(*: “Hiệp khách hành” là một bài thơ của Lý Bạch, miêu tả một hiệp khách giang hồ võ thuật cao siêu không màng danh lợi)
Tống Thu Hàn chẳng hỏi gì đã đồng ý luôn, khiến Lâm Xuân Nhi vô cùng ngạc nhiên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thấy Lâm Xuân Nhi im lặng không nói lời nào, Tống Thu Hàn liền trêu cô: “Sao vậy? Đang nghĩ nên ôm bằng tư thế nào à?” Sau đó cười ra tiếng.
Cuối cùng Lâm Xuân Nhi cũng tỉnh táo lại, anh ở bên kia theo dõi cô ở trạng thái gõ chữ một lúc lâu, còn chụp ảnh màn hình cười nhạo cô, chỉ thế thôi là đã xấu tính lắm rồi: “Vậy sao cậu thấy tớ đang gõ chữ?”
“Tớ cũng tìm cậu có việc.”
“Chuyện gì vậy?”
“Hồi trước bảo là muốn tới Chiết Giang chơi còn gì? Hay là thuận miệng nói chơi vậy thôi?” Tâm trạng Tống Thu Hàn rất tốt, tốt đến mức chính anh cũng không có ý thức được giọng điệu nói chuyện của mình cực kỳ dịu dàng.
“À.”
Tống Thu Hàn đã nhận ra Lâm Xuân Nhi đang ngượng nên hắng giọng nói: “Lâm Xuân Nhi, tớ hỏi cậu một cậu, cậu có phải người trưởng thành không?”
“Phải.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Một người trưởng thành muốn ôm bạn cũ mà cũng cần phải quanh co thế à?”
“Không cần.”
“Thế không phải xong à? Lần sau gặp mặt không cần cậu làm trước, tớ đến ôm cậu là được chứ gì.”
“Vậy làm phiền cậu nhé.” Lâm Xuân Nhi cười nói: “Chuyến đi Chiết Giang dĩ nhiên phải đi rồi, nhưng bây giờ cỏ khô lá vàng, ngay cả Giang Nam cũng còn ảm đạm nữa là. Tớ từng đến Ô Trấn một lần vào mùa đông rồi, không nhiều lá xanh như mùa hè đâu.”
“Một năm bốn mùa, mùa nào cũng có cái đẹp riêng. Hay là chúng ta đi sớm đi được không?” Tống Thu Hàn sẽ về Mỹ nửa tháng để đón Giáng sinh, khi trở lại là bắt đầu năm tài chính mới, việc lớn việc nhỏ chồng chất nên chưa chắc đã có thời gian. Tới tầm tháng Ba tháng Tư là anh sẽ phải đi rồi. Vì vậy trước khi đi, anh muốn dành trọn thời gian để ngắm nhìn vẻ đẹp của sông núi quê hương.
“Được, cậu chờ một lát.” Lâm Xuân Nhi để điện thoại sang bên cạnh đi lấy sổ tay. Đã nhiều năm qua cô vẫn quen dùng sổ tay ghi lại hành trình và sắp xếp công việc. Dù đi đâu trên tay cô cũng luôn có một cây bút và một tờ giấy. Cô nghiêm túc đọc lại, thấy có rất nhiều việc phải làm tiếp theo, chẳng hạn như quảng bá thương hiệu giúp một người bạn khởi nghiệp, chuẩn bị cho cuộc đấu thầu sáu mươi triệu vào tháng Một năm sau, còn có một vụ kiện. Trên quyển sổ lịch trình dày đặc, chỉ có lễ Giáng sinh đến sau Tết Nguyên đán là dịp nghỉ lễ phúc lợi của nhân viên công ty. Thế là cô cầm điện thoại lên nói với Tống Thu Hàn: “Tớ xem rồi, hình như tớ chỉ có tám ngày nghỉ từ lễ Giáng Sinh đến sau Tết Nguyên đán thôi.”
Tống Thu Hàn không trả lời.
