Đời Này Để Em Bù Đắp Cho Anh

ố Thần mặt dày chuyển hẳn đến nhà Tâm Lan ở. Lý Vũ Hàng vô cùng tức giận, giận chó đánh mèo đòi tống cổ anh đi cho bằng được.

“Bố, vợ con đang mang thai đó. Để con ở bên cạnh cô ấy chăm sóc chứ!” Cố Thần ôm cứng lấy Tâm Lan nói với Lý Vũ Hàng.

“Anh cút ngay! Để đó tôi chăm!”

“Bố, mẹ vợ con cũng có bầu đó. Bố chăm được cả hai chắc!” Nói rồi anh liếc mắt về Cố Tịnh Yên

“Anh… Tối anh ngủ với tôi! Con bé có bầu rồi. Cấm anh sang ngủ với nó, ảnh
hưởng tới cháu tôi!” Lý Vũ Hàng lo sợ tên cầm thú nào đó ban đêm nổi thú tính với con gái bảo bối của mình.

“THế sao được ạ? Còn mẹ vợ
con tính sao? Ban đêm muốn uống nước ăn gì đó thì ai lo ạ?” Cố Thần giảo hoạt nói. Tâm Lan cười méo xệch, từ lúc biết mình được làm bố, anh càng ngày càng trẻ con. Lại nói, từ chị thành mẹ vợ. Anh gọi cũng quá dễ
dàng đi.

Cố Tịnh Yên đi tới bên cạnh Lý Vũ Hàng. “ Được rồi, anh làm sao thế? Hôm nào cũng phải cãi nhau với Cố Thần là sao?”

“Anh bực nó lắm cơ!” Lý Vũ Hàng nhìn vợ nói.

“Rồi rồi! Mau chóng tống chúng ra ở riêng nhé. Chúng đăng kí kết hôn rồi mà!”

“Vâng, mẹ nói quá đúng!”

“Không được!”


Hai giọng nói của hai đấng mày râu trong nhà vang lên.

“Hai người phải ở đây để tôi còn biết con gái tôi có bị anh bắt nạt không!” Lý Vũ Hàng hùng hồn nói làm mặt Cố Thần ỉu xìu.

……………

Đêm đến, Cố Thần ôm Tâm Lan trong lòng vỗ lưng cho cô dễ ngủ. Cô mới có bầu ba tháng mà đã lộ bụng rồi. “Tâm Lan, anh rất hạnh phúc. Anh cứ nghĩ
mình đang mơ!”

“Em cũng vậy. Em cứ nghĩ như là mơ ấy!” Tâm Lan ôm lấy anh thì thầm.

“Chúng ta sẽ hạnh phúc thế này mãi. Anh hứa với em!”

“Vâng!”

“Mai anh đưa em đi khám thai nhé! Bụng em to nhanh quá, không biết tên tiểu
gia hỏa trong bụng em có ăn hết chất dinh dưỡng của em không!”

“Vâng. Hôm trước bố cũng đưa mẹ đi khám. Được năm tháng rồi. Là một cậu nhóc anh ạ. Anh muốn con trai hay gái?”

“Chỉ cần là em sinh, trai gái đều được. Đều là bảo bối của anh!” Anh hôn nhẹ lên trán cô rồi vỗ lưng cô.


“Được rồi! Ngủ đi. Phụ nữ có bầu phải nghỉ sớm!”

“Dạ…”

Tại bệnh viện X

Một … hai… ba…… bốn…. Chính xác là bốn bào thai!

Sét đánh ngang tai Cố Thần và Lý Tâm Lan.

“Bác sĩ, bác đang đùa à? Bốn … bốn là sao?” Giọng Cố Thần run run…

“Tôi không đùa, vợ anh thật sự có mang tới bốn nhóc tì đó!”

“Tâm Lan, anh có phải mơ không vậy?” Cố Thần quay sang hỏi Tâm Lan

Tâm Lan véo má anh “Anh không mơ đâu. Nhưng mà em cũng ngạc nhiên không kém anh đâu”. Tâm Lan cười hì hì.

Cố Thần bật dậy, ôm Tâm Lan lên xoay vòng. “Một phát được bốn luôn! Anh có giỏi không bà xã!”

“Vâng, anh là giỏi nhất!”

Sau khi bình tĩnh lại, Cố Thần gọi cho Lý Vũ Hàng và Cố Tịnh Yên biết tin
vui. Cả hai người đều sửng sốt đến chết lặng. Lý Vũ Hàng thì vô cùng cay cú, sao thằng nhóc đó lại may mắn vậy chứ?

Tâm Lan được Cố Thần dìu
đi như dìu bà hoàng, lên xe thì anh chạy tốc độ như rùa bò vì sợ ảnh
hưởng tới cô. Thế nên trên đường dân chúng vô cùng bất mãn vì một chiếc
Lamboghini chạy ì à ì ạch gây ảnh hưởng giao thông. Nhưng ai bảo đây là
xe của lão tổng Cố Thị chứ, người nắm giữ kinh tế cả thành phố này, ai
mà dám lên tiếng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui