt sang hỏi cô: “Em ở
đây làm cái trò gì thế?”
Gáy vẫn còn âm ỉ kêu đau, cô chẳng mấy thiện cảm: “Đánh golf mà.”
“Ô, thật hiếm khi nhỉ, bao nhiêu năm rồi chưa thấy em đánh golf. Năm đấy đạt được quán quân giải thiếu niên xong, không phải em tung tin mình
‘rửa tay chậu vàng, quy ẩn giang hồ” à?” Anh liếc nhìn túi golf, hỏi:
“Gậy golf của em đâu?”
“Em không đem theo.” Cô sợ anh biết được chuyện cá cược sẽ quở mắng, hấp tấp hỏi: “Hôm nay trời lạnh thế, sao anh lại có hứng đi đánh golf?”
Nắng tà vừa vặn chếch trên khuôn mặt anh, tia sáng khiến đôi mắt hơi
nheo lại, phảng phất có chút không vui: “Anh hứng thì đi không được à?”
Cô nghiêng đầu đã nhìn rõ đằng sau anh không xa lắm, không chỉ có người
phục vụ, mà còn cả một cô gái, không giống kiểu con gái bình thường anh
hay dẫn theo, mặc dù dáng dấp cũng rất xinh đẹp, nhưng khá trẻ, tóc dài
mắt to, mặc áo thể thao tràn trề sức sống, hình như vẫn còn là sinh viên đại học.
Cô cười ác ý: “Kỷ Nam Phương, anh dạo này đổi khẩu vị rồi à? Trời lạnh
thế mà còn chạy ra ngoài, thì ra là cam tâm tình nguyện giúp người ta
làm huấn luyện viên….”
Lời còn chưa dứt đã lại bị ký thêm một cái cốc, cô bụm tay giữ chặt
trán, oán trách: “Đau quá đi, anh thẹn quá hóa giận cũng đừng xuống tay
dã man thế chứ.”
Anh “hừ” một tiếng, nói: “Em ít ở mấy nơi nhiều kẻ xấu này đi rồi hãy
nói, xem anh có mách với anh em không.” Rồi liếc sang Vạn Hồng Đạt bằng
nửa con mắt, lại nói với Thủ Thủ: “Xem em dạo này qua lại với loại người bát nháo gì thế? Lát nữa để anh em biết nhất định phải mắng cho em một
trận.”
Vạn Hồng Đạt vốn đang thua đến tiếc đứt cả ruột, hãy còn chưa hồi tỉnh,
lại đột ngột từ đâu chui ra con người này, động tay động chân với Thủ
Thủ, thần sắc thân mật. Trong lòng cực kỳ không thoải mái, quẩn quanh
nghe anh ta nói có hàm ý, càng như thêm dầu vào lửa, một câu ác ý vừa
hay buột khỏi mồm: “Ai là loại người bát nháo? Mẹ nó chứ, anh chửi ai
đấy?”
Kỷ Nam Phương cả đời chưa từng bị người ta chặn họng, nghe ông ta mở
miệng là chửi người, sửng sốt trong giây lát liền nói: “Chửi ông đấy,
sao nào?”
“Sao nào à? Thằng ôn con nhà mày chán sống rồi chắc?
Kỷ Nam Phương cười giòn tan: “Được! Được! Tôi đây chán sống thật rồi đâý.”
Thủ Thủ nhìn anh không những tức giận mà còn bật cười, nói liên tiếp 2
chữ “được”, biết chuyện chẳng hay rồi, Kỷ Nam Phương tình cách nóng nảy
cô đều hiểu cả, chỉ sợ gã Vạn Tổng sắp gặp xúi quẩy to rồi. Tay Vạn Hồng Đạt này mặc dù có chút hám gái khiến người ta phát ghét, nhưng cũng
chẳng phải tội tình to tát gì, hơn nữa nói cho cùng thì cũng là bởi mình chọc phải Kỷ Nam Phương, thế nên cô quyết đoán kịp thời, lôi Kỷ Nam
Phương đi: “Em đói rồi, chúng mình đi ăn cơm đi, hôm nay anh mời em ăn
cơm đi.”
Cô ra sức kéo tay áo Kỷ Nam Phương, Kỷ Nam Phương lại đứng yên bất động, cô mặt mày ủ dột: “Anh Ba à!” Níu khuỷu tay anh vừa lúc lắc vừa đung
đưa: “Anh Ba ơi, em đói lắm rồi, em đau dạ dạy này!”
