Tống Lương Ngọc dọn ra khỏi phòng của anh và Du Thư Nam, chuyển đến căn phòng nhỏ đối diện.
Du Thư Nam ốm nghén rất nặng, bị nặng nhất vào ban đêm.
Sau khi Tống Lương Ngọc nghe thấy thì ngồi dậy mặc quần áo, mang một ly nước ấm sang cho cô.
- --ĐỌC FULL TẠI ---
Lúc nghe thấy cô đến phòng bếp, anh cũng lập tức rời khỏi giường đi đến phòng bếp, im lặng cầm lấy đồ trong tay cô, bảo cô quay về phòng đợi.
Trước đây Du Thư Nam thích ăn uống thanh đạm, nhưng từ khi mang thai lại thích ăn cay, nửa đêm Tống Lương Ngọc ở trong bếp làm món mì xào tương dầu ớt cho cô, bị sặc ho đến chảy cả nước mắt.
Anh làm món ăn xong thì mang đến để trên bàn, sau đó quay người trở về phòng mình, sáng hôm sau ngủ dậy thì mang chén bát bẩn đi rửa sạch.
Mỗi lần Tống Lương Ngọc vào phòng Du Thư Nam đều sẽ gõ cửa, cô không bảo vào thì anh sẽ đứng đợi ngoài cửa.
Anh từng lén đi hỏi những người khác, phụ nữ khi mang thai thì nên giữ cho cô ấy có được tâm trạng vui vẻ, không được để cô ấy tức giận.
Tống Lương Ngọc cảm thấy lúc Du Thư Nam không nhìn thấy anh chính là lúc cô vui vẻ nhất, thế nên trừ những khi cô cần, còn không anh tuyệt đối sẽ không xuất hiện trước mặt cô.
Không xuất hiện, nhưng tai lúc nào cũng cố gắng lắng nghe, lo lắng cô cần anh giúp đỡ.
Tống Lương Ngọc nhìn thấy bụng của Du Thư Nam ngày càng lớn hơn, mặt cũng bắt đầu có dấu hiệu sưng lên, khi mang thai, cơ thể phụ nữ sẽ thay đổi rất nhiều, anh cảm thấy phụ nữ mang thai không hề dễ dàng.
Mặc dù anh rất thất vọng về cuộc hôn nhân này, nhưng nhìn thấy những gì mà cô đang phải chịu đựng, anh đã tha thứ tất cả những gì cô từng nói và từng làm.
Anh nghĩ đứa trẻ được sinh ra đã là chuyện tốt rồi, có một sinh mệnh nhỏ bé như vậy bên cạnh, ngày tháng dần dần sẽ trở nên dễ chịu hơn.
Cầu thang từ tầng một lên tầng hai đôi khi khá trơn trượt, Tống Lương Ngọc tìm mấy miếng thảm len, cắt ra từng mảnh từng mảnh rồi đính cố định trên từng bậc thang.
Du Thư Nam ngồi trên chiếc sô pha cũ trên tầng một nhìn Tống Lương Ngọc xắn tay áo lên, làm cẩn thận từng chút một.
“Tại sao không tìm người giúp việc?” Du Thư Nam chợt hỏi.
Thực ra ngoài những câu “Ăn cái gì?”, “Đi đâu?”, đã rất lâu rồi họ không nói gì khác với nhau.
Tống Lương Ngọc còn tưởng mình nghe nhầm, nhìn xung quanh một lượt, Du Thư Nam đứng dậy đi đến trước mặt anh rồi hỏi: “Là tôi đang nói đấy, không phải người nào khác đâu.
Tôi hỏi anh, tại sao không tìm người giúp việc?”
- --ĐỌC FULL TẠI ---
“Anh đang tiết kiệm tiền, sau khi con ra đời sẽ cần dùng nhiều tiền, như vậy sẽ không cần phải nhờ đến sự giúp đỡ của bố mẹ hai bên.”
