Tống Thu Hàn dừng xe lại, nhìn thấy Trần Khoan Niên đứng trước mũi xe mình.
“Không phải cậu đi hẹn hò à?” Tống Thu Hàn hỏi anh ta.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Sáng sớm nay cô ấy bị giáo viên hướng dẫn gọi đi rồi. Người nghiên cứu đúng là tàn nhẫn, trong lòng cô ấy tri thức quan trọng hơn tất cả.”
“Cậu cũng có ngày gặp trắc trở à?” Tống Thu Hàn cười anh ta, hai người đi đến sân bóng. Vào tới sân, họ mới phát hiện hôm nay là do Loan Niệm cầm trịch, là một trận đấu đặc biệt, đội bên kia toàn là diễn viên và ca sĩ có tiếng trong sạch.
“Hay lắm.” Tống Thu Hàn xoa tay: “Cuối cùng tôi đã biết tại sao thằng nhãi này nói có đội cổ vũ rồi. Trận hình này đúng là phải có đội cổ vũ.”
Tống Thu Hàn nhíu mày: “Sao Loan Niệm không nói là đấu với đội ngôi sao nhỉ?”
Trần Khoan Niên đụng vai anh: “Tốt biết bao, ở nước ngoài cũng từng đấu rồi đấy thôi.”
Hai người đến phòng thay đồ thay quần áo. Lúc đi ra, nhìn thấy mọi người tốp năm tốp ba xúm lại quanh sân, có mấy cô gái xinh đang duỗi chân. Đội trưởng hai bên đang trao đổi với nhau, Tống Thu Hàn từng nhìn thấy đội trưởng của đội ngôi sao trên tivi: Kiều Hạn Văn.
Tống Thu Hàn ngồi xổm xuống thắt dây giày, nghe thấy có người gọi mình: “Tống Thu Hàn?” Anh ngẩng đầu thì trông thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Viên Như: “Quả nhiên là cậu.”
“Chào cậu.” Tống Thu Hàn đáp lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cậu là thành viên của đội bóng này hả?” Viên Như hỏi anh.
“Cũng không tính, thỉnh thoảng ra chơi thôi. Cậu đến đây làm gì thế?”
“Tôi có hai người bạn trong đội ngôi sao, vừa hay hôm nay không có lịch trình nên chạy tới đây xem.”
“Xem bóng vui vẻ nhé!” Tống Thu Hàn bỏ lại một câu rồi chạy tới cạnh Loan Niệm để khởi động làm nóng người. Anh ta thấy Viên Như vẫn đang nhìn anh bèn quay người cười nói: “Cậu hẹn tới à?”
“Không phải.”
“Thế trái đất này nhỏ thật đấy! Khí chất người thật còn tốt hơn trên tivi, không muốn có chút gì đó à?” Loan Niệm nhỏ giọng trêu đùa.
“Hay là cậu đi nhé?”
“Tôi thì thôi đi.”
Lúc hai người họ trò chuyện, Trần Khoan Niên đã chạy tới chỗ Viên Như: “Viên idol, sao cậu không chào hỏi tôi thế? Phân biệt đối xử à?”
Viên Như tao nhã đứng dậy: “Không phải, vừa rồi tôi không thấy cậu, đấu bóng xong cùng đi ăn cơm nhé?”
“Chắc không được rồi, họ nói đấu bóng xong sẽ tụ tập.”
Viên Như gật đầu: “Thế để ngày khác vậy.”
“Ừ, nói chuyện sau nhé.”
Sau khi Kiều Hạn Văn lên sân thì bắt gặp Viên Như ở bên sân đang nhìn một người đàn ông. Người nọ cao xấp xỉ anh ta, còn hơi vạm vỡ một chút, dáng người cực kỳ đẹp. Anh ta cảm thấy rất quen mặt, sau khi thực hiện dãn cơ, lúc này mới nhớ tới scandal của Viên Như, là bạn trai mối tình đầu của cô ta, tinh anh trong giới ngân hàng đầu tư. Kiều Hạn Văn bỗng thấy hơi tán thưởng Viên Như, cô ta ở trong giới này lâu như thế, mắt nhìn người cũng coi như tạm ổn, là người tỉnh táo hiếm có.
Tống Thu Hàn thay đồng phục bóng rổ xong lập tức hóa thành mãnh thú. Kiều Hạn Văn cũng thế. Trận thi đấu diễn đến cuối cùng trở thành hai người so kè, điểm số sát sao, đến nỗi thi thêm hiệp phụ vẫn bất phân thắng bại. Cuối cùng trọng tài đề nghị hai người ném rổ quyết định thắng thua. Kiều Hạn Văn vén áo lên lau mồ hôi, lộ ra vòng eo tinh tế khỏe mạnh. Một cô gái bên mép sân hít sâu một hơi. Viên Như nhìn sang, thầm nhủ “Cô gái, nếu cô biết người mà mình đang tơ tưởng ở phòng tôi ba tiếng đồng hồ tối qua, chắc cô sẽ mắng chết tôi nhỉ?”.
Từng giọt mồ hôi to chảy xuống trên mặt Tống Thu Hàn. Anh định kéo áo lên lau thì thấy máy quay ở bên cạnh sân thi đấu, nhíu mày nhịn lại. Đồng phục bóng rổ ướt nhẹp dán lên người anh, có thể thấy rõ đường nét cơ thể. Viên Như đưa mắt nhìn bụng anh, thoáng chốc hơi thất thần. Đã bao năm trôi qua rồi, nhưng vẫn giống năm đó, cô ta muốn ngủ với anh. Cô ta uống một ngụm nước, nghe thấy có người gọi tên mình bèn quay đầu mỉm cười để mặc người ta chụp, sau đó dời tầm mắt trở lại sân bóng. Hai người đang tiến hành thi ném bóng, mỗi người một quả, tổng cộng mười phát, ai ném trúng rổ nhiều nhất thì người đó thắng. Viên Như nhớ tới quãng thời gian cấp ba, cô ta ngồi bên mép sân xem Tống Thu Hàn chơi bóng, cô ta quen thuộc mỗi một lần nhảy ngăn bóng hay ném bóng của anh, cũng từng chứng kiến anh so ném bóng. Trong những trận thi ném bóng thế này, từ trước tới nay Tống Thu Hàn luôn là người chiến thắng. Nhưng họ đã không thể quay lại quá khứ được nữa rồi. Hai mắt Viên Như nóng bừng, cúi đầu sửa sang lại vạt áo của mình, lúc ngước mắt lên đã bình tĩnh trở lại.
Quả nhiên đúng như cô ta đoán, Tống Thu Hàn thắng.
Hai người đàn ông cụng đầu vào nhau tỏ ý hỏi thăm, sau đó ai nấy lùi lại trở về đội của mình, chụp ảnh chung với khán giả ở bên sân và các cổ động viên xong, lúc này mới coi như giải tán.
Tống Thu Hàn đi tắm rửa thay quần áo cùng Trần Khoan Niên. Trần Khoan Niên quay đầu lại liếc nhìn Kiều Hạn Văn rồi nói thêm: “Thể lực của Kiều Hạn Văn thật sự không tệ, chẳng qua chơi hơi bẩn.” Trần Khoan Niên đang nói về thái độ hung dữ của anh ta khi chơi bóng, đụng phải Tống Thu Hàn rất nhiều lần, có hai lần Trần Khoan Niên rất muốn xông tới đánh anh ta.
“Né là được. Còn nếu không được nữa thì đụng trả.” Tống Thu Hàn đấm anh ta một cú: “Ban nãy nếu tôi không giữ cậu, cậu lại muốn đánh nhau thay tôi. Với gương mặt kia của anh ta, nhỡ như đánh hỏng thì đống đồ sưu tập cậu chắt chiu nửa năm cũng không đền nổi đâu.”
“Tiền tài chỉ là vật ngoài thân, vênh váo thì đáng bị ăn đòn.” Trần Khoan Niên lại quay đầu liếc anh: “Lần sau phải nói rõ với Loan Niệm, nếu còn rủ anh ta thì anh đây chẳng thèm chơi nữa. Nhỡ sau này không chơi bóng nổi sẽ quay sang đánh người đấy.”
Tống Thu Hàn bật cười thành tiếng, di động buộc trên cổ tay vang lên, là Loan Niệm: “Sao thế?”
“Thay quần áo xong cùng đi ăn cơm nhé, cả đội cổ vũ nữa.”
“Tôi không tham gia vụ này đâu.” Tống Thu Hàn cất tiếng từ chối: “Tôi định chơi bóng đổ mồ hôi tí, nhưng buổi sáng lúc ra ngoài, dì Thượng thấy cổ khó chịu, tôi lo bà ấy sẽ té xỉu nên phải về sớm chút.” Trần Khoan Niên ở bên cạnh la lên: “Tôi cũng không đi, tôi đi đón bạn gái.” Đã gọi Tiêu Muội là bạn gái rồi cơ đấy, Tống Thu Hàn liếc anh ta với vẻ đầy sâu xa.
“Đến nhé? Ăn mỗi bữa cơm thôi mà. Cổ dì Thượng không thoải mái cần nghỉ ngơi nhiều, cậu về cũng giúp ích được gì đâu?” Loan Niệm nói: “Không có tinh thần đồng đội gì hết! Hơn nữa tôi còn có chuyện muốn nói với cậu.” Loan Niệm đột nhiên trở nên đứng đắn.
“Được rồi, cậu gửi định vị nhà hàng cho tôi.” Tống Thu Hàn liếc nhìn Trần Khoan Niên: “Cậu còn đi đón bạn gái không?”
“Tôi cũng không đi đón nữa.” Trần Khoan Niên nhướng mày, tuân theo số đông.
Địa điểm dùng bữa được chọn là ở một quán bar.
Lúc hai người vừa mới bước vào, phát hiện họ đã bao trọn cả một khu nhỏ. Người của đội ngôi sao cũng có mặt. Hơn ba mươi người ngồi túm tụm trò chuyện. Tống Thu Hàn định tìm một vị trí yên tĩnh ngồi, không ngờ Kiều Hạn Văn đưa tay gọi anh: “Ê! Ngồi chỗ này nhé?” Anh ta đã thay quần áo, cũng bớt đi vẻ hung dữ. Áo sơ mi cởi bỏ hai nút thắt, ống tay áo xắn cao ba tấc lộ ra bắp tay rắn chắc, trái lại trông có mấy phần ngang bất cần đời.
“Thế ngồi cùng đi!” Hai người Tống, Trần đi tới đó, ngồi vào hàng ghế của Kiều Hạn Văn.
Kiều Hạn Văn cười nói với Trần Khoan Niên: “Buổi chiều chơi bóng, trông anh có vẻ muốn tẩn tôi lắm.”
Trần Khoan Niên nhướng mày: “Rõ thế cơ à? Nhìn ra được hả?”
Kiều Hạn Văn cười rộ thành tiếng: “Chuyện thường trên sân thi đấu thôi mà. Tôi cũng muốn đánh anh, nhưng bên sân nhiều người đang đứng xem nên đành nhịn xuống. Hôm nào tìm một quán võ đấu đi.” Thế này rõ ràng đang hạ chiến thư. Ngày thường Kiều Hạn Văn bị chú ý quá nhiều, nhưng thật ra vốn dĩ anh ta là một người vô cùng hiếu chiến, dù ở trên giường hay trên sân thi đấu. Nhưng quả thật anh ta hiếm khi gặp được đối thủ, rất nhiều người e dè tiếng tăm của anh nên không dám ra tay với anh, hiếm thấy có ai không sợ như hai người bên cạnh này. “Tôi còn chưa biết phải xưng hô với các anh như thế nào?” Kiều Hạn Văn nhớ ra mình còn chưa biết tên của họ: “Trước khi thi đấu, tôi có xem qua danh sách nhưng không khớp.”
“Tống Thu Hàn.”
“Trần Khoan Niên.”
“Tống Thu Hàn.” Kiều Hạn Văn lặp lại tên của anh một lượt rồi hỏi anh: “Tôi nhìn thấy cái tên này trong danh sách người tham dự bữa tiệc ngành đầu tư, là anh đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Rất vinh hạnh được làm quen.” Giờ Kiều Hạn Văn đã hiểu tại sao hai anh chàng này không sợ rồi, chắc cũng là người có tiền: “Bạn cấp ba của Viên Như đúng không?” Anh ta gặng hỏi.
“Đúng vậy.”
“Thế vừa khéo gọi Viên Như tới ngồi cùng đi.” Kiều Hạn Văn nổi hứng hóng hớt, mở di động nhắn WeChat cho Viên Như: [Tới đây ngồi đi, dẫn theo cả Lương Vũ nữa.]
Viên Như cũng không muốn ngồi cùng Kiều Hạn Văn lắm. Cho dù họ đã lén thân mật bao nhiêu lần thì ngoài mặt cô ta vẫn không muốn để người khác biết họ có quan hệ cá nhân, như thể làm vậy sẽ vạch trần lớp vải che đậy bản thân, khiến cô ta cực kỳ khó chịu. Có lẽ đây là tôn nghiêm còn sót lại của Viên Như khi ở trước mặt Kiều Hạn Văn. Hơn nữa Tống Thu Hàn cũng đang ở đó, cô ta sợ anh nhìn ra manh mối gì đó rồi khinh thường mình. Viên Như cầm di động nhìn thoáng qua Tống Thu Hàn, anh đang uống nước, như thể chẳng chút bận tâm gì đối với chuyện này cả. Thật ứng với tên của anh, lạnh lẽo. Thế là cô ta nói với Lương Vũ ở bên cạnh: “Tới chỗ Kiều Hạn Văn ngồi đi!”
Lương Vũ hai mươi bốn tuổi mới vừa đóng xong mấy bộ phim, đang tuổi xuân tràn trề, vẫn luôn ôm tâm tư với Kiều Hạn Văn. Nghe Viên Như nói như vậy thì lập tức đi theo cô ta.
Trần Khoan Niên nói với Viên Như: “Lần này không cần đổi ngày khác nữa rồi, hôm nay được dùng bữa cùng nhau luôn.”
“Đúng vậy.” Viên Như ngồi bên cạnh anh ta rồi hỏi: “Dạo này đang bận gì à? Lúc trước thấy cậu nói ở trong nhóm là sắp tới phải tới trấn Cảnh Đức xuất khẩu một lô hàng sưu tập, đã đi chưa thế?”
“Tới tháng Mười Hai cơ.” Trần Khoan Niên chỉ vào Kiều Hạn Văn: “Các cậu quen nhau à?”
Viên Như nhìn Kiều Hạn Văn, anh ta đang tựa lưng vào sô pha với vẻ mặt xem trò hay: “Cái giới này nhỏ lắm, thường xuyên qua lại là biết hết.”
“Ồ, thế à.”
Họ trò chuyện nhạt nhẽo câu được câu chăng, còn Tống Thu Hàn vẫn thong thả ngồi bên cạnh, cũng không đáp lời. Cuối cùng Lương Vũ cũng có được cơ hội quang minh chính đại ngồi bên Kiều Hạn Văn, bèn hỏi bộ phim mà anh ta diễn gần đây, nhưng đều đã chọn xong các vai. Kiều Hạn Văn liếc nhìn Lương Vũ, bắt gặp vẻ chờ mong trên gương mặt trẻ trung mơn mởn của cô ta, bèn hờ hững nói: “Còn vai nữ số hai đấy, cô có thể đi casting.”
“Thật ư?”
“Thật.”
Lời này lọt vào tai Viên Như, cô ta ngước mắt liếc Kiều Hạn Văn, năm đó họ cũng bắt đầu từ câu này.
Tống Thu Hàn im lặng ngồi bên cạnh, nhưng lần tương tác này đều lọt hết vào mắt anh, ngoài mặt ba người này tỏ ra bình tĩnh, nhưng thực chất lại sóng ngầm cuồn cuộn. Quả nhiên phức tạp thật.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...