Kỷ Nam Phương lúc này mới lườm sang cô: “Đáng đời! Mặc phong phanh thế này ra sân golf hóng gió à, không đau dạ dày mới lạ đấy!”
“Em muốn ăn sủi cảo sụn cá mập cơ.” Cô túm bằng được anh ra ngoài: “Nhà
hàng lần trước ăn ngon lắm, anh có đem tài xế theo không? Chúng mình hôm nay đi ăn đi.” Còn không quên quan tâm cả bạn gái anh dẫn theo: “Chị
ơi! Chúng mình cùng đi ăn cơm đi.”
Kỷ Nam Phương vẫn chưa nguôi giận: “Đến tên người ta còn không biết, gọi chị cái gì?”
“Được rồi, được rồi!” Thủ Thủ chuyển sang đẩy anh: “Đi nào, đi nào.” Dỗ
dành lôi kéo anh lên xe bằng được, 3 người ngồi chung xe ra khỏi sân
golf. Thủ Thủ liền gọi điện cho Tổ trưởng tổ chuyên mục, nói mình thấy
không khỏe muốn về trước, Tổ trưởng đương nhiên hoàn toàn đồng ý.
Nhìn cô cúp điện thoại rồi Kỷ Nam Phương mới hỏi: “Em vừa bảo bọn em đến thu hình làm tiết mục à, sao em lại đánh golf với loại vừa rồi hả? Đài
truyền hình bảo em đi giao tiếp chắc? Gã vừa nãy là ai hả?”
Thủ Thủ trong lòng nghĩ nói nhiều vô ích, anh mà báo lại với các anh
mình, thế nào cũng bị dạy bảo khuyên răn cho mà xem. Vừa lúc tài xế đánh xe đến, nhưng mà là 1 chiếc Mercedes-Benz đen nửa mới nửa cũ, vô tình
bật cười: “Sao lại đột nhiên cần cù tiết kiệm thế này? SLR Roter mới
toanh của anh đâu rồi?”
“Ông cụ nhà anh 2 ngày nay đang tìm anh xúi quẩy gần chết đây, anh mà
huênh hoang vác chiếc xe mấy trăm vạn ấy ra đường, ngộ nhỡ truyền đến
tai ông cụ, tự nhiên rước phiền hà vào người chắc?”
Cô cảm giác tức cười: “Anh lại làm chuyện gì xấu, chọc tức bác trai à?”
Anh liếc xéo cô một cái: “Trẻ con đừng có hỏi nhiều.”
Cô ấm ức: “Anh mời là đồ trẻ con ấy!” Ngừng một lúc, nín cười nói: “Hay
anh cũng làm một chiếc Phaeton đi, xe đấy cũng đẹp, người ta nhìn vào
đều tưởng là dòng Passat mới ra.”
Kỷ Nam Phương rốt cuộc bật cười thành tiếng: “Em chanh chua quá rồi, đại lý của Phaeton nhất định bị em làm ức đến chết rồi, 1 chiếc xe hơn
trăm vạn cũng bị em hình dung ra không đáng một xu.”
Thủ Thủ chẳng thèm để ý anh, híp mắt cười, nói chuyện với bạn gái anh:
“Chào bạn! Mình là Diệp Thận Thủ, là em gái anh Kỷ Nam Phương.”
Bạn gái này nãy giờ lắng nghe 2 người nói chuyện, đôi mắt to tròn vụt
sáng, hấp háy con ngươi đen lay láy, nhanh nhẹn lanh lợi: “Chào bạn!
Mình là Trần Tĩnh.”
Hai cô gái bắt chuyện, Trần Tĩnh quả nhiên vẫn đang học đại học, cô ấy
cũng năm 4, lớn hơn Thủ Thủ chỉ vài tháng tuổi, đang học ở trường đại
học Ngoại Ngữ cách trường Thủ Thủ chỉ một bức tường, hai người có cảm
giác thân thiết, đến lúc xuống xe, đã dắt tay khăng khít rồi, lại hất
ngược Kỷ Nam Phương sang 1 bên.
