Khi một người thực sự quyết định rời đi, anh ta luôn lặng lẽ không nói tiếng nào.
Kiều Hạn Văn quyết định rời đi, không một chút do dự.
Từ nhỏ anh đã là một lữ khách cô độc, từ trước đến nay chưa bao giờ quan tâ m đến sự sống và cái chết.
Lúc anh nằm trong phòng phẫu thuật, thuốc tê làm cho anh hôn mê, dẫu anh đã cố gắng giữ cho bản thân tỉnh táo, nhưng cuối cùng vẫn không còn ý thức gì.
Khi tỉnh lại, anh im lặng nằm trên giường bệnh, nhìn những giọt thuốc nhỏ xuống từng chút một từ trên cao, trông hệt như hình thái trôi đi của sự sống.
- --ĐỌC FULL TẠI ---
Lúc ấy, anh muốn rời đi.
Đây là lần thứ ba trong đời, anh muốn chạy trốn, lần đầu tiên là vào buổi đêm năm mười mấy tuổi, thiếu niên hốt hoảng cong chân chạy như điên, chẳng dám quay đầu nhìn lại.
Lần thứ hai là vào năm hai mươi mấy tuổi, vì cô gái yêu quý của mình mà anh sẵn sàng từ bỏ tất cả mọi thứ để chạy về phía cô.
Và lần này, anh muốn bỏ đi, bởi vì anh thực sự muốn làm như vậy.
Anh đã diễn đi diễn lại những câu thoại đó trên sân khấu, và mỗi lần như vậy lại giống như một lần quay trở lại những ngày xưa cũ.
Cuối cùng vào ngày hôm đó, khi anh dứt khoát quay người ngồi lên xe, đi một chặng đường dài, đến khi đứng trên một vùng đất xa lạ, lần đầu tiên anh cảm thấy bản thân được tự do.
Anh đã mua một ngôi nhà không quá lớn ở Sri Lanka, sân vườn của anh trồng đầy hoa, có một người dân bản địa chăm sóc giúp anh, mất chưa đến ba phút là có thể đi bộ từ nhà mình đến bờ biển Mirissa.
Mỗi buổi sáng và buổi tối, anh đến bãi biển để chạy bộ, sau đó sẽ bỏ ra hơn một đô la mua một trái dừa bên đường để uống, sau đó quay về nhà.
Không hề có thông báo này nối tiếp thông báo khác, cũng không có người liên tục muốn gặp gỡ, anh thậm chí còn không liên lạc với bất kỳ ai, mà chỉ một mình yên tĩnh trong một góc.
Người Lanka rất tốt, cực kỳ tốt, còn rất nhiệt tình với người Trung Quốc.
Đôi lúc anh đứng hút thuốc trong sân, hàng xóm bước đến gần và nhìn anh.
Anh thường giơ điếu thuốc lên, có nghĩa là ‘làm một điếu chứ’?
Người nọ sẽ rất vui vẻ gật đầu: “Thank you.”
Ở Lanka cấm hút thuốc, thuốc lá là một thứ đắt tiền xa xỉ đối với người dân địa phương, khi bạn đưa một điếu thuốc cho anh ấy sẽ khiến anh ấy hạnh phúc hơn là đưa tiền boa cho anh ấy nữa.
Hai người đứng đó im lặng hút thuốc, đối phương thỉnh thoảng dùng tiếng Anh pha lẫn vị cà ri tán gẫu với anh, hỏi anh làm nghề gì, định ở lại Lanka bao lâu? Kiều Hạn Văn nói rằng anh là một người lang thang không nghề ngỗng và có thể phải ở lại Lanka vài năm.
- --ĐỌC FULL TẠI ---
Người kia lại nói: “Nhưng tôi thấy anh quen mắt lắm.”
Anh ta lắc đầu: “Tại mặt tôi đại trà thôi.”
Sau một thời gian ở Melissa, anh đã đến Colombo, anh mua một ngôi nhà trong một ngôi làng nhỏ gần Colombo, bên ngoài ngôi làng có một ngọn núi nhỏ và trên núi có một ngôi đền đổ nát.
Lần đầu tiên anh đến ngôi đền đó đã quỳ trước tượng Phật một lúc lâu, không biết tại sao, khi anh vừa quỳ xuống, nước mắt đã tuôn trào như mưa.
Làn gió oi bức trên núi lập tức thổi khô nước mắt của anh, vì vậy khi anh đứng dậy, anh thậm chí còn chẳng nhớ rõ vừa nãy mình đã khóc.
Kể từ hôm đó, anh đã lên núi mỗi ngày.
Cứ như vậy trôi qua rất nhiều ngày, có một ngày anh đứng lên sau khi quỳ lạy xong, thì nhìn thấy một vị trụ trì đứng sau lưng.