“Tôi có tiền, anh tìm người giúp việc đi.” Du Thư Nam đi vòng qua Tống Lương Ngọc, lên tầng lấy sổ tiết kiệm ra, sau đó đi chầm chậm xuống lầu và đặt cuốn sổ vào tay Tống Lương Ngọc: “Anh đi tìm người giúp việc đi.”
“Không cần đâu.” Tống Lương Ngọc đưa lại sổ tiết kiệm vào tay cô rồi nói: “Sau này lúc ly hôn em sẽ cần dùng đến tiền, anh kiếm được nhiều tiền, chuyện này anh có thể giải quyết được.”
“Ai nói sau này ly hôn?” Du Thư Nam hỏi ông.
Tống Lương Ngọc đứng bật dậy, anh ngồi xổm quá lâu nên lưng hơi đau mỏi.
Anh nhìn cô, nhìn thật lâu, sau đó mới hỏi cô: “Tại sao không ly hôn? Không phải em muốn sao?”
“Tôi không muốn đứa bé không có bố.” Du Thư Nam nói như vậy, mặc dù cô không thích Tống Lương Ngọc nhưng cũng không thể phủ nhận sự thật rằng anh sẽ trở thành một người bố tốt.
“Rồi sao?” Tống Lương Ngọc cau mày: “Vì đứa bé cần có bố, nên chúng ta phải tiếp tục cuộc hôn nhân tồi tệ này sao? Dù có ly hôn rồi anh vẫn sẽ làm một người bố tốt.
Nếu như em muốn theo đuổi hạnh phúc của mình, em cứ yên tâm mà đi, anh và con sẽ không cản trở em.”
Du Thư Nam không phân biệt rõ rốt cuộc cô có muốn ly hôn hay không, cô nhìn Tống Lương Ngọc một lúc lâu rồi đột nhiên bật khóc.
Đây là lần đầu tiên Tống Lương Ngọc thấy cô khóc, anh đứng ở đó mà không biết nên làm thế nào.
Qua một lúc sau mới nói: “Anh biết em phải chịu uất ức, có một số chuyện anh giải thích rõ em cũng sẽ không nghe, anh còn uất ức hơn cả em.
Anh bước vào cuộc hôn nhân tồi tệ này, có lúc nằm mơ anh cũng thấy kinh tởm.
Chuyện ly hôn cứ nghe theo lời em, em muốn ly hôn, anh sẽ phối hợp với em.
Còn nếu em không muốn ly hôn, chúng ta cứ thế này mà sống với nhau.
Em nói đúng, đứa bé cần có bố và mẹ.
Em đừng khóc nữa.”
Anh nói xong lời này lại cúi đầu tiếp tục xử lý hành lang.
Bọn họ cứ thế trải qua những ngày tháng chẳng ấm áp gì, mãi đến lúc đứa bé chào đời, đó là một bé trai.
Bác sĩ bế đứa bé ra đưa cho Tống Lương Ngọc nhìn, khuôn mặt đứa bé vẫn còn dính tí máu và có vài vết bẩn, mắt nhắm tít lại, trông hệt như một chú khỉ con.
Nhưng chân mày và môi đều rất giống anh.
Tống Lương Ngọc cảm thấy vết thương lòng của mình đang dần lành lại, anh đứng ở lối đi trên hành lang của bệnh viện mà rơm rớm nước mắt.
Du Thư Nam viết ra rất nhiều cái tên vào sổ tay của mình, cô đã tìm kiếm nhiều cái tên hay trong sách và bài hát, viết hết vào đó, sau đó chọn ra vài cái tên rồi hỏi xem Tống Lương Ngọc thích cái nào.
Tống Lương Ngọc xem qua rồi nói tên nào cũng được.
Thậm chí Du Thư Nam còn chẳng hỏi Tống Lương Ngọc muốn đặt tên gì cho đứa bé, trong lòng cô, anh chẳng khác nào một công cụ, anh vô ý cung cấp hạt giống cho cô, rồi kết hợp với trứng của cô mà tạo ra đứa bé.
Tống Lương Ngọc sớm đã quen với sự coi thường của cô.
Ngày đó Tống Lương Ngọc tự mình đi đăng ký hộ khẩu, cảnh sát ở chỗ làm giấy tờ hỏi anh: “Đứa bé tên gì?”
“Tống Thu Hàn.” Tống Thu Hàn, sinh ra vào mùa thu, sinh ra trong gia đình bố mẹ không hề yêu thương nhau, Tống Lương Ngọc cảm thấy rất có lỗi.
Anh không muốn dùng những cái tên cao sang để lừa dối mình, chi bằng đồng ý đặt tên theo mùa vậy.
Về đến nhà anh đặt cuốn hộ khẩu trước mặt Du Thư Nam rồi quay người rời đi.
Du Thư Nam nhìn thấy cái tên trên sổ, đột nhiên cảm thấy trong lòng có gì đó vướng mắc, cô ăn cơm xong thì nằm trên giường, ngực cô bắt đầu nhói đau.
Đứa bé đã ngủ, mẹ cô cũng về nhà rồi, cô phải tự mình nhào nặn, vì nhào không đúng cách nên sau đó bắt đầu đau nhức.
Cô òa khóc nức nở.
Tống Lương Ngọc nghe vậy thì đi vào, nhìn thấy cô đang khóc, anh hỏi cô làm sao, cô không ngần ngại chỉ vào ngực của mình rồi bật khóc.
Tống Lương Ngọc đi đến trước mặt cô nhìn thử, anh nhớ lại lời y tá nói ở bệnh viện, xoay người đi lấy nước ấm cho cô dùng, nhưng Du Thư Nam cũng không động đến mà vẫn khóc tức tưởi.
Tống Lương Ngọc kéo chiếc khăn bông của cô ra rồi hỏi: “Em muốn đau tiếp hay là để anh giúp em?”
“Anh giúp tôi đi, tôi đau chịu không nổi nữa.”
Tống Lương Ngọc không nói gì nhiều, cúi người đỡ cơ thể đang run lẩy bẩy của Du Thư Nam lên, không biết nên đặt tay ở đâu, bất chợt không biết một nơi nào đó trong tim cô có một khoảng trống.
Tống Lương Ngọc hoàn toàn không biết gì, chỉ chuyên tâm giúp cô, cố ra sức m.út mạnh hơn, bên trái xong thì đến bên phải, xong rồi thì dùng tay xoa bóp ngực cho cô.
Tống Lương Ngọc phát hiện mình không hề có ý bất cứ ý đồ xấu nào với Du Thư Nam.
Trước khi cô nói ra những lời đó, Tống Lương Ngọc không dám nghĩ tới Du Thư Nam, vì mỗi khi nghĩ đến cô là anh sẽ mất bình tĩnh, chỉ muốn lên giường với cô.
Nhưng kể từ khi cô nói ra những lời đó, nói mỗi lần cùng anh làm chuyện vợ chồng đều cảm thấy như bị nhục mạ, Tống Lương Ngọc đột nhiên cảm thấy chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Anh giúp Du Thư Nam xoa bóp, lại giúp cô thông sữa, nặn rất lâu, Du Thư Nam cũng đã đỡ đau hơn rất nhiều.
Tống Lương Ngọc bế đứa bé đang ngủ say bên cạnh cô lên xem thì thấy chưa cần thay tã, cuối cùng quay người rời đi.
Anh rửa tay súc miệng rất nghiêm túc, anh biết mình cũng có cảm giác kháng cự với Du Thư Nam.
Bé con Tống Thu Hàn ngủ không ngon giấc, đến nửa đêm thì òa khóc.
Hễ khóc là không ai bế lên được ngoại trừ Du Thư Nam.
Lúc này Tống Lương Ngọc cũng không rảnh tay, anh đi giặt tã, đầu tiên là giặt bằng nước ấm, sau đó khử trùng lại bằng nước sôi, giặt xong cũng đã rất khuya rồi, mọi người đều đã ngủ, anh mới đóng cửa đi ra.
Cứ như vậy cho đến khi Tống Thu Hàn được hơn một tuổi.
Đứa trẻ có thể làm một người mẹ thay đổi.
Du Thư Nam đã bớt gay gắt hơn, có khi còn ngồi nói chuyện với Tống Lương Ngọc về những chuyện vặt vãnh trong cuộc sống khi đang ăn cơm.
Tống Lương Ngọc cũng đáp lời cô một cách ngắn gọn, rồi chuyên tâm ăn cơm.
Từ nhỏ Tống Thu Hàn đã rất bám Du Thư Nam, có lúc nhìn thấy sự nghiêm khắc của Tống Lương Ngọc mà òa khóc, bất kể là Du Thư Nam hay đứa bé, đều giống như không cần đến anh.
Tống Lương Ngọc cảm thấy bất lực.
Anh bắt đầu về nhà rất muộn.
Anh không muốn quay về chỗ bố mẹ, nếu quay về, bọn họ sẽ hỏi chuyện của anh và Du Thư Nam, mà anh lại không muốn nói, cuối cùng cứ vậy mà ở lại trường đến nửa đêm.
Dần dần có những lời đàm tiếu.
Dù Tống Lương Ngọc đã kết hôn rồi vẫn có không ít con gái thích thầm, anh đẹp trai, đầy tham vọng, lại có một tương lai tươi sáng.
Chính anh cũng không nhận ra điều này mà chỉ đắm chìm trong đau khổ, cảm thấy không tìm được lối thoát.
Buổi tối hôm đó anh trở về nhà, Du Thư Nam ngồi ở phòng khách chờ anh.
Anh thấy hơi khó hiểu, chỉ đứng ở cửa không vào mà hỏi: “Con ngủ rồi ư?”
“Ngủ rồi.” Du Thư Nam nói xong thì đứng dậy đi đến trước mặt anh, nói từng câu từng chữ với ông: “Con vẫn còn nhỏ, chúng ta ráng nhịn thêm chút nữa.
Tôi biết chuyện này không dễ dàng gì, nếu anh không nhịn được thì đi đến thành phố khác tìm một ai đó, đừng để người quen nhìn thấy rồi chỉ trỏ, sẽ không hay đâu.”
“Ý em là sao?”
“Ý tôi là tôi không phản đối anh có người khác ở bên ngoài, đàn ông mà, anh chỉ cần đừng để bị người quen nhìn thấy, đừng để con bị người khác chỉ trỏ là được.” Cái câu “đàn ông mà” của Du Thư Nam này mang theo sự mỉa mai và khinh bỉ, có lẽ ở trong lòng cô, Tống Lương Ngọc chính là một kẻ bỉ ổi như vậy, con mới một tuổi mà đã không nhịn được, không kiểm soát được thân d ưới của mình mà ra ngoài tìm người phụ nữ khác.
Tống Lương Ngọc cũng không để ý mấy lời này của cô, dù sao vốn dĩ bọn họ cũng chỉ đang trải qua những ngày tháng dưới danh nghĩa vợ chồng, cuối cùng anh gật đầu: “Được.”
Tống Lương Ngọc vòng qua Du Thư Nam đi lên lầu, sau khi nghe thấy tiếng bước chân lên lầu ở phía sau thì anh đứng sang một bên nhường Du Thư Nam đi qua, nhưng cô lại dừng lại trước mặt anh.
Cầu thang chật chội, hai người đứng đối diện nhau, hai cơ thể chỉ cách nhau một cái nắm tay, Du Thư Nam cứ vậy mà nhìn anh, rồi chảy nước mắt.
Là nước mắt tủi thân.
Tôi vừa tan ca đã về nhà chăm con, còn anh thì sao? Ở bên ngoài lăng nhăng.
Tống Lương Ngọc không ngốc, anh có thể hiểu.
Cuối cùng anh cũng giải thích bằng một câu: “Anh không biết em đã nghe được những gì, nhưng không có chuyện gì xảy ra cả.
Anh sẽ không bao giờ ngoại tình trong hôn nhân.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...