Đời này đẹp lắm, giống như lời người nói

 
Tiêu Muội cũng không đến nhà Trần Khoan Niên.
 
Những lời hùng hồn nói với Lâm Xuân Nhi vào buổi tối, sau khi trời sáng đều không được tính. Ăn sáng xong cô ấy lại biến thành một người chỉ chuyên tâm đọc sách thánh hiền. 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chuyến đi Đại Đồng đó khiến cô ấy kiệt sức, các học giả nước ngoài đặt những câu hỏi hóc búa, may mà cô ấy đã làm bài tập. Sau khi trở về liền nằm lì trên giường, nhờ Lâm Xuân Nhi rửa tay nấu súp cho cô ấy, còn đặc biệt dặn dò: Không được nấu mì. Lúc ở Sơn Tây đã ăn mì suốt bốn ngày, bây giờ nghe thấy chữ “mì” là đã cảm thấy no ứ họng.
 
Lâm Xuân Nhi cũng hết cách với cô ấy, cô tìm đủ loại đồ dự trữ, bắt đầu lục tung phòng bếp.
 
Bây giờ thời tiết đã trở lạnh, nấu một nồi súp nhẹ mùa thu ấm áp là thích hợp nhất. Chân giò rửa sạch cắt thành khúc, bỏ vào nồi vặn lửa nhỏ đun cho nước sôi, bắc một cái nồi khác làm nóng dầu rồi xào nguyên liệu, đổ thêm nước canh, cho chân giò vào, đun ở lửa lớn rồi hạ nhỏ lửa cho chín mềm. Sau đó lại rang thêm một phần cơm lòng gà chua cay, một phần ngó sen xào, một phần dưa ngâm chua cay tự mình làm.
 
Nhóm bạn học đang khoe bữa trưa, Tiêu Muội cũng không chịu kém cạnh, đăng tay nghề của Lâm Xuân Nhi lên. Lúc đó Tống Thu Hàn đang ăn trưa cùng với dì Thượng, anh mở hình ảnh ra xem, nhìn thấy món dưa ngâm chua cay kia vô cùng quen mắt, lúc Lâm Xuân Nhi mang cơm trưa, khi đó anh thường xuyên cướp lấy ăn. Dì Thượng thấy anh đang tập trung, không nhịn được hỏi: “Xem cái gì mà nhập tâm thế?”
 
Tống Thu Hàn đưa ảnh chụp cho bà xem, dì Thượng gật đầu: “Nhìn ảnh chụp thì thấy tay nghề cũng khá đấy. Ai nấu vậy?”
 
“Lâm Xuân Nhi.”
 
Dì Thượng suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng cũng nhớ ra: “Là lớp trưởng của cháu hồi cấp ba đúng không? Là cái cô bé trông rất có phúc kia.” Trong lòng dì Thượng, những cô gái mũm mĩm một chút là trông có phúc, bà không thích những cô gái gầy nhẵng ốm yếu. Trong mắt bà, cô gái như Phương Gia Lỵ là kiểu gầy yếu, dáng vẻ nũng nịu, khiến đàn ông yêu thích.
 
“Vâng.” Tống Thu Hàn uống một ngụm nước.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Bọn con liên lạc lại rồi à? Dì nhớ hình như con từng nói đã mất liên lạc rồi mà?”
 
“Vâng. Sau khi Trần Khoan Niên về nước đã hỏi cách liên lạc từ nhiều nguồn.”
 
“Con bé sao rồi? Đã kết hôn chưa? Có con chưa?” Phụ nữ bẩm sinh đã thích hóng chuyện, đặc biệt là những người ở độ tuổi của dì Thượng.
 
“Chưa kết hôn, đã có bạn trai rồi. Con cũng không rõ cô ấy sống thế nào, không nói chuyện nhiều.” Hôm đó ở tiệm lẩu chỉ nói những chuyện râu ria, đương nhiên không thể hỏi đến công việc hay thu nhập, lỡ như cô sống không tốt thì lại càng thêm xấu hổ.
 