Lâm Xuân Nhi đoán là anh không có thời gian vào lúc đó: “Hay là để tớ lên lịch giúp cậu, rồi cậu đi với Trần Khoan Niên?”
Tống Thu Hàn nhận ra suy nghĩ trước đó của mình sai mất rồi, anh muốn ngắm nhìn vẻ đẹp của sông núi quê hương cùng với Lâm Xuân Nhi, đây là tâm nguyện thời thiếu niên đã ấp ủ từ lâu. Không có Lâm Xuân Nhi thì anh không còn hứng thú nữa: “Cứ thu xếp theo thời gian thuận tiện của cậu đi, có cần mua vé trước không?”
“Mua vé trước không quan trọng, quan trọng là phải thông báo trước cho hai đương sự khác nữa…” Lâm Xuân Nhi cười nói: “Tớ tạo nhóm chat, tụi mình thảo luận trong đó nhé?”
“Được.” Tống Thu Hàn đáp, sau đó hỏi cô: “Cậu bắt đầu đi chưa?”
“Không, sáng sớm mai tớ mới đi. Cậu đến Thâm Quyến rồi à?”
“Ừ.”
“Chỗ hồ Hương Mật có quán lẩu bò Triều Sơn, viên thịt ngon mà dai lắm, nếu mấy hôm nay thấy uể oải thì đến đó sạc pin đi.” Lâm Xuân Nhi vẫn còn nhớ Tống Thu Hàn nói cần sạc pin.
“Được. Gửi định vị cho tớ đi, mai đi ăn thử.”
“Vậy giờ tớ tạo nhóm nhé?”
“Được.”
Lâm Xuân Nhi đang định cúp máy thì Tống Thu Hàn lại gọi tên cô: “Lâm Xuân Nhi.”
“Ừ?”
“Tại sao lại muốn ôm tớ?”
“Cảm thấy nhiều năm không gặp...”
“Thế sao không muốn ôm Trần Khoan Niên?” Tống Thu Hàn hỏi hơi sắc bén, dường như anh chưa bao giờ nghiêm túc với Lâm Xuân Nhi thế này. Trước đây có rất nhiều chuyện nhưng đều trôi qua nhẹ nhàng, không ai đào sâu hơn. Nếu đời này họ không gặp lại nhau thì những chuyện đó đều sẽ trở thành dấu chấm hỏi, sau đó dần biến mất trong cuộc đời.
“Trần Khoan Niên quá đáng ghét!” Lâm Xuân Nhi nói.
Tống Thu Hàn lại bật cười, nếu Trần Khoan Niên biết Lâm Xuân Nhi nói mình đáng ghét thì chắc sẽ phát điên mất. Hai người cúp điện thoại, Lâm Xuân Nhi nhanh chóng tạo nhóm chat, đặt tên là “Hiệp khách hành”.
Hiệp khách hành, xong chuyện thì phủi áo rời đi, hoàn toàn giấu kín thân phận và tên tuổi.
Trần Khoan Niên nhanh chóng gửi qua một dấu chấm hỏi.
Lâm Xuân Nhi đáp: “Cậu chủ Tống muốn mời mọi người đi du lịch Giang Nam, toàn bộ chi phí cậu ấy lo hết. Thời gian là từ ngày 23 đến ngày 30 tháng 12.”
“Bao hết chi phí á?”
“Đúng.”
“Lúc sinh thời mà lại có thể đợi được cậu chủ Tống bao chi phí rủ đi chơi ấy à?” Trần Khoan Niên chậc chậc một tiếng, khá lắm.
“Thế có đi không?” Tống Thu Hàn hỏi Trần Khoan Niên.
“Đi chứ đi chứ. Trần Khoan Niên cấp tốc gửi thông tin cá nhân của mình cho cả nhóm, sau đó nói với Lâm Xuân Nhi: “Đặt vé ngay đi, đừng để sáng mai mở mắt ra cậu ấy lại đổi ý.” Nói xong lại @ Tiêu Muội: “Thông tin cá nhân của cậu đâu?”
Tiêu Muội đi ra từ trong buồng tắm, nhìn thấy một nhóm chat mới, len lén hỏi Lâm Xuân Nhi có chuyện gì. Cô giải thích mấy câu Tiêu Muội liền hiểu ra rồi cũng gửi thông tin lên nhóm.
Qua một lúc lâu mà không thấy Tống Thu Hàn không nói gì. Anh đang thay đổi hành trình ngày Giáng sinh, vốn dĩ anh định quay lại Mỹ để gặp một vài người bạn, tiện đường đi thăm bố luôn, nhưng giờ thì không được rồi. Anh muốn đón lễ trong nước. Sau khi thay đổi hành trình anh cũng gửi thông tin lên nhóm nhờ Lâm Xuân Nhi đặt vé.
Đúng lúc này Trần Khoan Niên lại hỏi một câu trí mạng: “Ngủ thế nào đây?”
... Ba người còn lại cùng thả dấu chấm hỏi.
“Ai ngủ với ai?”
“Hai phòng tiêu chuẩn?” Lâm Xuân Nhi đề nghị.
“Không. Tôi muốn nằm giường lớn. Giang Nam trước giờ phong lưu lãng mạn, tôi không muốn ở chung phòng tiêu chuẩn với cậu chủ Tống đâu.”
Lâm Xuân Nhi cười phá lên. Bây giờ Trần Khoan Niên thành cái dạng gì vậy, rốt cuộc trong đầu người này chứa bao nhiêu suy nghĩ quái đản thế?
“Vậy Tống Thu Hàn phải trả thêm tiền một phòng rồi.”
“Được. Tôi cũng nằm phòng giường lớn.” Tống Thu Hàn trả lời.
Cuối cùng cả nhóm cũng quyết định xong. Nửa giờ sau Lâm Xuân Nhi gửi thông tin khách sạn và vé máy bay cho cả nhóm, sau đó ngâm một câu: “Mười bước giết một tên, ngàn dặm không lưu bước.”
...
Tống Thu Hàn bay đến Thâm Quyến để gặp Lương Ngộ.
Thực ra vào ngày thứ tư sau buổi đầu hai người gặp nhau là Lương Ngộ đã gọi lại cho Tống Thu Hàn. Anh ta đã suy nghĩ kỹ càng về cách bố trí thị trường và quảng bá thương hiệu mà Tống Thu Hàn hỏi mình. Hai người nói chuyện điện thoại rất lâu, Tống Thu Hàn quyết định gặp lại Lương Ngộ một lần nữa.
Hai người hẹn gặp nhau ở phòng làm việc của Lương Ngộ.
Nói là phòng làm việc nhưng thật ra chính là nhà anh ta, là một căn nhà nhỏ khá cũ trên đường Bắc Hồng Lĩnh Bắc Lộ ở Phúc Điền.
“Chỗ này không gần quán cà phê lần trước.” Kế hoạch dự án của anh ta được viết trong quán cà phê đó.
Lương Ngộ cười: “Tôi bán ngôi nhà gần đó rồi, đổi sang căn nhỏ hơn. Lúc đó không có đủ tiền để bắt đầu dự án.”
Tống Thu Hàn đã hiểu.
Sau khi hai người vào nhà, Lương Ngộ liền đưa Tống Thu Hàn ra ngoài ban công: “Làm phiền anh ngồi ở đây chờ tôi, chim sẻ tuy nhỏ nhưng cũng đủ ngũ tạng, cũng may vẫn còn một chiếc máy pha cà phê.”
Tống Thu Hàn thấy anh ta đi vào phòng bếp kiểu mở, chuẩn bị nước uống. Tiếng hạt cà phê xay rất êm tai, Tống Thu Hàn lắng tai nghe. Một lúc sau Lương Ngộ bưng một ly cà phê đến cho anh: “Cà phê Geisha, tôi mua trước khi lập nghiệp, sợ là hết hạn rồi.” Sau đó cười khổ một tiếng. Những ngày tháng trước khi bắt đầu lập nghiệp mới dễ chịu làm sao.
Tống Thu Hàn cũng không ngại, anh nhấp một ngụm, có mùi hương hoa rất nhẹ: “Khẩu vị của anh tốt thật.” Anh thật lòng tán thưởng người này, sau đó vào chủ đề chính: “Lần trước anh nói đã chọn xong kênh tuyên truyền rồi à?”
Lương Ngộ gật đầu: “Tôi chọn xong rồi.”
“Là người bạn làm nội dung theo chiều sâu của anh đó à?” Tống Thu Hàn hỏi.
“Đúng vậy. Tôi đã bàn chi tiết với cô ấy rồi, cô ấy cũng sắp xếp người để liên lạc với tôi về kế hoạch quảng bá sản phẩm.” Lương Ngộ đáp.
“Vậy cho tôi xem kế hoạch được không?” Tống Thu Hàn đề nghị, anh đã quyết định đầu tư vào Lương Ngộ thì muốn phải làm cho dự án này phát triển thật tốt. Anh có khả năng dự đoán và kiểm soát thị trường rất cao, một khi dự án được đưa vào hoạt động thì có thể nói là không có đường lui nữa.
“Tất nhiên phải vậy rồi, đến lúc đó tôi còn muốn nghe lời khuyên của anh nữa.” Tính cả ngày hôm nay Lương Ngộ mới chỉ gặp Tống Thu Hàn hai lần, nhưng anh ta lại có cảm giác như đã gặp được bạn tri kỷ: “Hôm qua tôi nói chuyện phiếm với bạn, họ nói chưa thấy nhà đầu tư nào ra quyết định nhanh như anh.”
“Ý của bạn anh là nói tôi lỗ mãng sao?” Tống Thu Hàn cười trêu.
“Ý của bạn tôi là nói anh quyết đoán.” Lương Ngộ nghiêm túc giải thích, sau đó ý thức được Tống Thu Hàn cũng không để ý chuyện đó, thế là hai người cùng bật cười ra tiếng.
“Vị trí của cửa hàng vật lý đầu tiên đã được chọn, nằm ngay cạnh khu nhà này.” Lương Ngộ thuận tay chỉ ra dọc theo cửa sổ: “Đi ra cổng chính khu nhà, nằm bên phải, ở ngã tư đường, đi thẳng 3 km nữa sẽ có bốn khu chung cư đã hoàn thiện, có 150.000 nhân khẩu thường trú, 1.200 thú cưng, số lượng đang có xu hướng tăng lên.”
Tống Thu Hàn nghiêng người tới nghiêm túc nhìn kỹ. Lúc này đang là giờ làm việc, trong khu nhà không có mấy người trẻ tuổi, đa số là người già và mấy đứa bé một hai tuổi đang chơi đùa dưới nắng, một số người thì thư thả dắt thú cưng đi dạo, là một cộng đồng sinh hoạt điển hình.
“Địa điểm mô hình mẫu anh chọn rất khoa học.” Anh gật đầu nói.
“Thị trường chung cư đang hạ.” Lương Ngộ nói ra một thuật ngữ mấy năm này thường nghe được trên thị trường.
“Đúng.” Tống Thu Hàn nhìn về phía Lương Ngộ chọn, quả nhiên là một nơi tốt. Anh cúi đầu nhìn giờ, đã bốn giờ chiều rồi, tần suất dân cư hoạt động trong khu phố không hề thấp: “Còn hai nơi khác thì sao?”
“Vẫn đang khảo sát.” Lương Ngộ đứng dậy nhìn ra ngoài, không biết vì sao anh ta lại nói một câu: “Tôi cảm thấy thời đại này thật sự rất tốt.” Trông có vẻ là một nhà sáng lập thích thương xuân tiếc thu.
Tống Thu Hàn tán đồng với lời anh ta nói, thời đại này quả thực rất tốt. Mười mấy năm trước, khi anh rời khỏi đây chỉ dùng một chiếc điện thoại Motorola nắp gập, đường phố không có nhiều xe. Hơn mười năm sau quay lại anh đã nhìn thấy một thế giới hoàn toàn mới và những con người trong thế giới mới đó.
“Chúng ta xuống đi dạo một lúc chứ?” Hai ngày nay anh ta vùi đầu vào họp hành và giấy tờ, khó lắm mới có cơ hội được hít thở không khí.
“Ok!”
Ở Thâm Quyến cây cối quanh năm xanh tốt, đầu tháng Mười Một mà thời tiết vẫn chỉ khoảng hai mươi mấy độ, rất dễ chịu. Hai người đàn ông đi dạo trong khu phố, dáng vẻ nhàn nhã làm người khác phải chú ý.
“Khi nào anh về Bắc Kinh?” Lương Ngộ hỏi Tống Thu Hàn.
“Ngày mốt, ngày mai tôi sẽ gặp hai người nữa ở Thâm Quyến, tuần sau tôi lại đến. Có chuyện gì vậy?”
“Anh không đi xem hai cửa hàng khác à?”
“Không đi.” Tống Thu Hàn cười với Lương Ngộ: “Dự án là của anh, anh tự quyết định thôi, nếu gặp khó khăn thì chúng ta cùng nhau giải quyết.”
“Anh tâm lý thật đấy.” Lương Ngộ cười nói. Tống Thu Hàn có tầm nhìn xa trông rộng, lại biết chú ý đến chi tiết. Anh như một cái lồng ấp, cung cấp không gian và giải pháp để người ta nhanh chóng trưởng thành, là một đối tác rất đáng kính trọng.
“Quá khen.” Hai người đi như vậy gần một tiếng đồng hồ cũng đã đổ mồ hôi. Điện thoại di động của Tống Thu Hàn liên tục nhận được thông báo. Lương Ngộ chỉ vào đó: “Có cần xem thử không?”
“Nếu có chuyện quan trọng thì đã gọi điện rồi. Đến đình nghỉ mát phía trước ngồi một lát rồi xem cũng được!”
“Đi thôi.”
Lương Ngộ đưa Tống Thu Hàn vào trong đình. Anh lấy di động ra đọc hết tin nhắn này đến tin nhắn khác, cũng không có gì quan trọng, Tiêu Tình nhắc anh tối thứ Sáu có buổi liên hoan ở trụ sở chính trong nước, đồng thời gửi địa điểm nhà hàng cho anh. Tống Thu Hàn gửi tin nhắn báo đã biết.
Tin nhắn từ Phương Gia Lỵ gửi tới: “Ngày 24 tháng 11 em sẽ về nước, anh đến sân bay đón em được không?”
“Đưa tôi thông tin chuyến bay.”
Phương Gia Lỵ gửi số hiệu chuyến bay cho Tống Thu Hàn: “Tống Thu Hàn, em nhớ anh.”
Câu nói này rất mập mờ, Tống Thu Hàn cau mày, một lúc sau mới nhắn lại: “Sau này nếu còn nói như vậy tôi sẽ xóa kết bạn với cô đấy.”
“Đùa thôi mà!” Thấy Tống Thu Hàn bực mình, Phương Gia Lỵ vội nói. Bất cứ ai quen biết Phương Gia Lỵ đều biết cô ta là quản lý của một nhãn hiệu quần áo thị trường ngách, bản thân cô ta có gu thẩm mỹ không tầm thường, lại vô cùng xinh đẹp. Theo cách nói của Trần Khoan Niên thì cô ta như một cô nàng “tiểu yêu tinh” vậy. Một người phụ nữ như thế, vậy mà lần nào cũng phải chịu trái đắng từ Tống Thu Hàn. Tất nhiên Phương Gia Lỵ sẽ không nản lòng, sao phải nản chứ? Bao nhiêu người đàn ông xuất sắc thành đạt ở cạnh cô ta cuối cùng đều bại trong tay cô nàng yêu tinh này, mới đầu họ đều là cái vẻ hờ hững, nhưng càng về sau lại càng như con khỉ, mắt đỏ rực chỉ muốn đẩy con gái nhà người vào góc tường đó thôi?
Tống Thu Hàn cầm điện thoại, cười với Lương Ngộ: “Xin lỗi anh, để anh đợi lâu rồi. Tối nay chúng ta ăn một bữa cơm chứ?”
“Được. Tôi mời cơm, anh có kiêng gì không?”
“Tôi không. Nhưng để tôi mời đi. Anh đã mời tôi uống cà phê giá trên trời đã hết hạn rồi.”
Lương Ngộ nghe vậy thì bật cười ra tiếng: “Vậy tôi sẽ không khách sáo nữa.” Anh ta phát hiện tuy Tống Thu Hàn ít nói nhưng lại mang nét duyên ngầm. Một người như vậy, chỉ có ai hạ quyết tâm kết bạn với anh thì mới phát hiện được cái hay của anh.
“Công ty làm tuyên truyền cho anh báo giá thế nào? Vừa rồi tôi chưa hỏi.”
“Lấy giá hữu nghị thôi. Người phụ trách công ty đó là người bạn rất thân của tôi, chúng tôi quen nhau trong một dự án từ nhiều năm trước. Nội dung của họ rất chất lượng, người phụ trách cũng xuất phát từ chuyên viên làm nội dung.” Lương Ngộ nói xong liền lấy điện thoại ra tìm hai tài khoản gửi cho Tống Thu Hàn: “Anh xem thử nhé, đây là nội dung họ làm, thực sự là những người làm nội dung chân chính.”
“Được, lát về tôi sẽ xem.”
“Trụ sở công ty của họ ở Bắc Kinh.”
“Vậy à?”
“Ừ. Khi nào có dịp tôi sẽ đưa anh tới thăm, có khi lại có dự án khác cũng cần tới.” Lương Ngộ nói.
Tống Thu Hàn và Lương Ngộ chia tay. Khi về đến khách sạn, anh mở tài khoản kia ra xem, đó là một tài khoản video ngắn có tên “Vạn vật sinh trưởng”, như một đóa hoa bắt đầu từ hạt giống vùi trong đất, bén rễ nảy mầm, đâm chồi nảy lộc cho đến khi hoa nở rồi tàn. Tống Thu Hàn xem đi xem lại vài lần, sau đó mới nhớ ra mình đã từng xem qua đoạn video này rồi. Vì đoạn video này tưởng như đơn giản lại có tư duy rất sâu sắc về cuộc sống, được truyền bá rộng rãi. Anh lại mở mục bài viết, đọc rồi thì không tài nào rời mắt ra được nữa. Khả năng viết của tác giả rất tốt, nội dung rất có chiều sâu. Lương Ngộ chọn kênh này là kênh đi theo lối ngách, có lượng khán giả riêng, nhưng khá đáng tin cậy.
Tống Thu Hàn ngồi đọc một lúc rồi đứng dậy thay quần áo đi tập. Trước cửa vẫn là hai cô gái lần trước, vừa nhìn thấy Tống Thư Hàn, sắc mặt họ chợt cứng lại: “Anh Tống, xin lỗi anh về chuyện lần trước, chúng tôi không biết đó chỉ là hiểu lầm.” Họ đang nói tới chuyện của Viên Như.
“Không sao.” Tống Thu Hàn cúi đầu ký số phòng, tiện thể nói: “Không biết thì không thể trách.”
Phòng tập vắng tanh không có một ai, trên TV đang chiếu một chương trình trò chuyện, trùng hợp lại đúng là buổi phỏng vấn của Viên Như. Tống Thu Hàn gọi nhân viên phục vụ đến tắt TV đi, trong lúc chờ đợi thì nghe thấy Viên Như nói: “Đúng vậy, hồi cấp ba tôi có yêu một bạn nam.”
Tống Thu Hàn cắm tai nghe chống ồn, bước lên máy chạy bộ, lại biến thành một kẻ liều mạng.
…
Lời tác giả:
Tuyên bố hữu nghị: Để tránh những rắc rối không cần thiết, xin thông báo tất cả các tài khoản và tên công ty liên quan trong chương này đều là hư cấu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...