“Tiểu vương gia kia của ngươi ngược lại là có chút ý tứ.”
Triệu Hủ không biết đáp lời như thế nào, thẳng thắn xoay chuyển đề tài: “Con hờ của ngươi đã ra đời chưa?”
Thôi Tĩnh Hốt cười dịu dàng: “Ta vẫn chưa nghe thấy tin tức gì, nhưng theo lời ngự y giải thích cũng chỉ trong một hai ngày này.”
“Ồ? Thật không? Là tiểu Thế tử hay là tiểu Quận chúa?”
Thôi Tĩnh Hốt hơi dựa vào bằng kỉ: “Ta làm sao mà biết? Cùng lắm… Ngày sau Túc vương hẳn là cũng phải có dòng dõi?”
“Ta từng cùng y ước định.” Triệu Hủ chậm rãi nói: “Trước hòa ly, ta và y đều không được gần nữ sắc. Nhưng theo ấn tình thế phía trước, thật có chút khó nói. Có lẽ sẽ có ngày, Hiên Viên Hối ôm một đứa trẻ đến gọi ta mẫu thân.”
Thôi Tĩnh Hốt cười lạnh: “Nếu như là thật, vậy hai ta đều xem như là thay người khác nuôi con.”
Thoáng qua giây lát, hắn khôi phục tinh thần: “Chỗ ta nhận được tuyến báo Túc vương đối với ngươi thâm tình thắm thiết, mặc dù chuyện các ngươi không lan rộng ra ngoài quá mức, tuy nhiên vẫn có nghe danh sợ vợ, lẽ nào y cũng không có tình ý với ngươi?”
Triệu Hủ vẫn chưa trực tiếp đáp lại, tự nhiên lột vỏ nho: “Theo góc nhìn của Trường Ninh huynh, tình ý của Túc vương, đối với Sĩ tộc ta là lợi hay là hại?”
“Tự nhiên là một vốn bốn lời, giả sử ngươi ở trong lòng y nặng tựa giang sơn.” Thôi Tĩnh Hốt không chút nghĩ ngợi: “Với triều chính, y chắc chắn đối với ngươi nói gì nghe nấy, vì Sĩ tộc tranh thủ lợi ích to lớn nhất, về phía hậu cung, coi như có phi tần khác sinh ra dòng dõi, cuối cùng cũng sẽ ở dưới danh nghĩa của ngươi. Nói không chắc, sau này ngươi còn có thể làm một nhiếp chính Hoàng thái hậu, ít nhất che chở được cho bộ tộc Triệu thị cùng Hà Đông Sĩ tộc ta mấy chục năm.”
Triệu Hủ cười thanh lãnh: “Phải không? Trước không đề cập tới trong lòng y ta có nặng bằng giang sơn hay không, chỉ xem lời ngươi nói thôi, ngươi cho rằng chân tâm còn đi để ý tới vị trí nhiếp chính Hoàng thái hậu? Không nói gạt ngươi, ngày y đăng cơ, chính là lúc ta quy ẩn.”
Thôi Tĩnh Hốt tay nắm chén dừng một chút, giương mắt nhìn hắn, không hề che giấu sự ngạc nhiên, hồi lâu mới chậm rãi nói: “Ta đương thật không nghĩ tới điểm này.”
Không nghĩ tới Triệu Hủ nảy sinh tình cảm, động chân tâm, không nghĩ tới phu phu Túc vương càng không phải giả uyên ương, mà đúng thật là phu thê, không nghĩ tới Triệu Hủ bất ngờ sinh chấp niệm…
Thôi Tĩnh Hốt lần thứ hai nhìn về phía Triệu Hủ, hắn vốn tưởng rằng trong mắt Triệu Hủ là hoang mang thống khổ, mê luyến bất đắc dĩ, thế mà hắn lại chỉ thấy tàn khốc chợt lóe lên như sương.
“Tình đã sinh ra, dập tắt không dễ.” Triệu Hủ nhàn nhạt nói: “Bây giờ mặc dù ta không thể toàn tâm toàn ý cân nhắc vì Sĩ tộc, không thể không quan tâm đoạt lợi ích của Túc vương phủ, nhưng bảo ta không để ý sống chết của Sĩ tộc, chỉ niệm đại nghiệp của Hiên Viên Hối cũng là không đúng. Ta muốn làm, chính là tìm cách cân bằng giữa Sĩ tộc với tôn thất, để cơ nghiệp trăm đời của Sĩ tộc có thể tiếp tục truyền thừa, không đến nỗi khiến cho hoàng thất nghi kỵ…”
Thôi Tĩnh Hốt cắt lời: “Ngoại thích cùng tôn thất, thế gia cùng hàn tộc, tình ái cùng dòng dõi, từ xưa đến nay, có bao nhiêu người ở giữa cân bằng thành thạo điêu luyện, lại có bao nhiêu người đi đến chỗ một mất một còn, trở thành người dưng nước lã? Dùng tâm tính của ngươi, ta suy đoán ngươi hơn nửa đã nghĩ tới từ lâu, nếu như có cách giải quyết, sợ cũng không cần kéo dài cho tới hôm nay.”
“Thôi, không nói cái này.” Triệu Hủ ngồi thẳng người: “Nếu như Túc vương thất bại, Đặng thị đăng cơ, ta nhất định cũng ngã xuống, như vậy Dĩnh Xuyên Triệu thị ta…”
“Ta nhất định sẽ trông nom, nhưng đông sơn có thể tái khởi hay không, còn phải xem bản lĩnh đệ tử.” Thôi Tĩnh Hốt đáp ứng: “Còn nếu như Túc vương được chuyện…”
Triệu Hủ lẳng lặng nói: “Chỉ cần ngươi chân tâm giúp đỡ, không quản cảnh ngộ của ta ra làm sao, ta nhất định sẽ bảo đảm tính mạng của ngươi, che chở Thôi thị trên dưới chu toàn.”
Thôi Tĩnh Hốt hít sâu một hơi: “Được!”
Hai người liếc mắt nhìn nhau, Thôi Tĩnh Hốt thấp giọng cười nói: “Hai ta cũng coi như là tương phùng cùng cười quên hết thù oán được rồi? Lúc đó tại trường thái học tỷ thí, chúng ta mọi mặt ngang nhau, chỉ có đánh cờ ta hơi kém ngươi một bậc, bây giờ dùng thiên hạ này làm bàn cờ, không biết thắng bại thế nào?”
Triệu Hủ híp mắt: “Trong lòng ngươi không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác, còn ta lo sợ nghi hoặc bất an, từ tâm tình mà nhìn, ta dĩ nhiên thua.”
Thôi Tĩnh Hốt đứng dậy: “Ta còn có công vụ, không làm phiền nữa. Chương Thiên Vấn là môn khách nhà ta, ngươi chắc đã biết, mặc dù gã không là đại tài kinh thiên vĩ địa gì, tuy nhiên có mấy phần nhanh trí, ngươi cứ việc điều động.”
Triệu Hủ vẫn chưa đứng dậy đưa tiễn, tự mình pha trà thưởng trà: “Nếu ngươi gặp Minh thiền sư Tướng Quốc tự, có thể hỏi ông ấy, Địa Tạng vương bồ tát từng phát xuống đại nguyện: “địa ngục bất không, thệ bất thành phật”, giờ khắc này nhân gian như địa ngục, nhưng vì sao vẫn chưa gặp phật? Nếu ngươi tới Uyên Ương lâu phố tây, thì đi tìm một vị cô nương Hồng Ngọc có lệ chí, đốt một bình lô đỉnh cam lộ, lại nói với nàng rằng “la nhu bảo đái vi quân giải, yến ca triệu vũ vi quân khai*”, sau tự có người phản ứng.”
(*áo ngắn quần dài vì người cởi, yến hát triệu múa vì người…)
Vế trước nghe thì hoàn hảo, thời điểm nghe đến diễm từ vế sau, mặt Thôi Tĩnh Hốt lúc xanh lúc trắng, cuối cùng thản nhiên cười cợt, mang theo màn mũ nhẹ nhàng đi.
“Công tử.” Bạch Tô thấp giọng hỏi: “Nếu như Vương gia hỏi chúng ta hôm nay làm gì, tiểu nhân nên đáp lời thế nào?”
“Nói ta đi gặp Chỉ Cức.” Triệu Hủ nhìn sương mù bốc lên rồi nhẹ tiêu tan trên chén trà, chậm rãi nhắm mắt lại.
Thời điểm Hiên Viên Hối từ Khuynh Cái đường trở về phòng, Triệu Hủ đang dựa vào bằng kỉ xem quyển ‘Tuệ nương truyền kì’.
“Sao vẫn là quyển này? Năm đó trên đường tới Túc Châu, ngươi đã xem hai lần, sau đó mấy năm nay, ngươi thỉnh thoảng xem thêm ba lần, truyện này xem thực sự hay?”
Triệu Hủ ngẩng đẩu khỏi thoại bản liếc nhìn y, không nhịn được ngẩn người, lạnh lùng nói: “Ai làm ngươi bị thương?”
Trên trán như ngọc của Hiên Viên Hối bị ai đó dùng lợi khí chém một vết ngắn, máu mặc dù đã khô, nhưng nhìn vẫn dữ tợn đáng sợ.
“Không sao.” Hiên Viên Hối không hề lưu ý, thẳng lấy chén trà của Triệu Hủ, uống một hơi cạn sạch nước trà bên trong: “Lúc trước cùng mấy người Đậu Lập tỷ thí, đao kiếm không có mắt, lần này chỉ là trùng hợp tổn thương mặt mũi, Thủ Ninh đã dùng bí thuốc đại nội, chắc là sẽ không để lại sẹo, không cần lo lắng.”
Triệu Hủ ném thoại bản sang bên cạnh: “Vương gia! Bây giờ đại sự chính là việc khẩn yếu hàng đầu, thân thể ngươi là vạn kim, nếu như có sai lầm gì, hậu quả ta không gánh được, chính ngươi cũng không gánh được!”
Hiên Viên Hối ngẩn người: “Làm sao hôm nay lại nóng tính như vậy, có người mạo phạm ngươi?”
Triệu Hủ hít sâu một hơi, nỗ lực gượng cười nói: “Có lẽ là gần đây khí trời khô nóng, quan tâm nhiều bị loạn, kính xin Vương gia chớ trách.”
Vẻ mặt Hiên Viên Hối càng kỳ quái: “Còn đối với ta khách khí… Ngươi đến cùng là làm sao?”
“Không có gì” Triệu Hủ xoa bóp ấn đường: “Ngày hôm trước hơi dính gió, sau giờ ngọ ngủ hai canh giờ, sợ là ngủ nhiều, bây giờ có chút choáng váng.”
Hiên Viên Hối trong lòng biết hắn không nói thật, nhưng cũng không hỏi thêm nữa, lôi kéo hắn nói chút chuyện phiếm sửa trị tham quan ô lại.
Triệu Hủ nói chuyện cùng y, lòng chậm rãi chìm xuống —— nếu là quá khứ, Hiên Viên Hối chắc chắn sẽ dùng minh ước làm lí do, làm vẻ tủi thân để hỏi kĩ vấn để.
Bây giờ giữa hai người cuối cùng đều có bí mật, cũng muốn bảo lưu.
Những chuyện không thể để cho nhau biết được này, có ngày đẩy bọn họ càng lúc càng xa.
_______________________________
Tác giả có lời muốn nói: một đôi đồng môn khổ bức
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...