Sủi cảo sụn cá mập quả là tươi ngon hợp lòng người, Thủ Thủ ăn no rồi,
tâm trạng cực tốt, nói chuyện với Trần Tĩnh cũng tương đối vào cầu, họ
nói đến là sôi nổi, trông thấy Kỷ Nam Phương liếc đồng hồ đeo tay, Thủ
Thủ liền hỏi: “Anh lại hẹn ai à?”
Không đợi Kỷ Nam Phương trả lời, Trần Tĩnh đã nói: “Hay chúng mình về
thôi.” Thế là Kỷ Nam Phương gọi tài xế đưa Trần Tĩnh về trước, Trần Tĩnh hỏi: “Vậy 2 người thì sao?” Kỷ Nam Phương nói: “Không sao đâu, anh gọi
người đánh xe đến.”
Xe đưa đến, anh tiễn Thủ Thủ về, Thủ Thủ đột nhiên không kìm được, nói:
“Kỷ Nam Phương, anh phải nghiêm túc vào, em cũng chả nói gì đâu, nhưng
anh mà muốn chơi bời, thì hà cớ gì lại đùa với mấy cô bé này cơ chứ.”
Kỷ Nam Phương mắc cười mãi: “Cô bé cái gì, người ta không giống như chỉ
hơn em vài tháng tuổi đâu? Nhóc con này, dám dạy ngược lại anh à.”
Thủ Thủ “hừ” một tiếng, lười biếng không thèm để ý đến anh.
Qua mấy ngày, Thủ Thủ đột nhiên nhận được điện thoại của Kỷ Nam Phương:
“Bé con, ở đâu đấy? Em đến đón em, đi thử xe với anh nhé.”
Thủ Thủ vừa nghe đến ‘thử xe’ đã biến sắc mặt, bởi vì Diệp Thận Dung có
một dạo lại đi mê xe thể thao, có lần nhập từ Anh về 2 chiếc Lotus 82,
cảm hứng tràn trề lôi cô đi thử xe. Kết quả chiếc xe cổ là thế, Diệp tứ
công tử cũng chỉ cần có 97 phút đã từ thành phố lao ra đến đê biển vịnh
Bột Hải. Thiếu điều bay bồng bềnh trên đường cao tốc, dọa Thủ Thủ sặc
đủ, từ đấy về sau hễ Diệp Thận Dung gọi cô đi thử xe, cô thà chết chứ
không chịu đi.
Không ngờ đến Kỷ Nam Phương cũng tìm cô thử xe, thế nên cô lí nha lí
nhí: “Em đang ở ký túc ngủ trưa rồi, bạn gái anh đâu? Hay anh gọi cô ấy
đi thử xe đi nhé.”
“Bạn gái nào?”
“Trần Tĩnh ấy”, cô nhẫn nại nhắc anh: “Học viện ngoại ngữ ấy, rất xinh đẹp nhé.”
Kỷ Nam Phương “Ờ” 1 tiếng, nói: “Sớm thôi rồi. Em đừng ngủ nữa, anh bây
giờ đến đón em đây.” Không đợi cô nói gì thêm, đã cúp điện thoại.
Anh lần trước tiễn cô chỉ đứng ở dưới lầu, hôm nay lần đầu tiên được vào ký túc xá của cô, thế nên vừa vào cửa đã rất hào hứng nhìn chung quanh, kì thực đài truyền hình đã rất quan tâm rồi. Nhưng mà tuổi thọ căn
phòng cũng đã cao, hai phòng ngủ hai phòng khách ngắn gọn, ban công còn
là hướng tây. Phòng khách chỉ có vài đồ đơn giản, sàn lót xem ra còn rất mới, có lẽ vừa mới thay. Cho nên anh không kìm được hỏi: “Em định sống ở đây lâu dài à?” Thủ Thủ chột dạ hỏi ngược lại: “Ai bảo em định ở đây
lâu dài?”
Kỷ Nam Phương nói: “Em còn thay cả sàn nhà này, lẽ nào không phải định sống lâu dài à?”
Thủ Thủ chỉ sợ anh tố giác với Diệp Thận Khoan, đành cứng đầu nói khoác: “Trước khi dọn vào, đài truyền hình đổi cho em đấy, ban đầu cũ quá
rồi.”
Kỷ Nam Phương cười, chỉ chỉ xuống chân: “Listone Giordano nhập khẩu từ
Ý, đài truyền hình nhà em dù có tiền, cũng không xa xỉ đến nỗi lát cái
này cho ký túc xá nhân viên nhỉ?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...