“Có ảnh chụp không? Để dì Thượng xem bây giờ con bé này trổ mã ra sao? Có đẹp không?”
 
Tống Thu Hàn lắc đầu, anh cũng không biết bây giờ Lâm Xuân Nhi có đẹp không. Gặp cô hai lần, khuôn mặt kia vừa đen vừa đỏ vô cùng thê thảm, nếu với gương mặt kia của cô thì e là không được ưa nhìn. Nhưng dáng người lại rất tốt, nói theo cách của dì Thượng thì là không gầy yếu.
 
“Năm đó dì Thượng thật sự rất thích con bé, lúc đó dì thay bố con đi họp phụ huynh, thấy con bé đứng phát biểu trên sân khấu, thoải mái tự nhiên. Đôi mắt cười lúng liếng, lại còn rất lễ phép. Miệng cũng ngọt nữa, cứ dì à ngồi đây đi, dì ơi uống nước không?” Dì Thượng bắt chước Lâm Xuân Nhi năm đó, kỳ lạ là sau bao nhiêu năm vẫn ra hình ra dáng như vậy.

 
Tống Thu Hàn bật cười thành tiếng: “Đồ hay gây sự, chỗ nào cũng có cô ấy.”
 
“Mời bạn học của con đến nhà ăn cơm nhé? Để dì Thượng nấu một bữa thịnh soạn, dì cũng đã gặp một vài đứa trong số các bạn học của con rồi, sẽ không xa lạ đâu.” Dì Thượng ở nhà một mình nhàm chán, ông Tống mua căn nhà ở chỗ này lại xa, dì Thượng mới về không lâu, chưa quen với cuộc sống ở đây nên rất cô đơn, chỉ ước gì có một đám người nhanh chóng lấp đầy căn nhà. 
 
“Được ạ.” Tống Thu Hàn cầm điện thoại lên gọi cho Trần Khoan Niên, nói thẳng vào vấn đề: “Dì Thượng muốn mời các bạn học cấp ba đến nhà tôi ăn cơm, cậu tổ chức được không?”
 
“Được chứ! Trưa mai thế nào?”
 
“Được.”
 
Trước giờ Trần Khoan Niên luôn thích náo nhiệt, sau khi cúp điện thoại, anh ta liền đi vòng quanh mọi người trong nhóm, dù là kết hôn hay chưa kết hôn, tập họp được năm sáu người. Thấy Lâm Xuân Nhi và Tiêu Muội không nói gì, anh ta gọi thẳng cho họ, ra mệnh lệnh bắt buộc, cho dù trên trời có giáng đao xuống cũng phải đến cho ông đây. Không chỉ phải tới mà còn phải tới sớm, đi mua đồ ăn cùng anh ta và Tống Thu Hàn.
 
Lâm Xuân Nhi nhìn lịch trình ngày hôm sau, ngoại trừ cuộc hẹn chạy bộ với Tiểu Hỷ ra thì cũng không có chuyện gì quan trọng. Nhưng trong lòng cô cũng không muốn đi lắm, có điều quay đầu lại thấy vành tai Tiêu Muội đỏ lựng lên, cô lập tức vui vẻ đồng ý với Trần Khoan Niên.
 
Sáng sớm hôm sau, hai người bắt xe đến khu nhà của Tống Thu Hàn.
 
Anh sống ở một nơi rất hẻo lánh, không có những tòa nhà dày đặc như trong thành phố, không khí cũng tốt hơn rất nhiều. Lâm Xuân Nhi nghĩ đến việc phải đi mua đồ ăn, cho nên để không ảnh hưởng khả năng phát huy, cô mặc một chiếc áo khoác dáng rộng và quần jean, đeo một đôi giày đế bằng. Trước khi ra cửa còn buộc Tiêu Muội thay quần áo mùa thu, một chiếc áo len mỏng cổ cao màu đen bó sát người, một chiếc quần màu trắng sữa, khoác thêm một chiếc áo khoác trưởng thành, cả người toát ra sự thông minh và mềm mại. Lâm Xuân Nhi làm vậy là có lòng riêng, Tiêu Muội cứ đỏ tai mãi, rõ ràng cô ấy vẫn còn tình cảm với Trần Khoan Niên. Cô chỉ muốn Tiêu Muội trông đẹp hơn một chút, muốn Trần Khoan Niên không thể dời mắt được. 
 
Tống Thu Hàn lái xe dừng lại bên cạnh họ, sau đó xuống xe giúp họ mở cửa.
 
“Đợi bao lâu rồi?” Anh đang hỏi Lâm Xuân Nhi, nhìn thấy mặt Lâm Xuân Nhi đã bớt đỏ đen đi nhiều, đường nét cũng trở nên rõ ràng hơn.
 
“Mười lăm phút?” Lâm Xuân Nhi nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ thể thao.
 
Trần Khoan Niên kéo cửa sổ xe xuống, huýt sáo với Tiêu Muội: “Người đẹp định đi hẹn hò đấy à?” Thấy Tiêu Muội đỏ mặt, anh ta lại quay qua tặc lưỡi với Lâm Xuân Nhi: “Chậc chậc, Lâm Xuân Nhi, cậu định đi xuất gia hay gì thế? Đang mặc đạo bào hả?”
 
Lâm Xuân Nhi lườm anh ta: “Cậu thì biết cái gì, đây gọi là phong cách BF*. Oversize.”
 
(*: phong cách Boy friend)
 
Tống Thu Hàn bị cô chọc cười, liếc nhìn cô từ kính chiếu hậu. Cô đang nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt tập trung, mái tóc xoăn đen nhánh buông xõa phía trước, công nhận là giống sắp xuất gia thật.
 
Siêu thị lớn cách đó sáu cây số, lúc Tống Thu Hàn đỗ xe đi tìm thang máy, Trần Khoan Niên đột nhiên túm lấy tay anh, nói: “Lát nữa cậu giúp anh em kéo Lâm Xuân Nhi đi đi.”
 

Tống Thu Hàn sửng sốt, nhớ tới những lời anh ta nói ngày hôm đó, anh hỏi: “Hôm đó cậu nói sắp kết hôn là ám chỉ Tiêu Muội à?”
 
Trần Khoan Niên gật đầu: “Đúng, sau này anh em sẽ ăn chay.”
 
Tống Thu Hàn nhướng mày: “Cậu đừng làm ẩu.”
 
“Chắc chắn không làm ẩu. Lúc tôi nhìn thấy cô ấy là nhịp tim đập loạn cả lên rồi. Cứ thử xem sao trước đã.” Dứt lời, anh ta vỗ vỗ vai Tống Thu Hàn: “Mau đưa Lâm Xuân Nhi đi đi, hai người bọn họ cứ dính như sam như thế thì cản trở lắm.”
 
Tống Thu Hàn gật gật đầu. Anh bước nhanh tới hỏi Lâm Xuân Nhi: “Cậu muốn ăn gì?”
 
“Tớ không kén ăn. Dì Thượng có sở trường nấu món gì?” Lâm Xuân Nhi hiểu đạo lý khách theo chủ, cô cũng không thể gây thêm phiền phức cho dì Thượng. Nhưng Tống Thu Hàn lại nói: “Món gì dì Thượng cũng biết nấu.”
 

 
“Vậy cậu thích ăn gì?”
 
“Tớ cũng không kén ăn.” Tống Thu Hàn nói thật, nhưng nghe lại giống như đang làm khó Lâm Xuân Nhi.
 
“Vậy thì… đến quầy hàng rồi xem mua gì sau nhé?”
 
“Được.”
 
