Nguyễn Vi im lặng nhìn anh, hàng lệ chảy dài xuống gò má. Diệp Tĩnh Hiên mở cửa, bế Ma Nhĩ ra ngoài. Thuộc hạ lập tức chạy đến, mang nó đi chăm sóc.
Trong phòng chỉ còn lại hai người. Diệp Tĩnh Hiên đỡ cô ngồi dậy, chỉnh lại áo cho cô. Ngón tay vẫn còn lưu luyến nhưng anh cố nhẫn nhịn. Bầu không khí nhất thời trở nên trầm lặng. Nguyễn Vi đột nhiên vén tóc trên trán anh, nhìn chằm chằm vết thương ở đó.
Cô đã tự nhủ cả trăm lần, rằng mình đừng khóc trước mặt anh. Thế nhưng, nước mắt vẫn từng giọt chảy xuống. Cô cất giọng run run: “Em rất hối hận, thật sự hối hận. Em không muốn hại anh, chỉ muốn anh buông tay…. Không ngờ họ lại nổ súng…. Sớm biết ra nông nỗi này, em thà chết trong trận cháy còn hơn. Anh hãy tin em… Em chỉ hận không thể chết đi, nhưng dù xuống suối vàng em cũng chẳng có mặt mũi gặp anh. Em sẽ phải giải thích thế nào về tất cả những chuyện em gây ra? Em…” Cô giơ cổ tay ra trước mặt anh, “… Em chỉ còn cách mỗi ngày rạch một nhát, coi như trả lại anh một chút. Đến khi nào người em nát bét, coi như trả toàn bộ cho anh… Chỗ ấy đau lắm nhưng em có thể chịu đựng. Vì anh, em có thể chịu đựng bất cứ điều gì….”
Diệp Tĩnh Hiên túm cổ tay Nguyễn Vi, không cho cô nhìn rồi bế cô đặt lên giường. Anh vuốt ve cổ tay thanh mảnh, đồng thời cất giọng dịu dàng, để cô thả lỏng bản thân: “A Nguyễn, hãy nhìn tôi. Không sao đâu, em nhìn tôi đây này….”
Nguyễn Vi dần lấy lại bình tĩnh, lắc đầu nghẹn ngào: “Chỉ cần anh bình an là tốt rồi.”
Truyện diễn đàn Lê,Quý,Đôn, mua và type post, làm ơn đừng mang ra ngoài với mục đích nào hết. Cám ơn.
Thấy cô đã hết kích động, Diệp Tĩnh Hiên mở tủ lấy ra một cái vòng cao su màu nâu nhạt. Anh ngồi xuống giường, đeo vào cổ tay trái cô. Cái vòng vừa vặn che đi những vết sẹo. Anh nắm tay cô, kéo thử cái vòng xem chật rộng thế nào. Cũng may là anh ước lượng chuẩn kích cỡ, chiếc vòng dính vào làn da, không bắt mắt nhưng cũng không gây trở ngại cho cô.
Nguyễn Vi biết anh đã chứng kiến cảnh đó. Anh vẫn luôn ở gần cô như chưa từng rời xa. Cô ôm miệng, khóc không thành tiếng.
Diệp Tĩnh Hiên lau đi giọt lệ rồi hôn lên khóe mắt cô. Cô giơ tay ôm anh, anh thở dài: “A Nguyễn! Tôi xin em, em đừng hành hạ bản thân nữa. Bằng không… tôi sẽ phát điên lên mất.”
Nghe những lời này, Nguyễn Vi đột nhiên ôm chặt Diệp Tĩnh Hiên, tựa như bầu trời có sụp cũng không buông tay. Sau đó, cô nâng mặt anh, cất giọng khản đặc: “Em yêu anh. Diệp Tĩnh Hiên, em yêu anh bao nhiêu năm… Anh có thể không tin bất cứ điều gì nhưng trong chuyện này, anh không được nghi ngờ em.”
Cô còn muốn nói điều gì đó nhưng không thể thốt ra lời. Câu thổ lộ của cô khiến tâm tư Diệp Tĩnh Hiên dậy sóng. Anh cúi xuống hôn cô mãnh liệt. Giường của anh rất mềm mại khiến toàn thân cô lún xuống. Đèn trong phòng vẫn bật sáng, cô nghiêng người né tránh nhưng bị anh giữ chặt, khiến cô không thể nhúc nhích.
Động tác của anh quá lỗ mãng làm cô bất giác sợ hãi, vô thức kêu lên một tiếng. Anh liền bịt miệng cô. Cô càng hoảng hốt, vội túm tay anh, nằm bất động trên giường. Anh không cho cô nói chuyện cũng không cho cô thoát. Cô hoàn toàn kiệt sức, cuối cùng chỉ có thể ngoan ngoãn nằm trong lòng anh.
Diệp Tĩnh Hiên cuối cùng cũng hài lòng, buông người Nguyễn Vi, vuốt ve má cô. Anh cố tình trêu chọc: “Đã phục chưa? Em còn thích giỡn nữa không?”
Nguyễn Vi tức giận, trừng mắt với anh. Cảm nhận được anh đang cởi cúc ảo của mình, cô xấu hổ giơ tay ôm anh.
An Nguyễn vẫn là cô bé dễ thuần phục năm nào. Khóe miệng Diệp Tĩnh Hiên cong lên, anh ấn cô vào người mình, chỉ hận không thể hòa tan hai cơ thể làm một.
Đúng lúc này di động của Nguyễn Vi đổ chuông. Cô hơi ngây ra, đẩy người Diệp Tĩnh Hiên định lấy di động, nhưng anh đã nhanh tay cầm trước.
“Trả cho em đi!” Nguyễn Vi đã đoán ra là ai gọi tới. Diệp Tĩnh Hiên không buông tay, trực tiếp bấm vào nút nhận cuộc gọi.
“Anh….” Nguyễn Vi kháng nghị nhưng bị Diệp Tĩnh Hiên ấn người xuống giường. Tiếp theo, anh áp di động vào tai, bình tĩnh mở miệng: “Nghiêm Thụy, tối nay cô ấy ở lại chỗ tôi.”
Người ở đầu kia im lặng vài giây mới lên tiếng: “Nếu tôi là cậu, tôi sẽ không quấy rầy cô ấy. Chắc cậu biết rõ hơn ai hết, còn ở bên cậu, cô ấy có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào.”
Nguyễn Vi không nghe rõ lời của Nghiêm Thụy, chỉ thấy Diệp Tĩnh Hiên bỗng đổi sắc mặt. Anh ném mạnh di động vào tường, làm nó vỡ tung tóe. Cô đờ người trong giây lát. Anh quay đầu nhìn cô. Vẻ mặt của anh lúc này khiến cô sợ hãi. Mỗi khi anh nheo mắt dò xét người nào, đều khiến họ liên tưởng đến con sói hoang, không biết nó sẽ gây ra những chuyện đáng sợ gì.
“Tĩnh Hiên….” Nguyễn Vi thử khiến anh bình tĩnh lại nhưng Diệp Tĩnh Hiên đã tóm lấy cổ tay cô.
Cô còn chưa kịp phản ứng, anh đã đè xuống người cô. Khí thế mạnh mẽ và mùi hương quen thuộc khiến cô có cảm giác người đàn ông này đã phủ kín thế giới của mình. Cuối cùng, cô cũng hiểu bản thân không thể từ chối anh.
Nguyễn Vi khẽ gọi một tiếng “Tam ca” nhưng Diệp Tĩnh Hiên tựa như cố tình, không hề tỏ ra kiên nhẫn. Cô vốn sợ đau, anh lại chẳng dịu dàng, cứ thế tiến vào khiến cô đau đến chết đi sống lại. Trong lòng đầy tủi thẩn, cơ giơ tay đánh anh. Cô biết anh tức giận, anh khó chịu khi thấy cô và Nghiêm Thụy thân thiết. Thế nhưng, anh lại không cho cô giải thích. Càng nghĩ càng hận, cô lập tức cắn vai anh để giải tỏa.
Cuối cùng, Diệp Tĩnh Hiên cũng khôi phục chút lí trí. Anh hôn lên má cô, động tác nhẹ nhàng hơn. Nguyễn Vi chẳng thể thả lỏng bản thân, Diệp Tĩnh Hiên lại quá mạnh mẽ, không cho phép cô rút lui. Cứ thế, cô bị khuấy động tới mức chẳng thể thốt ra lời.
Bất kể là hiện tại hay quá khứ, Diệp Tĩnh Hiên luôn có cách khiến cô khuất phục. Anh chính là tử huyệt mà số phận đã định cho cô, luôn làm cô cam tâm tình nguyện trao tất cả cho anh. Anh không người gọi “A Nguyễn” bằng một giọng trầm khàn, khiến trái tim cô tan chảy. Thân thể cô dần dần bùng cháy một ngọn lửa, mà chỉ anh mới có thể dập tắt.
Cuối cùng, Nguyễn Vi mệt tới mức không nhấc nổi cánh tay. Căn phòng sáng trưng khiến cô rất không thoải mái. Diệp Tĩnh Hiên cuối cùng cũng tha cho cô, tắt hết đèn trong phòng. Lúc này, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Anh lại hôn cô từ trên xuống dưới. Cô không chịu nổi sự khiêu khích, mắng khẽ anh một tiếng rồi ôm chặt người anh.
Diệp Tĩnh Hiên có chút hối hận vì mình đã hơi thô lỗ, hỏi cô có đau không. Trước kia cũng thế, anh thường khiến cô bị rút hết sức lực. Đàn ông trong chuyện chăn gối quả nhiên đánh mất lí trí. Bình thường anh luôn yêu thương chiều chuộng cô, đến khi lên giường cứ như bị ma nhập, chẳng biết thương hoa tiếc ngọc.
Diệp Tĩnh Hiên vuốt ve cổ tay cô, nói rành rọt từng từ: “A Nguyễn, chỉ mình tôi có thể làm em đau.” Nguyễn Vi vô thức rút tay về nhưng anh không cho. Anh cầm tay cô áp lên mặt, tiếp tục lên tiếng: “Ngay cả bản thân em cũng không được.”
Buổi đêm yên tĩnh, cơn sóng tình đã qua trả lại bầu không khí trầm lặng. Nguyễn Vi cuộn người trong vòng tay Diệp Tĩnh Hiên, bỗng dưng mong thời gian dừng lại ở khoảnh khắc này. Tần cùng của tình yêu thật ra cũng chỉ là cam tâm tình nguyện mà thôi. Vào giây phút này, Nguyễn Vi mới thật sự nhận ra, cô yêu Diệp Tĩnh Hiên biết nhường nào.
Lúc Nguyễn Vi tỉnh dậy đã là trưa ngày hôm sau. Phòng ngủ đặc biệt yên tĩnh, cũng không thấy bóng dáng anh. Cô mặc quần áo rồi đi ra ngoài.
Đám thuộc hạ đi qua đi lại nhưng coi như Nguyễn Vi không tồn tại. Nơi này là Lan Phường, những việc cô từng làm trong quá khứ đủ chết cả trăm lần, biết thế nên cô cứ đi dọc theo hành lang mà không dám hỏi chuyện bọn họ.
Một lúc sau, có người từ hướng đông đi tới, gọi cô: “Chờ đã.”
Nguyễn Vi quay đầu, liền nhìn thấy Hạ Tiêu. Hôm nay, cô ta mặc bộ váy dài màu đen kiểu dáng đơn giản, nhưng trông cô ta vẫn rất bắt mắt.
Nguyễn Vi đưa mắt ra sau Hạ Tiêu. Cô ta từ nơi đó đi ra, chứng tỏ Diệp Tĩnh Hiên đã ở bên cô ta trong suốt buổi sáng.
Chẳng có chuyện gì để nói với Hạ Tiêu, Nguyễn Vi liền quay người bỏ đi. Hạ Tiêu không phải loại hiền lành, lập tức đuổi theo, đứng chắn trước mặt đối phương. Cô ta không kiêng dè, quan sát Nguyễn Vi từ đầu đến chân. Cảm thấy khó chịu bởi ánh mắt dò xét đó, Nguyễn Vi định hỏi cô ta muốn gì nhưng Hạ Tiêu không cho cô cơi hội. Cô ta đột nhiên vung tay, tát bốp vào mặt Nguyễn Vi.
Đúng lúc này, Phương Thạnh chạy tới. Anh ta lập tức sai người đưa Hạ Tiêu đi.
“Chị Vi!” Phương Thạnh cúi xuống định xem chỗ bị đánh nhưng Nguyễn Vi đã ngoảnh mặt đi chỗ khác. Sau đó, cô tiếp tục bước đi, sắc mặt vô cảm.
Phương Thạnh lặng lẽ bám theo cô. Nguyễn Vi đành miễn cưỡng mỉm cười với anh ta: “Tôi về đây.”
Phương Thạnh đưa cô ra cổng rồi bố trí xe cho cô. Trong lúc chờ ô tô, anh ta đột nhiên mở miệng: “Hôm qua Hạ Tiêu đợi Tam ca suốt đêm.”
Nguyễn Vi cười nhạt. Đã đến nước này cỗ chẳng còn gì để nói: “Tối qua là tôi đê tiện, cô ta tức giận cũng phải thôi. Hiện giờ cô ta mới là người phụ nữ bên cạnh anh ấy nên cho rằng tôi cướp người của cô ta.”
Phương Thạnh ngập ngừng muốn nói nhưng lại thôi. Trước khi lên xe, Nguyễn Vi buông một câu: “Có điều, việc gì tôi phải tranh cướp với cô ta…. Anh ấy vốn là của tôi.”
Phương Thạnh thở phào nhẹ nhõm, giúp cô đóng cửa xe: “Chị Vi đi đường cẩn thận.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...