Vị trụ trì có khuôn mặt của một người Lanka tiêu chuẩn và tốt bụng, mỉm cười hòa nhã.
Trụ trì hỏi anh: “Có muốn vào uống miếng nước không?”
Lúc đó đã quá trưa, các nhà sư đã ăn xong đồ cúng, cho đến ngày hôm sau sẽ không ăn gì nữa, mà chỉ uống một vài hớp nước.
Kiều Hạn Văn đi vào phòng ngồi thiền cùng trưởng lão, hai người ngồi trên chiếu yên lặng uống nước, không nói tiếng nào.
Trước khi đi khỏi đó, anh chắp tay hành lễ với các trưởng lão, rồi trở về nhà.
Sau đó, ngày nào anh cũng đến ngôi đền kia, dậy sớm vào buổi sáng, ngồi trong tu viện nghe tụng kinh, anh cứ như thế trong suốt một khoảng thời gian dài.
Dân làng gần đó đều biết đến anh, mỗi ngày lúc đến ngôi đền cúng bái cũng sẽ dẫn anh theo.
Thực phẩm cúng bái cho ngôi đền đều là những món ăn đơn giản, đôi khi là những món hải sản nhỏ.
Dần dần, da của anh trở nên ngăm đen như người dân bản địa.
Tiết kiệm được một mớ tiền đi nhuộm da rồi.
Anh đã biến mất hơn sáu tháng.
Một ngày nọ, Vương Cẩn vừa trị liệu tâm lý xong và đi ra từ phòng khám thì chợt nhìn thấy có một số điện thoại nước ngoài gọi cho mình, cô ấy còn tưởng là cuộc gọi lừa đảo nên đã tiện tay cúp máy.
Nhưng cú điện thoại đó thực sự rất dai dẳng, thế là sau đó cô ấy gọi lại và bảo rằng, “Đám lừa đảo mấy người, tôi đã báo cảnh sát rồi đó!”
“Chị gọi ai là đồ lừa đảo cơ?”
Vương Cẩn sững sờ ra đó, giọng nói đó quá xa xôi, cô ấy từng cho rằng Kiều Hạn Văn sẽ lặng lẽ chết đi ở một đất nước xa xôi nào đó.
Trong suốt khoảng thời gian gần đây, cô ấy đã phải liên tiếp trả lời những câu hỏi của mọi người: Joe đi đâu rồi thế? Anh ta vẫn ổn chứ? Anh ta sẽ xuất hiện trở lại chứ? Chính cô ấy cũng chẳng biết phải trả lời những câu hỏi chết dẫm này thế nào cho phải.
Cô ấy cầm điện thoại và cố gắng mở miệng vài lần, nhưng đều thất bại.
Kiều Hạn Văn mỉm cười: “Chị có muốn đến thăm tôi không?”
“Đi đâu để gặp cậu đây?”
“Tôi sẽ gửi địa chỉ cho chị.
Mang theo những tài liệu tôi đã nhắn chị chuẩn bị trước khi tôi đi đấy nhé.”
“Được.”
Vương Cẩn nhìn vào địa chỉ mà anh gửi tới, anh quả thực đã làm được, lúc đó anh nói một cách hời hợt như thế, nhưng bây giờ anh đang thật sự ở một góc không biết là chỗ nào ở Sri Lanka, làm thế nào mà anh có thể sống sót ở châu Phi được vậy? Vương Cẩn vừa lau nước mắt vừa đặt vé, sau đó bay đến Sri Lanka.
Khi cô ấy nhìn thấy Kiều Hạn Văn, cô ấy có cảm giác giống như đã nhìn thấy một con người hoàn toàn mới.
Anh mặc một chiếc T-shirt trắng rộng rãi cùng với một cái quần đen, làn da rám nắng cùng một nụ cười trên mặt, khiến cho Vương Cẩn nghĩ đến cụm từ “Nước lặng chảy sâu”.
Nhưng anh vẫn là một người bướng bỉnh gàn dở như vậy, ngoắc ngoắc ngón tay với Vương Cẩn: “Đến đây nào, cho chị một cái ôm này.”
Bọn họ rất ít khi ôm nhau, Vương Cẩn thấy không thoải mái lắm, dựa vào đầu vai anh một lát rồi nhanh chóng rời ra ngay.
Kiều Hạn Văn xách vali cho cô ấy, họ leo lên một chiếc xe tuk–tuk.
Kiều Hạn Văn không có lấy một chiếc xe tốt hơn để đến đón cô ấy sao.
Anh có còn là người nữa không đấy?
Sân vườn của anh trồng đầy hoa, có một người chú là dân bản địa đang chăm sóc vườn giúp anh.
Vương Cẩn đứng trong sân nhìn một lúc, những bông hoa đó nở thật đẹp.
“Hay là hôm nay chị ngủ trong vườn đi?” Cái mỏ hỗn của Kiều Hạn Văn đúng là không hề thay đổi, anh trêu chọc Vương Cẩn, sau đó đẩy cửa bước vào.
Bọn họ uống một bữa rượu, Vương Cẩn lại ăn được món Tứ Xuyên do Kiều Hạn Văn nấu, cay xè thơm ngon.
Anh nấu món Tứ Xuyên rất ngon, nhưng lại không thường làm cho người khác ăn, anh cảm thấy những người đó không xứng được anh đích thân xuống bếp nấu nướng để tiếp đãi, lần được ăn trước đó là lúc nhóm Lâm Xuân Nhi đến nhà anh bàn bạc hợp đồng.
Ngày hôm đó Vương Cẩn rất sốc, thì ra trong lòng anh, Lâm Xuân Nhi lại đặc biệt tới vậy.
Cô ấy lại uống thêm một ngụm rượu, cuối cùng cũng dám hỏi anh: “Có phải cậu đã yêu Lâm Xuân Nhi rồi không?”
Kiều Hạn Văn nhướng mày: “Đúng, làm sao thế?”
“Không có gì, tôi chỉ cảm thấy với tính cách như cậu, nếu đã yêu cô ấy nhưng lại không muốn chiếm hữu thì quả là kỳ lạ.”
“Cứ yêu là phải chiếm hữu à? Vậy thì tình yêu của chị rất hẹp hòi đấy.” Kiều Hạn Văn chợt ngừng lại: “Tôi không ngờ mình lại yêu người khác, nhưng chị phải thừa nhận là Lâm Xuân Nhi rất xứng đáng.
Tình yêu của tôi dành cho cô ấy chẳng hề liên quan đến ha m muố n dụ c vọng, đơn giản là tôi yêu cô ấy, thế thôi.
Kiểu tình yêu ấy chắc là kiểu cả đời này tôi sẽ không cần phải là m t ình với cô ấy, chỉ cần ngồi cạnh cô ấy là sẽ không cảm thấy nhàm chán nữa.
Đây có phải là tình yêu không? Tôi không thể phân biệt rõ ràng được.”
Ở Sri Lanka, Kiều Hạn Văn đã từng nghĩ tới Lâm Xuân Nhi rất nhiều lần, anh sẽ đi xem những gì cô làm, nhưng anh không có ha m mu ốn gì với cô.
Chỉ đơn thuần là trái tim anh nhớ đến cô, hy vọng cô được tốt lành.
Ánh mắt của Lâm Xuân Nhi giống hệt với Sơ Hạ, từ bi và sáng sủa, Kiều Hạn Văn cảm thấy chỉ cần đôi mắt cô không chất chứa nỗi buồn thì chính là một chuyện rất tốt rồi.
Anh nắm tay Vương Cẩn, giọng nói vô cùng dịu dàng: “Chị phải sống cho tốt.
Bây giờ chị có rất nhiều tiền, đàn ông ở nơi nào mà chẳng có, đừng làm chuyện ngốc nghếch.
Tôi ghét nhất là những người xung quanh mình làm chuyện ngu ngốc, chị có biết chưa?”
Vương Cẩn lúng túng rút tay lại, ngoảnh mặt sang một bên, không dám nhìn thẳng vào anh.
Cô ấy có tội, sau khi Sơ Hạ qua đời, cô ấy đã mang tội mười mấy năm qua, nếu ngày hôm đó cô ấy đặt tấm vé duy nhất ấy, có lẽ cuộc đời của họ sẽ có khác biệt rất lớn.
Ít nhất hôm đó Kiều Hạn Văn đã cất cánh trơn tru và Sơ Hạ sẽ không vội vã đến gặp anh.
Trong vô số đêm dài, cô mơ thấy Sơ Hạ.
Một cô gái tốt như thế, thuần khiết đến vậy, chỉ sợ cả đời cũng chỉ có thể gặp được duy nhất một cô gái như thế.
Cô giòn giã gọi cô ấy là chị, lại còn tặng cho mình kinh nghiệm nấu ăn quý báu.
Vương Cẩn hận chính mình.
Cô ấy không tìm được lối thoát cho bản thân.
“Tôi tha thứ cho chị.” Kiều Hạn Văn chậm rãi nói ra một câu này, anh không cần phải nói thêm bất cứ điều gì nữa, trải qua năm dài tháng rộng, cuối cùng anh đã tha thứ cho chính mình, cũng tha thứ cho Vương Cẩn.
Họ đều là những con người đau khổ trên thế gian.
Vương Cầm đặt ly rượu xuống, lấy hai tay che mắt, nước mắt cô ấy giàn giụa, trông như một đứa trẻ không thể kiểm soát cảm xúc.
Cô ấy cảm thấy mình đã bước ra khỏi ngôi mộ đó, được đặt chân vào một thế giới hoàn toàn mới.
Cô ấy ở Sri Lanka mười ngày, cuối cùng chuyến này Kiều Hạn Văn cũng làm người rồi.
Anh lái xe đưa cô ấy đi chơi, từ một con tàu nhỏ trên biển cho đến vườn trà, đến thành phố cổ, đến bãi biển, họ giống như những người bạn cũ đã chơi thân với nhau trong nhiều năm, cuối cùng lần này đã không còn cãi nhau nữa, lịch sự hòa nhã, trò chuyện vui vẻ, chơi cùng nhau trong suốt mười ngày.
Trước khi rời đi, Kiều Hạn Văn đến sân bay tiễn cô ấy, họ ôm nhau thật lâu, cuối cùng nói với nhau một câu trân trọng, rồi tạm biệt nhau giữa biển người.
Khi Vương Cẩn trở về Bắc Kinh, lúc đứng trước mặt Lâm Xuân Nhi, cô ấy đã hoàn toàn thay đổi thành một người khác.
Cô ấy mặc một chiếc áo khoác da, bước xuống từ xe mô tô, tháo mũ bảo hiểm ra, để lộ một mái tóc ngắn được cắt tỉa khéo léo, không trang điểm, nhưng trông rất tuyệt vời.
Cô ấy nhướng mày với Lâm Xuân Nhi, sau đó ném những tài liệu đó lên bàn làm việc của cô: “Đã công chứng rồi đấy.”
“Sao cơ?”
“Tự xem đi.”
Lâm Xuân Nhi mở ra xem, không kìm được mà chửi thề một câu: “Đây không phải một trò đùa đó chứ?”
“Chuyện tiếp theo tôi không quan tâm.” Vương Cẩn mỉm cười với cô: “Tối nay cậu ấy sẽ gọi cho cô.”
“Tôi sẽ không nghe máy đâu.
Bảo anh ta tiếp tục biến mất đi.”
Lâm Xuân Nhi cũng chỉ nói như vậy thôi, nhưng đến khi trời sập tối, cô về nhà, đặt điện thoại di động bên cạnh rồi nghiêm túc chờ đợi.
Tống Thu Hàn đi qua đi lại mấy lần, nhìn dáng vẻ căng thẳng của cô, không nhịn được gõ đầu cô: “Xem lại em đi kìa!”
“Anh ta đã lập di chúc đấy.”
Tống Thu Hàn ngồi xuống bên cạnh cô, cùng cô chờ đợi.
Đến mười hai giờ đêm, cuối cùng Kiều Hạn Văn cũng gọi tới.
“Bạn trai cô đâu rồi?” Kiều Hạn Văn hỏi cô.
“Là ông xã, phu quân, bạn đời.” Lâm Xuân Nhi sửa lời anh, đúng vậy, họ đã kết hôn rồi, mỗi người đeo một chiếc nhẫn đơn giản trên ngón áp út của họ.
Chiếc nhẫn do chính tay Tống Thu Hàn làm ra.
Kiều Hạn Văn mỉm cười, miệng lưỡi Lâm Xuân Nhi vẫn sắc bén như vậy, cô không hề thay đổi, anh rất vui mừng: “Chúc mừng cô, thế là được ngủ một cách hợp pháp với người yêu thuở niên thiếu của cô rồi.”
“Tôi cảm ơn anh nhé.” Lâm Xuân Nhi nhìn thoáng qua Tống Thu Hàn, anh đang mím môi, khóe miệng nhếch lên ý cười.
“Mọi chuyện cứ làm theo giấy tờ, giao cho người khác tôi không yên tâm.
Tôi cũng đã nói chuyện với luật sư rồi, sau đó tất cả thu nhập của tôi cũng được giao cho cô xử lý, đem đi làm việc thiện, tích chút đức cho tôi.”
“Vậy anh sẽ tiêu cái gì?”
“Một trăm tệ là đủ cho tôi dùng cả tháng ở đây đấy.”
“Tại sao? Anh không mua thứ gì à?”
“Có người dâng đồ cúng cho tôi.”
“Ý anh là sao?”
Kiều Hạn Văn không trả lời cô mà cúp điện thoại ngay.
Sau một lúc, Lâm Xuân Nhi nhận được một bức ảnh, Kiều Hạn Văn đứng trước một ngôi đền, mặc áo cà sa, chắp tay trước ngực.
Gương mặt anh điềm tĩnh và dịu dàng, tựa như một cơn gió ấm áp.
Đôi mắt Lâm Xuân Nhi bỗng nhiên đỏ hoe, sau đó một giọt nước mắt rơi xuống.
“Tạm biệt, Lâm Xuân Nhi.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...