Nguyễn Vi lao đến, ôm anh từ phía sau. Diệp Tĩnh Hiên bất động từ đầu đến cuối. Anh vẫn ngồi đó, để mặc cô khóc nức nở trên vai mình. Khóc nhiều đến mức không còn sức lực, cô trượt xuống thành ghế, ngồi bệt xuống sàn nhà.
Cuối cùng, Diệp Tĩnh Hiên cũng đứng lên, nhìn Nguyễn Vi từ trên cao. Mặt anh có một vết sẹo kéo dài từ trán xuống lông mày. Có lẽ do thời gian trôi qua đã lâu, hoặc từng làm phẫu thuật thẩm mỹ nên vết sẹo đã mờ đi nhiều. Chỉ có điều, do anh đứng ngược sáng nên trông vẫn rất đáng sợ.
Chàng thiếu niên ngạo nghễ của ngày nào đã chết, người sống là ai không còn quan trọng. Con người Diệp Tĩnh Hiên bây giờ chỉ là cái vỏ rỗng mà thôi. Mấy năm đó rầm rầm rộ rộ, gây ra những chuyện long trời lở đất, anh từng sống vì cô, từng chết vì cô, giờ đối diện cô, tất cả đều phai nhạt.
Nhìn thấy vết sẹo trên trán Diệp Tĩnh Hiên, Nguyễn Vi bấm mạnh vào cổ tay mình. Sau đó, cô giơ tay về phía anh. Tuy nhiên, anh vẫn đứng bất động, sắc mặt vô cảm, ngay cả giọng nói cũng đều đều, không chút phẫn nộ: “A Nguyễn, em khóc gì chứ?”
Hồi bố Nguyễn Vi mới qua đời, lúc di chuyển chậu hoa trong sân, bị va trúng tay, thế là trốn vào một góc âm thầm khóc một mình. Diệp Tĩnh Hiên tìm mãi mới thấy, dỗ hồi lâu cô cũng không nín, anh lại chẳng nỡ mắng mỏ, đành hỏi cô khóc gì chứ.
Lúc bấy giờ, Nguyễn Vi còn nhỏ. Diệp Tĩnh Hiên là con trai độc nhất của nhà họ Diệp, được mọi người gọi là Tam ca, trong khi cô chỉ là con gái người làm vườn. Bố cô đỡ hộ chú Diệp một viên đạn mà chết nên cô nghiễm nhiên sống ở nhà họ Diệp.
Câu chất vấn của Diệp Tĩnh Hiên khiến nước mắt càng giàn giụa trên mặt Nguyễn Vi. Cô biết mình đã hủy hoại cuộc đời anh, làm gì có tư cách rơi lệ. Vì thế, cô bám vào sofa, đứng dậy một cách khó nhọc. Cả quá trình đó, Diệp Tĩnh Hiên chỉ lạnh lùng theo dõi. Cuối cùng, Nguyễn Vi lau sạch nước mắt, ngẩng đầu nhìn anh: “Anh hãy ra tay đi!”
Diệp Tĩnh Hiên khẽ chau mày, kéo cô vào sát người mình. Nguyễn Vi nhắm mắt, cất giọng nghẹn ngào: “Cảnh sát tưởng thân phận của em bị bại lộ nên anh định giết con tin. Em thật sự không ngờ họ lại nổ súng….”
Diệp Tĩnh Hiên tựa như không muốn biết những chuyện này. Anh ép cô ngẩng mặt đối diện mình: “Tóc em đã dài rồi, tôi nhớ trước kia em không thích để tóc dài. Em gầy hơn… nhưng làn da sáng hơn trước nhiều. Tỉnh Nam nắng nóng quá….”
Nguyễn Vi run rẩy: “Em xin anh, anh đừng nói nữa.”
Diệp Tĩnh Hiên tiếp tục lên tiếng: “A Nguyễn, tôi nằm trên giường bệnh nửa năm trời, các bác sĩ đều nói tôi không qua khỏi, còn bảo mọi người ký tên bỏ cuộc. Nhưng tôi vẫn tỉnh lại. Tôi bị thương ở đầu nên rất sợ quên đi chuyện trước kia. Có một thời gian, tôi ép mình ngày nào cũng phải hồi tưởng lại quá khứ. Tôi phát hiện, mọi chuyện từ lúc nhỏ đến lớn tôi đều nhớ rõ.”
Đây mới là nỗi giày vò thật sự. Đến bây giờ Nguyễn Vi mới biết, Diệp Tĩnh Hiên muốn cô chết là một điều vô cùng dễ dàng. Anh chỉ cần động ngón tay, hoặc sai người tùy tiện nổ súng là có thể đạt được mục đích. Nhưng những nỗi đau mà anh phải chịu đựng thì sao?