“Bọn tôi đi mua rượu, các cậu đi mua đồ ăn, chúng ta chia ra mua.” Trần Khoan Niên ở sau lưng bọn họ nói: “Một tiếng nữa gặp lại.” Anh ta tự động chia nhóm, sau đó vẫy tay với Tiêu Muội: “Đi bên này nè học bá.”
 
Bốn người đi hai bên.
 
Tống Thu Hàn đẩy xe đi theo sau Lâm Xuân Nhi, hai người tiến vào khu thực phẩm tươi sống.
 
Cuối tuần đông người, lại có các hoạt động, các cô chú đang tranh giành thức ăn, Tống Thu Hàn có ý bảo Lâm Xuân Nhi đợi một lát. Nhưng Lâm Xuân Nhi đã lấy một sợi dây chun màu đen trên cổ tay xuống, buộc tóc lại ba vòng, sau đó cởi áo khoác ném lên xe mua sắm rồi lao vào đám đông.
 
Tống Thu Hàn sững sờ một lúc, sau đó bật cười.
 
Kinh nghiệm tranh cướp đồ ăn của Lâm Xuân Nhi đã được tích lũy qua nhiều năm. Lúc mới tốt nghiệp, gần chỗ cô ở có một siêu thị kho hàng thành thị và nông thôn, mỗi sáng sớm đều xếp một hàng dài. Ban đầu vì tò mò, cô cũng theo các cô chú ông bà xếp hàng, sau đó giống như phát hiện ra một thế giới mới. Từ đó mỗi tuần đều có một ngày cô đi thật sớm xếp hàng, giành giật đồ ăn cùng với những người lớn tuổi. Cũng không phải thật sự tranh cướp nhau, chẳng qua là các ông bà cụ thích bầu không khí có khói lửa này! Lúc còn chưa biết chọn đồ ăn, thường xuyên có người tốt bụng nói bên tai cô: “Cái này không ngon đâu! Như này mới ngon nè.” Cứ thế dần dần cũng biết.

 
Tống Thu Hàn đứng cách đó không xa nhìn Lâm Xuân Nhi nghiêm túc lựa rau, giống như vọng văn vấn thiết* khi khám bệnh vậy, sau khi chọn được vài thứ thì mang đi cân rồi chạy tới bỏ vào giỏ hàng. Lúc cô định quay lại thì bị Tống Thu Hàn nắm lấy cổ tay: “Đi cùng nhau đi.”
 
(*: Bốn bước chẩn đoán bệnh trong Đông y)
 
Tống Thu Hàn đẩy xe đi đằng trước, lịch sự lễ phép nói: “Cho cháu xin đường với ạ, cháu cảm ơn.” Cố gắng mở ra một đường cho Lâm Xuân Nhi. Sau khi đến nơi, anh đứng bên cạnh cô, cánh tay để cách sau lưng cô một thước, đề phòng những người khác va vào cô. Lúc này đứng gần, nhìn thấy sợi tóc của cô rơi xuống, xõa ra sau tai, ống tay áo xắn đến cổ tay, còn cô thì đang tập trung tinh thần như thể việc chọn rau là đang tu tiên vậy, chọn lựa tốt thì cô có thể đắc đạo thăng thiên. 
 
Sau khi chọn rau thì lại đi chọn thịt. Khu thịt ít người, Lâm Xuân Nhi cắt miếng sườn lợn ngon nhất, rồi lại cắt thêm một miếng nạm bò, sau đó đến khu hải sản mua tôm và ghẹ. Lúc này ghẹ đang mập, giá cả cũng không rẻ. Lâm Xuân Nhi vớt một con ra xem, quay đầu lại hỏi Tống Thu Hàn: “Cậu tính tiền à?”
 
“Tớ mời khách, đương nhiên là tớ tính tiền.”
 
“Ồ ồ ồ!” Lâm Xuân Nhi yên tâm gật đầu: “Một người hai con mới đã miệng, chúng ta có tổng cộng tám người, mười sáu con…” Cô mỉm cười nhìn Tống Thu Hàn: “Thôi thôi, tiết kiệm cho cậu một chút, mua bốn con xào cay là đủ rồi.”
 
