Đây là lần đầu tiên trong đời Trần Hiểu Âu tham gia liên hoan công ty như vậy.
Mấy người sáng lập của công ty Tân Nha chia ra ngồi bên cạnh Trần Hiểu Âu, dốc sức chăm sóc cô ấy, không hề lơ là chút nào.
Những thành viên khác trong công ty thì tưng bừng nhưng cũng thỉnh thoảng mời cô ấy nâng chén, nhưng lại không cho phép cô ấy uống rượu.
Người khác uống rượu, cô ấy thì chỉ được uống nước ấm.
- --ĐỌC FULL TẠI ---
Trần Hiểu Âu thấy Lâm Xuân Nhi và Tiểu Hỷ vui cười cùng với cả nhân viên đến từ Tân Cương.
Lúc này cô ấy mới phát hiện ra nhân viên của công ty Tân Nha đâu đâu cũng thấy trai xinh gái đẹp.
Cô ấy nhẹ giọng hỏi chú Trương: “Công ty mình nhận người dựa trên nhan sắc ạ?” Rồi tay chỉ vào Tiểu Hỷ: “Trình độ như thế này mới có thể nhậm chức hay sao?”
Tiểu Hy bị Trần Hiểu Âu điểm danh như thế thì hơi đỏ mặt.
Chú Trương cười lắc đầu: “May mắn thôi, chúng ta phải xem năng lực trước sau đó mới đến ngoại hình.
Hôm nay hầu hết những người đang ngồi đây đều được Lâm Xuân Nhi tuyển dụng trong những ngày đầu thành lập công ty, đã gắn bó được vài năm rồi.”
“Có thể thấy tình cảm của bọn họ rất tốt.”
“Làm việc trong một công ty cũng không thể chỉ dựa trên tình cảm, Lâm Xuân Nhi luôn biết rõ điểm đó.
Con bé đưa bọn họ cùng tiến về phía trước, người nào tụt lại đằng sau thì sẽ kéo lên.” Chú Trương giải thích.
“Tốt lắm ạ.
Đó cũng là một hình thức tổ chức nhân sự, mà lại là kiểu vững chắc nhất.” Trần Hiểu Âu gật đầu.
Cô ấy chỉ vào ly nước của mình: “Giúp tôi đổi thành rượu đi, tôi cảm thấy mình phải uống một chút.” Cô ấy chưa từng chủ động uống rượu nhưng lại rất thích cuộc vui hôm nay, thế là cô ấy gửi tin nhắn cho tài xế: “Anh về trước đi, để chìa khóa xe lại cho tôi, lát nữa tôi sẽ gọi người lái xe hộ về.”
“Cô có uống được không? Công ty của chúng tôi không ép rượu, nhất là không ép rượu phụ nữ đang ốm.” Vương Dao ở bên cạnh nói.
“Không sao đâu.” Trần Hiểu Âu cười cười, tửu lượng của cô ấy rất tốt do đã có kinh nghiệm nhiều năm tôi luyện.
Từ một cô gái lầm lì ít nói khi mới bước ra xã hội, giờ cô ấy đã trở thành một vị tướng quân có một không hai và luôn hiếu thắng ở nơi làm việc, tất cả là nhờ Tống Thu Hàn.
- --ĐỌC FULL TẠI ---
Nhưng Trần Hiểu Âu cũng có điểm giới hạn, tuy thích Tống Thu Hàn như vậy nhưng cô ấy cũng chưa từng làm chuyện gì khác thường cả.
Cô ấy không can thiệp vào cuộc sống của Tống Thu Hàn, cũng chưa bao giờ tiếp xúc thân thiết với anh, tất cả các mối liên hệ giữa hai người đều chỉ giới hạn ở mức đồng nghiệp.
Thậm chí cô ấy còn cảm thấy vui mừng khi có thể nhìn Tống Thu Hàn lạnh lùng có được sự ấm áp trong cuộc đời mình.
Trần Hiểu Âu muốn uống với người yêu của Tống Thu Hàn một chén.
Lâm Xuân Nhi cụng ly tượu vào mép dưới ly rượu của Trần Hiểu Âu, nhưng Trần Hiểu Âu lại lắc đầu, nâng ly rượu lên ngang tầm với cô: “Hôm nay không dính dáng đến nghi thức trong kinh doanh, tôi chỉ dự một bữa cơm ở công ty các cô thôi.
Cảm ơn cô đã mời tôi.”
“Công ty của chúng tôi ấy à, lúc không làm việc thì đều cãi nhau ồn ào, chẳng có quy củ gì cả, để cô chê cười mất rồi.” Trên trán Lâm Xuân Nhi dính mấy giọt mồ hôi, khuôn mặt hơi ửng đỏ, vừa đáng yêu lại hồn nhiên.
Tại sao một cô gái lại có thể có nhiều khuôn mặt như vậy chứ? Tống Thu Hàn yêu nhất khuôn mặt nào của cô, hay là mặt nào cũng yêu? Trần Hiểu Âu đã ngà ngà say.
Lúc tan cuộc tất cả mọi người đều rất vui vẻ, còn vui hơn say rượu.
Tiểu Hỷ vẫn còn tỉnh táo, Trần Hiểu Âu gọi người lái xe hộ, chú Trương lo cô ấy đi một mình không an toàn nên bảo Tiểu Hỷ đưa cô ấy về.
Sáng hôm sau Lâm Xuân Nhi đến công ty dự họp, thấy trên cổ Tiểu Hỷ có dán miếng băng cá nhân thì buột miệng hỏi anh ta: “Bị làm sao thế?”
“Buổi sáng cạo râu, không cẩn thận làm rách da ạ.” Mặt Tiểu Hỷ đột nhiên đỏ ửng lên.
“Trên cổ cậu mà cũng có râu cơ à?” Lâm Xuân Nhi nói xong câu này thì mới đột nhiên kịp phản ứng lại: “Ui, cậu nhóc này yêu rồi hả? Tối qua đã hưởng thụ một đêm xuân rồi phải không? Được lắm được lắm, nắm chặt vào nhé, chị đây sẽ chuẩn bị lì xì to tặng cho cậu.”
Mặt Tiểu Hỷ càng đỏ hơn.
Lâm Xuân Nhi dừng lại.
Không đúng, hôm qua lúc tan cuộc đã gần mười hai giờ đêm, anh ta còn đưa Trần Hiểu Âu trở về, kiểu gì cũng phải tới một giờ sáng.
Một giờ sáng rồi mà còn đi hẹn hò tiếp ư? Tên nhóc Tiểu Hỷ này đã làm cái gì rồi?
Cô đứng dậy đóng cửa phòng làm việc lại sau đó nhỏ giọng hỏi Tiểu Hỷ: “Đáng lý ra thì chị không nên hỏi về sinh hoạt cá nhân của cậu.
nhưng chuyện này có chút nhạy cảm.
Đêm qua cậu ngủ với Trần Hiểu Âu à?”
Tiểu Hỷ không dám nói dối trước mặt Lâm Xuân Nhi, thế là anh ta gật đầu.
“Cậu ngủ với nhà đầu tư của chúng ta hả?!” Lâm Xuân Nhi trợn tròn hai mắt.
“Chẳng phải chị cũng ngủ cùng nhà đầu tư rồi còn gì?” Lúc này cuối cùng Tiểu Hỷ cũng phản ứng lại.
Thằng nhóc này được lắm, dám mạnh miệng! Nhưng Tiểu Hỷ nói không sai.
“Cũng đúng, nhưng chị đã ngủ với anh ấy trước khi thu hút vốn rồi.
Còn cậu thì khá lắm, ngủ với người ta ngay trong quá trình đầu tư.
Nếu sau này người khác biết được, nói rằng chúng ta dùng quan hệ bất chính để giao dịch thì toi đời.” Lâm Xuân Nhi hù dọa Tiểu Hỷ, thấy anh ta nhíu mày có vẻ lo lắng thật sự, cô không nhịn được lại phì cười: “Chị chỉ quan tâm hiệu suất của cậu có tốt hay không thôi, đừng để đến lúc phó tổng giám đốc Thịnh Thông mất hứng lại cắt đứt hỗ trợ tài chính của chúng ta.”
Tiểu Hỷ hắng giọng nói: “Cũng được, chắc là vẫn ổn thôi ạ.”
Lâm Xuân Nhi liếc nhìn Tiểu Hỷ, thấy khuôn mặt anh ta có vẻ đoan chính, không giống dáng vẻ tình một đêm, thế là cô thở dài: “Đừng có làm loạn nhé.
Nếu con gái người ta có thái độ như đối với tình một đêm thì cậu cũng đừng nghiêm túc quá rồi quấy rầy người ta.”
“Yên tâm đi chị Xuân Nhi, em không như vậy đâu.” Tiểu Hỷ muốn làm phiền người ta thì cũng phải có cơ hội đã chứ! Buổi sáng Trần Hiểu Âu vừa mở mắt ra đã trở mặt không nhận người, nói rằng đàn ông và phụ nữ trưởng thành đều có thời điểm không thể kiểm soát bản thân.
Cô ấy được nếm một thanh niên trẻ, anh ta cũng được hưởng mùi vị một chị gái tài giỏi, rất tốt.
Đến giờ Tiểu Hỷ vẫn còn không biết mình đã chịu thiệt hay là kiếm lời.
“Thế thì tốt.” Lâm Xuân Nhi đứng lên, vỗ vai Tiểu Hỷ rồi nhẹ giọng hỏi: “Cậu thích Hiểu Âu phải không? Chị vừa mới nhớ lại mấy lần gặp mặt trước đó của chúng ta, hình như cậu hơi dè dặt.”
Tiểu Hỷ cũng chẳng thể nói rõ mình nghĩ như thế nào, anh ta lắc đầu rồi rời khỏi văn phòng của Lâm Xuân Nhi.
…
Tống Thu Hàn hạ cánh vào buổi chiều, anh lái xe chạy thẳng tới công ty của Lâm Xuân Nhi.
Bây giờ anh mới hiểu được tâm trạng khi đi một quãng đường dài vất vả để gặp một người là thế nào.
Nghĩ đến việc gặp được cô là cả chặng đường mệt nhọc đều bị quét sạch sành sanh, trong lòng anh tràn đầy vui vẻ.
Dọc đường anh đi ngang qua một tiệm hoa, nhớ tới đóa thược dược cài bên tai cô đêm đó và vẻ cẩn thận vu ốt v e những cánh hoa của cô, anh bèn dừng lại, đi mua hoa.
Cô gái bán hoa không dời nổi mắt từ khi thấy anh vào cửa, không phải bởi vì anh đẹp trai mà là sự dịu dàng giữa đôi lông mày của anh.
Nhất định anh đang yêu tha thiết một người nào đó thì mới có thể dịu dàng đến vậy.
“Anh mua hoa à?”
“Phải.”
“Tặng cho ai vậy ạ?”
“Bạn gái.”
“Hoa hồng à?”
“Tôi có thể tự chọn không?”
“Vậy anh cứ chọn đi.”
Tống Thu Hàn chưa từng tặng hoa cho con gái nhưng mắt thẩm mỹ của anh rất tốt.
Anh chọn một bông hướng dương lớn, hai bông hồng champagne, ba bông hồng trắng, hồng tỷ muội màu cam, cam cúc và lá bạch đàn rồi đưa cho cô chủ bán hoa: “Nhờ cô.”
“Mắt thẩm mỹ của anh thật tốt.” Cô gái kia gói kỹ hoa lại, màu sắc đan xen thanh lịch, không biết người nhận sẽ thích đến dường nào đây.
Tống Thu Hàn cầm bó hoa lên xe, đặt ở ghế phụ.
Hương thơm nồng nàn của hoa cỏ thoang thoảng khắp xe, ấm áp như mùa hè.
Anh đã không được nhìn mặt Lâm Xuân Nhi nửa tháng trời, máy bay vừa hạ cánh là anh đã phóng ngay tới gặp cô trước, công ty cũng chẳng thèm ghé qua.
Anh lái xe đến dưới lầu rồi gọi Tiểu Hỷ xuống đón mình.
Tiểu Hỷ chạy chậm xuống lầu, chỉ thấy Tống Thu Hàn một tay xách túi laptop, tay kia ôm bó hoa đang đứng thẳng lưng bên cạnh chiếc xe, vẻ mặt vô cùng dịu dàng, đẹp như một bức tranh.
Anh ta vội vàng lấy điện thoại ra chụp lén một bức ảnh rồi gửi vào nhóm chat của công ty: “Đến đây mà xem! Phần thưởng cuối tuần!”
Trong nhóm chat lập tức như ong vỡ tổ.
Tất cả mọi người đều biết sếp đang yêu và cũng đã thấy ảnh người yêu cô trên vòng bạn bè, nhưng chỉ có mỗi một bức ấy thôi.
Bây giờ họ gặp được người bạn trai trong truyền thuyết ôm bó hoa đến đây thì đều có chút phấn khích.
Lâm Xuân Nhi vẫn còn chưa biết Tống Thu Hàn ôm theo bó hoa đến gặp mình, là hoa do anh tự chọn.
Cô đang trò chuyện với Khương Phương Lộ.
Cô muốn anh ta giới thiệu cho mình một công ty luật uy tín.
Khương Phương Lộ hỏi Lâm Xuân Nhi anh ta có được hay không, cô kiên quyết từ chối ngay: “Chúng tôi không mời nổi anh, không được.
Nếu trước khi tan tầm vào thứ Hai tuần tới anh không giới thiệu được ai thì mối quan hệ giữa chúng ta cứ kết thúc ở đây đi!”
Cúp điện thoại xong, nghe thấy tiếng bàn tán sôi nổi ở bên ngoài phòng làm việc, cô bèn đứng dậy mở cửa nhìn xem, sau đó đâm đầu ngay vào Tống Thu Hàn đang mở cửa bước vào.
Tống Thu Hàn vội vàng vươn tay đỡ bả vai cô, tay kia thì ôm bó hoa ra trước ngực.
Bó hoa ấy trông rất đẹp, hai mắt Lâm Xuân Nhi sáng rực lên, cô không nhịn được bật cười thành tiếng.
Thấy cô như vậy, các đồng nghiệp cũng càng vui vẻ hơn, vỗ tay rồi la hét ầm ĩ đòi hai người ôm nhau.
Công ty startup mà, lúc làm việc căng thẳng thì rất liều mạng nhưng lúc vui chơi cũng chơi tới bến luôn.
Tống Thu Hàn thì đang cúi đầu cười với cô.
Các đồng nghiệp vẫn còn đang la ó, Lâm Xuân Nhi thì đỏ mặt, nhanh chóng nhận lấy bó hoa: “Anh đến để họp chợ đấy à?” Sau đó cô làm bộ hung dữ dọa đám người đang nhốn nháo kia: “Còn làm ồn nữa thì trừ lương nhé?” Mọi người còn lâu mới sợ, càng ngày càng náo động hơn.
“Anh không biết văn hóa công ty bọn em là thế này đấy, giống cái chợ.” Tống Thu Hàn nhẹ giọng nói: “Cho nên em là nữ ma đầu hả?” Trong mắt anh toát ra vẻ yêu chiều không chút nào che giấu khiến Lâm Xuân Nhi đã quen tàn sát bốn phương đột nhiên biến thành một cô gái yếu đuối.
Vẻ mặt Tống Thu Hàn làm cô hoảng hốt, vội vàng kéo anh vào văn phòng.
Cô còn ló đầu ra giả vờ hung dữ lườm đám nhân viên ồn ào kia rồi mới khép cửa lại.
Trong tay cô vẫn ôm bó hoa, không nhịn được lại ngắm thêm vài lần, mặt mày hớn hở.
Cô không dám ôm anh vì sợ người khác nhìn thấy, nhưng vẫn khó nén được kéo anh tay rồi thỏ thẻ nói: “Sao anh lại tới đây? Không đến công ty à?”
Tống Thu Hàn trở tay nắm lại tay cô, đầu ngón tay gãi gãi vào lòng bàn tay cô: “Muốn được gặp em sớm một chút.
Buổi chiều em có thể cho anh mượn văn phòng, cùng làm việc không?”
“Được thôi.”
Trái tim Lâm Xuân Nhi đang chìm trong mật ngọt.
Cô mở bó hoa ra, cắ m vào trong bình.
Mắt thẩm mỹ của Tống Thu Hàn thật tốt, những bông hoa này phối với nhau nhìn rất đẹp.
Cô đặt lọ hoa lên bàn, chợt cảm thấy bàn làm việc của mình như chứa cả mùa hè.
Sau đó Lâm Xuân Nhi ngồi xuống tiếp tục làm việc.
Tống Thu Hàn thì ngồi đối diện cô, hết sức chăm chú gõ máy tính, việc này khiến cô càng vui vẻ hơn.
Bất chợt, cô ngẩng đầu ngắm hoa rồi lại liếc qua Tống Thu Hàn.
Cảm thấy còn chưa đủ, cô dứt khoát đứng lên, đi vòng qua bàn đến bên cạnh anh rồi cúi người hôn nhanh vào má anh một cái rồi chạy chậm trở về vị trí của mình.
Lâm Xuân Nhi tiếp tục làm việc, rồi lại đứng lên chạy đến bên cạnh Tống Thu Hàn và hôn anh.
Trong chớp mắt đó Tống Thu Hàn bỗng quay mặt sang, môi chạm môi với cô.
Lâm Xuân Nhi lập tức cảm thấy thỏa mãn, lông mày giãn ra, mắt cười cong cong.
Tống Thu Hàn nhắn tin WeChat hỏi cô: “Em nhớ anh đến thế à?”
“Đúng vậy đó.”
“Đồ ngốc.” Tống Thu Hàn nói rồi lại cúi xuống làm việc nhưng trong lòng anh lại đang đắm chìm trong mật ngọt.
Cách thể hiện nỗi nhớ nhung của Lâm Xuân Nhi vừa thẳng thắn lại ngốc nghếch, nhưng trái tim Tống Thu Hàn đã bị cô hòa tan mất rồi.
Hai tiếng đồng hồ làm việc này của bọn họ có năng suất cực cao.
Đến sáu giờ đúng, không hơn không kém một giây, Lâm Xuân Nhi phịch một tiếng đóng máy tính lại: “Tan làm tan làm thôi!”
Tống Thu Hàn bị cô chọc cười: “Nữ vương hôm nay không có tâm với sự nghiệp nữa à?”
“Từ giờ cho đến chín giờ sáng thứ Hai em sẽ không còn là nữ vương nữa.”
“Thế em là cái gì?”
“Em một lòng một dạ chỉ muốn là cô gái nhỏ ở bên bạn trai ngày cuối tuần.”
“Được thôi, cô gái nhỏ.”
Tống Thu Hàn chở Lâm Xuân Nhi đi dạo siêu thị, vẫn là chỗ ở gần nhà anh.
Lần đầu tiên tới siêu thị này Lâm Xuân Nhi đã ném áo khoác vào xe đẩy mua hàng rồi giật một chiếc dây cột trên cổ tay xuống, buộc tóc lên rồi chui vào trong đám đông.
Đến giờ Tống Thu Hàn vẫn nhớ như in cảm giác lúc ấy.
Khi đó anh đứng sau lưng cô, nhìn cô khom người chọn thức ăn, sợi tóc rối trên cổ bay bay.
Anh lo người khác đụng vào cô nên bàn tay cứ đỡ hờ sau lưng cô.
Lần này thì khác, anh đặt tay lên lưng cô, nếu có người tiến đến thì anh sẽ dùng chút lực kéo người đến trước mặt mình.
Lâm Xuân Nhi muốn ăn hải sản nên kéo Tống Thu Hàn một lòng nhắm đến khu bán hải sản.
Cô mua cua, tôm tre, ốc biển, hàu sống, thêm bò bít tết cùng các loại thịt khác rồi đi chọn trái cây và rau quả, trông cô vừa nghiêm túc lại rất vui vẻ.
Tống Thu Hàn thấy cô như vậy, trong lòng chợt mềm nhũn.
Sau khi về đến nhà, đặt đồ xuống, anh bèn xoay người qua ôm cô.
Cuối cùng họ cũng có thể ôm nhau.
Lâm Xuân Nhi cảm thấy rất thỏa mãn, trán chống lấy cằm Tống Thu Hàn, cánh tay vòng qua siết chặt eo anh.
Nhưng chỉ ôm thôi thì chưa đủ.
Đôi môi hai người chậm rãi tìm đến nhau, nụ hôn kéo dài vô cùng ướt át.
Đầu ngón tay cô mân mê vạt áo sơ mi của anh, bàn tay vừa mới hướng lên trên thì tiếng chuông cửa đã vang lên.
Bọn họ cuống quýt tách nhau ra, xoa môi mình.
Tống Thu Hàn thấy ngoài cửa là Trần Khoan Niên và Tiêu Muội thì mở cửa cho họ vào.
Đúng là biết chọn thời điểm quá.
Tống Thu Hàn thở dài bước ra mở cửa, Trần Khoan Niên nắm tay Tiêu Muội đi vào như trở về nhà mình: “Tối nay ăn gì thế?”
“Bắc Kinh lớn như vậy mà không có chỗ cho cậu ngồi ăn cơm à?”
“Bọn tôi chỉ muốn xem thử lúc này hai người có đang làm chuyện mờ ám không dám cho ai biết hay không thôi.” Trần Khoan Niên cười nói đùa, sau đó anh ta lại chỉ tay vào đống hải sản và nói với Tiêu Muội: “Thấy chưa? Anh đã bảo sẽ được ăn ké bữa cơm mà.”
Lâm Xuân Nhi bất bình nói với Tiêu Muội: “Tớ đang định cở i quần áo của Tống Thu Hàn ra thì các cậu lại đến! Các cậu yêu nhau thì cũng phải nghĩ đến cuộc sống tình d.ục của người khác chứ!”
Nhìn dáng vẻ tức giận và xấu hổ đến tức cười của Lâm Xuân Nhi, Tống Thu Hàn đưa tay lên xoa đầu cô: “Nhìn xem cô gái của tớ đang vội lắm rồi đây này.”
Mọi người đều cười thành tiếng.
Lúc nấu cơm, Tiêu Muội lén lút nói với Lâm Xuân Nhi: “Cậu đoán xem hôm nay tớ gặp ai nào?”
“Ai thế?”
“Tớ tới bệnh viện thăm một người bạn, tình cờ gặp Thời Thanh Lâm.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...