Cô đứng không vững, anh đành giơ tay đỡ cô giống như trước kia. Tuy nhiên, ánh mắt nhìn cô dần u tối, cô đọc được sự tàn nhẫn ẩn chứa trong đó.
Vào một khoảnh khắc, Diệp Tĩnh Hiên thật sự muốn bóp chết cô. Anh từng mường tượng vô số lần, khi nào tìm thấy cô, anh sẽ từ từ giày vò cô đến chết. Như vậy, người phụ nữ dối trá này mới thật sự thuộc về anh. Nghĩ đến đây, Diệp Tĩnh Hiên đột nhiên rút súng, chĩa vào gáy cô.
Nguyễn Vi đợi ngày này đã lâu rồi. Nhưng ở một khoảnh khắc, trái tim cô đau đến mức không thở nổi. Cô đột nhiên ôm chầm lấy anh: “Có một câu, năm xưa… em chưa kịp nói.”
Cuối cùng Nguyễn Vi cũng hiểu tâm trạng của Diệp Tĩnh Hiên lúc ở Phương Uyển, đó là trái tim như tro nguội. Sau ba năm, cuối cùng cô cũng trả lời câu hỏi của anh: “Em không thể gả cho anh.”
Từ đầu đến cuối, điều tiếc nuối duy nhất là Diệp Tĩnh Hiên không thể chờ câu trả lời của cô.
Diệp Tĩnh Hiên có chút thảng thốt, không ngờ đáp án mà cô canh cánh trong lòng lại là câu này. Anh nhếch miệng, buông thõng khẩu súng, tựa như tất cả không còn ý nghĩa gì nữa.
“A Nguyễn, tôi còn tưởng em sẽ cầu xin tôi. Em hiểu rõ con người tôi, chỉ cần em khóc lóc van xin, chắc chắn tôi sẽ không nỡ ra tay.” Diệp Tĩnh Hiên mệt mỏi ấn huyệt thái dương. “Hoặc là em dỗ ngọt tôi, nói em rất hối hận, em vẫn muốn gả cho tôi.”
Anh cúi thấp người, dùng mũi súng nâng cằm cô. Vết sẹo trên trán càng trở nên nhức mắt, khiến cô không chịu nổi.
“Em thật không biết nói dối.” Anh hôn lên vành tai cô, cắn nhẹ một cái, khiến cô bất giác rùng mình. Anh tiếp tục cất giọng trầm trầm: “Đừng trút giận lên bản thân nữa, tôi vẫn còn sống. Em đừng như vậy nữa.”
Diệp Tĩnh Hiên chà nhẹ ngón tay lên cổ tay cô, nơi chằng chịt những vết sẹo mờ mờ. Nguyễn Vi không thể kiềm chế bản thân, nước mắt tuôn như mưa.
Anh lau nước mắt trên má cô. Cô vẫn không ngừng khóc, còn anh đặc biệt nhẫn nại, vừa vuốt vẻ vừa bình thản hỏi cô: “Mau nói cho tôi biết, con chip đang ở đâu?”
Sau khi xảy ra chuyện, Diệp Tĩnh Hiên mới phát hiện con chip trong máy tính của mình đã biến mất. Con chip lưu nhiều dữ liệu quan trọng, trong đó có ghi chép các cuộc giao dịch của Kính Lan Hội ở tỉnh Nam và danh sách tổ chức. Một khi rơi vào tay cảnh sát, nó sẽ lập tức trở thành chứng cứ, người của Kính Lan Hội ở tỉnh Nam cũng toi đời. Người có thể đánh cắp nó, chỉ có mình Nguyễn Vi mà thôi.
Nhưng sau đó Kính Lan Hội vẫn an lành, chứng tỏ cô không giao nộp cho cảnh sát. Đồ của Diệp Tĩnh Hiên cũng bị cảnh sát rà soát kỹ lưỡng nhưng không tìm thấy gì, vụ án cuối cùng kết thúc với lý do chứng cứ không đầy đủ.
Nguyễn Vi lắc đầu: “Em đã ném xuống biển cùng chiếc nhẫn rồi.”
“Em là người không biết nói dối.” Diệp Tĩnh Hiên thu tay về. Rõ ràng anh không tin lời cô nên đi vòng qua sofa, đảo mắt một lượt rồi truy vấn tới cùng: “Vùng biển nào? Nằm ở đâu? Em nói đi, tôi sẽ cho người tìm.”
Nguyễn Vi không chịu hé miệng. Cuối cùng, Diệp Tĩnh Hiên chỉ còn cách đưa cô đi.
Ô tô của anh chạy thẳng về Lan Phường. Đây là trụ sở của Kính Lan Hội, thời gian trước bởi vì đấu đá nội bộ nên người ở đây gần như thay mới một loạt. Sau biến cố ở Phương Uyển, Diệp Tĩnh Hiên rời khỏi tỉnh Nam, chuyển đến sống ở Lan Phường, trực tiếp ngồi lên chiếc ghế Đại đường chủ.
Nguyễn Vi chưa từng đặt chân tới khu vực này. Cô lựa chọn thành phố Mộc làm nơi sinh sống chỉ là một sự ngẫu nhiên. Sau đó, cô tự nhủ, tuy mình gần Lan Phường nhưng nơi càng nguy hiểm sẽ càng an toàn, bởi vì bọn họ chưa chắc đã nghĩ đến chuyện tìm cô ở đây. Bây giờ ngẫm lại mới thấy, tất cả đã được định đoạt bởi số phận.
Ngồi trong xe, Nguyễn Vi cảm thấy hơi lạnh nên ôm vai. Diệp Tĩnh Hiên áp má mình vào mặt cô mới phát hiện cô đang bị sốt. Mấy ngày qua, thần kinh cô luôn ở trạng thái căng thẳng cao độ nên cơ thể bị nhiễm lạnh mà không biết.
Anh nhìn cô đăm đăm rồi mở miệng khiển trách: “Bị sốt cũng không hay, em chẳng khác nào hồi bảy, tám tuổi. Thật không biết em lớn lên kiểu gì nữa.”
Nguyễn Vi lắc đầu, tỏ ý mình không sao. Cô dõi mắt ra ngoài cửa xe, cất giọng yếu ớt: “Em nghe nói Hoa tiên sinh đã qua đời.”
Diệp Tĩnh Hiên gật đầu. Hoa tiên sinh là chủ nhân đời trước của Kính Lan Hội. “Chuyện xảy ra vào năm ngoái. Hoa tiên sinh để lại di chúc, giao Kính Lan Hội cho Trần Dữ. Bây giờ anh ta là Hội trưởng.”
Nói đến đây, ô tô vừa vặn dừng lại. Ngoài cổng có hai người đàn ông, dường như chờ đợi bọn họ từ lâu.
Lúc này đã là nửa đêm, Lan Phường đặc biệt yên tĩnh. Phần lớn các ngôi nhà ở đây đều có tuổi đời mấy trăm năm, nằm dưới những tán lá rậm rạp. Phương Thạnh xuống xe trước, đi qua bên đó hỏi chuyện rồi quay lại báo cáo: “Tam ca, hội trưởng có lệnh, nếu Tam ca tìm được chị Vi thì hãy đưa đến chỗ Hội trưởng ngay.”
Diệp Tĩnh Hiên mở cửa rồi giơ tay đỡ Nguyễn Vi, đồng thời lạnh lùng mở miệng: “Chú bảo bọn họ về đi.”
Phương Thạnh gật đầu, chạy đi nói với hai người đàn ông kia. Họ tỏ ra sốt ruột: “Đại đường chủ, đây là mệnh lệnh của Hội trưởng. Người đàn bà kia năm xưa là nội gián của cảnh sát, trong tay lại có thứ quan trọng của chúng ta, Hội trưởng cảm thấy không yên tâm.”
Diệp Tĩnh Hiên đang dìu Nguyễn Vi đi vào trong, nghe câu này, anh lập tức dừng bước. Biết tính Diệp Tĩnh Hiên, Nguyễn Vi liền kéo tay anh, nhưng anh không cho cô động đậy. Anh quay người nói với đối phương: “Các cậu hay bảo Trần Dữ, người là của tôi, không đến lượt anh ta bận tâm.”
Đối phương bị chặn họng đến mức mãi không thốt ra lời. Bọn họ còn định lên tiếng, Diệp Tĩnh Hiên đã quay người rời đi, chỉ còn lại mình Phương Thạnh đứng ở đó, cất giọng vô cảm: “Các anh về đi!”
Hai người đàn ông đó đều là tâm phúc của Hội trưởng, đương nhiên không chịu lép vế. Một người cất cao giọng: “Hội trưởng bảo Đại đường chủ đừng hồ đồ nữa. Lần trước vì cô ta, lần sau thì sao? Nhiều lúc con người gặp đại nạn không chết nhưng chưa chắc tương lai đã có phúc.”
Trong sân không bật đèn, Diệp Tĩnh Hiên và Nguyễn Vi nhanh chóng biến mất trong bóng tối. Phương Thạnh vẫn đứng ở cổng, lặng lẽ giơ súng chĩa thẳng vào đối phương: “Theo ý của Tam ca thì hôm nay các anh không thể quay về. Còn theo ý tôi… dù sao cũng nên nể mặt Hội trưởng… các anh mau cuốn xéo!”
Hai người đàn ông chửi thề một tiếng rồi quay người bỏ đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...