Cô lại trở về là thiếu nữ mồm miệng lanh lợi không ngừng líu lo năm đó.
 
Chiến tích của hai người đã khá phong phú, nhìn thời gian, còn hai mươi phút nữa mới đến giờ tụ họp. Hai người đứng đó đột nhiên không biết nên làm gì nữa, Lâm Xuân Nhi liếc nhìn một vòng, thấy kem lạnh, cô chạy mua một cây, mở ra ăn, sau đó nhét vỏ vào xe mua sắm: “Làm phiền lát nữa tính chung nhé.”
 
“Tự nhiên như ruồi thế à?” Tống Thu Hàn trêu cô.
 
“Nếu đã làm chủ thì nên thoải mái. Tớ hiểu đạo lý này.”
 
Tống Thu Hàn ngồi bên cạnh cô, dáng vẻ thoải mái của hai người thu hút sự chú ý của những người khác. Lâm Xuân Nhi chợt nhớ đến một giấc mộng rất nhiều năm trước, cô và Tống Thu Hàn ở tuổi bên kia con dốc cuộc đời chậm rãi làm cuộc hoan ái trong một buổi chiều đầy nắng, sau đó nắm tay nhau đến chợ bán thức ăn. Bây giờ đi dạo trong siêu thị, cũng coi như hoàn thành một nửa giấc mộng thời niên thiếu rồi. Nửa còn lại thì thôi quên đi, anh đã có vợ sắp cưới rồi.
 
Nhìn thấy Trần Khoan Niên và Tiêu Muội đi tới từ xa, Tiêu Muội đang mím môi không nói gì.
 
Lâm Xuân Nhi tìm được thời cơ hỏi cô ấy: “Sao rồi?”
 
Tiêu Muội đỏ mặt: “Bao giờ về sẽ nói cho cậu biết.”
 
“Trần Khoan Niên chòng ghẹo cậu à?”
 
“Không phải.” Mặt Tiêu Muội càng đỏ hơn: “Bao giờ về rồi nói.”
 
“Được được được.”
 

 
Dì Thượng vừa nhìn đã nhận ra Lâm Xuân Nhi ngay: “Ánh mắt của cô bé này không thay đổi chút nào hết.”
 
Nghe vậy, Tống Thu Hàn nhìn vào mắt Lâm Xuân Nhi, sau đó cởi giày đi vào trong, sau đó nghe cô nói: “Dì Thượng, chẳng lẽ dì không phát hiện ra ánh mắt của cháu đã trở nên kiên nghị hơn sao?”
 

Vớ vẩn.
 
“Kiên nghị đếch gì!” Trần Khoan Niên ở bên cạnh đẩy đầu cô: “Cậu giả vờ quá tam ba bận thôi, mấy ngày trước gặp thấy cậu ít nói, tớ còn tưởng là cậu đã trưởng thành ra người ra ngợm rồi, hôm nay xem ra vẫn miệng mồm tép nhảy như thế.”
 
Dì Thượng vội đánh vào tay Trần Khoan Niên: “Không được dí đầu con gái người ta.”
 
“Dì Thượng thiên vị nhé.”
 
“Đây là cô bé có thành tích rất tốt đúng không? Tên là Tiêu Muội hả?”
 
Trần Khoan Niên ở bên cạnh trêu ghẹo: “Vâng, bây giờ đã có bằng tiến sĩ rồi.”
 
“Quả nhiên.” Dì Thượng giơ ngón cái lên với Tiêu Muội: “Từ nhỏ đã có thể tập trung học hành, quả nhiên là một đứa trẻ ham học. Bọn cháu theo Thu Hàn tham quan nhà một chút, dì Thượng đi rửa rau nấu cơm.”
 
“Dì Thượng, để cháu giúp dì.” Lâm Xuân Nhi bắt đầu xắn tay áo, nhưng lại bị dì Thượng đẩy đi từ phía sau: “Mới vào nhà đã làm việc, đâu ra cách tiếp khách thế này? Ít nhất cũng phải uống ly nước trước đã, Thu Hàn mau đến tiếp đón đi.”
 
Tống Thu Hàn đang rót cà phê cho mình, nghe dì Thượng nói vậy liền hỏi bọn họ: “Uống không?”
 
Trần Khoan Niên đã tự mình ra tay, sau đó cũng thuận tay rót cho Tiêu Muội một cốc, gạt Lâm Xuân Nhi sang một bên. Lâm Xuân Nhi giơ tay, ra dấu một độ cao nho nhỏ: “Nhiêu vậy được rồi, thêm chút sữa và siro, nếu được có thể cho thêm chút bọt sữa càng tốt hơn… Lớn tuổi rồi, tim đập nhanh.”
 
Tống Thu Hàn uống Americano và Espresso quanh năm, nghe cô nói vậy anh cũng không biết phải pha thế nào, đành phải đưa cốc cho cô: “Cậu tự pha nhé?”
 
Lâm Xuân Nhi gật đầu: “Để tớ tự làm.” Cô rót cho mình một phần ba cà phê, hai phần ba sữa tươi, một thìa siro, sau đó khuấy đều với nhau. Tống Thu Hàn đứng bên cạnh thấy cô uống một ngụm, mày mắt cong lên: “Mỹ vị nhân gian.”
 
“Đi thôi, đưa các cậu đi tham quan biệt thự của cậu chủ Tống.” Trần Khoan Niên xung phong nhận việc, anh ta rất quen thuộc với căn nhà này, dẫn đường phía trước. Tiêu Muội và Lâm Xuân Nhi đi sau theo thứ tự, còn Tống Thu Hàn theo sau Lâm Xuân Nhi. 
 
Nhà của Tống Thu Hàn có tổng cộng ba tầng, hai tầng trên mặt đất và một tầng hầm. Thang máy đến tầng hai, bên tay phải là phòng của anh, trong phòng sạch sẽ, đồ đạc cực kỳ ít, theo lời Trần Khoan Niên thì là: “Phong cách lãnh cảm.”
 
Tầng một là nhà bếp, phòng khách, phòng tiếp khách và phòng của người giúp việc.
 
Tầng hầm có phòng tập thể hình và một phòng chiếu phim nhỏ có sức chứa được tám người.
 
“Đỉnh.” Lâm Xuân Nhi duỗi ngón cái ra.
 
“Đỉnh chỗ nào?” Tống Thu Hàn nãy giờ vẫn luôn im lặng hỏi cô.
 
“Phòng chiếu phim đó! Tới mấy hôm mưa tuyết, tay cầm một tách trà nóng, ngồi trong rạp chiếu phim được bao trọn này xem những thước phim đen trắng, chẳng phải là một điều tuyệt vời trong cuộc sống sao?” Năm hai mươi lăm tuổi, Lâm Xuân Nhi đột nhiên mê phim đen trắng, nhất là phim câm. Tiếng sột soạt vang lên trong bộ phim, các diễn viên có động tác thái quá và biểu cảm phong phú đầy tính kịch. Lúc trước trang trí nhà, cô chọn phong cách cực kỳ tối giản, còn tùy hứng lắp một màn hình chiếu trong phòng ngủ, thỉnh thoảng sẽ nằm ì trên giường cả ngày, cứ lãng phí thời gian như thế. Sống lãng phí thời gian rất tuyệt. Cô có thể dành cả ngày đợi một chiếc lá rơi xuống, bàn tay với ra ngoài cửa sổ hứng lấy hạt mưa rơi, hoặc là châm một que diêm để làm tan băng tuyết. Cũng có thể là không làm gì cả, cứ nằm không như thế.
 
Mặc cho thời gian trôi qua.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui