Đợi Năm Nào

Triệu Hủ nhìn chằm chằm gã hồi lâu, bỗng nhiên chậm rãi nói: “Ngươi có quan hệ thế nào với Bác Lăng Thôi thị?”

Hắn rốt cuộc nhớ ra người này, lúc còn ở thái học, có một ngày Thôi phủ làm khúc thủy lưu thương*, mời mọi người tới thanh đàm, lúc đó người này đứng phía sau cha Thôi Tĩnh Hốt, hình như là một môn khách đắc lực.

(*tiệc rượu truyền thống của người Hán, tổ chức bên suối, mục đích là để cầu lành trừ tà, sau là giải trí)

Chương Thiên Vấn kia vỗ tay cười to: “Chẳng trách Trường Ninh công tử nói Vương phi thiên tư thông minh, đã gặp qua là không quên được, lúc đó ta còn không tin, hôm nay xem ra, đồn đại không phải giả.”

Nhóm người Thẩm Mịch thay đổi sắc mặt, Thôi Tĩnh Hốt cưới Hiếu Huệ công chúa là thân sinh cốt nhục duy nhất của Đặng thái hậu, Bác Lăng Thôi thị nghiễm nhiên chính là thân thiết nhất với Đặng đảng, người này có giao tình với Bác Lăng Thôi thị, lại xin vào Túc Châu, là có ý gì?

Hiên Viên Hối cùng Triệu Hủ liếc mắt nhìn nhau, Thôi Tĩnh Hốt và Hiếu Huệ danh nghĩa là phu thê, nhưng trên thực tế ngay cả người dưng cũng không bằng.

Hiếu Huệ công chúa không chỉ “hồng hạnh xuất tường” không thèm kiêng nể, mà còn mạo hiểm mang thai cốt nhục của Đặng Kinh Lôi, việc này đối với bất kì nam tử nào đều là vô cùng nhục nhã, huống hồ còn là Thôi Tĩnh Hốt mắt không vướng bụi trần? Thời điểm Thôi Tĩnh Hốt mới kết hôn với Hiếu Huệ, bọn họ còn mơ hồ lo lắng, sợ Thôi Tĩnh Hốt triệt để cống hiến cho Đặng đảng giống như Triệu Hủ đối với Hiên Viên Hối, nhưng Chương Thiên Vấn ở đây, có phải là thể hiện rõ Thôi Tĩnh Hốt đã có quyết định rồi hay không?

An bài Chương Thiên Vấn nhảy vào bên Ngụy vương trước, sau trở sang Túc Châu, là thời thế tạo ra trùng hợp, hay là cái chết của Hiên Viên Hoàn cũng nằm trong suy tính của Thôi Tĩnh Hốt?


Triệu Hủ im lặng không lên tiếng, Hiên Viên Hối lại cười mà nói: “Phò mã và công chúa khỏe không? Bản vương với Phò mã cũng là bạn tri kỷ đã lâu, không biết nhân duyên thế nào mà chưa từng gặp, Chương tướng quân gần đây có gặp Phò mã?”

“Vương gia bị hồ đồ rồi.” Thẩm Mịch dĩ nhiên hiểu ý: “Chương tướng quân bảy năm trước đã đầu quân Ngụy vương, gần đây làm sao có thể gặp qua Phò mã?”

Chương Thiên Vấn lại sòng phẳng nói: “Trước đầu quân vào Ngụy vương là nghe gia chủ dặn dò, hiện tại xin vào Túc Châu lại là vì nghe nói Túc vương chiêu vời nhân tài không bám theo khuôn mẫu, ta mới tự đề cử mình. Từ khi đi Ngụy vương phủ, ta chưa từng gặp được Phò mã.”

Đây là nói gã xin vào Túc Châu, cũng do Thôi Tĩnh Hốt định sẵn.

Hiên Viên Hối nhếch miệng, thấp giọng nói bên tai Triệu Hủ: “Ngươi cũng biết vì sao ta phải tặng đao cho hắn?”

Môi y ấm áp dán vào tai, Triệu Hủ híp mắt: “Ta còn tưởng rằng Vương gia mua một trăm tám mươi thanh đao, gặp ai là đưa người đấy.”

“Ha ha…” Hiên Viên Hối cười nhẹ nói: “Làm gì có, ta tặng đao cho hắn là bởi hắn mang theo hơn ba ngàn người hành quân, trên đường đi nhỡ có gặp hơn ba vạn phủ quân phục kích, hắn cũng có thể toàn thắng trở ra.”


“Thật sự anh hùng.” Hai người bây giờ ở tư thế này, nói là cực kì thân mật cũng không quá đáng, thần sắc mọi người đều có chút biến hóa, vài người quay đầu đi chỗ khác, vài người thẳng thắn lộ vẻ xem thường, Triệu Hủ thì không để ý lắm, nhàn nhạt nói: “Thôi Tĩnh Hốt này… Từ trước đến giờ là kẻ nhìn không thấu, nhưng nghĩ chắc bây giờ xác định sẽ không đối nghịch với chúng ta, người liên quan đến hắn dùng thế nào, Vương gia trong lòng hẳn đã có tính toán, chỉ là chuyện nghĩa quân, kính xin Vương gia ngàn vạn thận trọng.”

Hiên Viên Hối nhíu mày nhìn hắn, bỗng nhiên mỉm cười: “Ngươi đã biết ta nghĩ như thế nào?”

Triệu Hủ nhích về phía sau, lắc đầu nói: “Vương gia lòng dạ sâu như biển, ta nơi nào hiểu được? Chỉ cảm thấy Vương gia sợ là lại muốn mượn tay Trương Nhân Bảo làm đao giết người.”

“Vương phi đây không phải là sinh lòng yêu nhân tài đấy chứ? Đậu Lập cố nhiên sẽ không lừa chúng ta, nhưng ngươi làm sao biết Trương Nhân Bảo kia không phải là hạng người rắp tâm hại người lừa đời lấy tiếng?” Hiên Viên Hối hạ thấp giọng: “Huống chi, Trương Nhân Bảo này bản vương tự có tính toán, không phải mượn đao giết người, Vương phi có thể yên tâm.”

Nhớ tới chuyện lần trước dùng Bạch hổ loại trừ Hiên Viên Hoàn, Triệu Hủ càng không thể thả tâm: “Trước đó tốt nhất nói một tiếng với ta, tuổi ta dần nhiều hơn, lại chưa thấy qua việc đời, kinh hỉ của Vương gia sợ là không chịu nổi lần nữa.”

Hiên Viên Hối cười ha ha, giữa hai lông mày không nói được có bao nhiêu âm trầm: “Không gạt ngươi, ngày ấy cách Túc Châu hơn mười dặm đường có người tới báo, nói ngươi bị hắn ép quỳ gối suốt hai canh giờ, sắp không kiên trì nổi. Ta vốn nghĩ rốt cuộc là huynh đệ đồng bào, chỉ cần hắn không làm việc thương thiên hại lý, ta cũng sẽ không làm khó dễ hắn, nhưng không biết vì sao hắn lại làm nhục ngươi như vậy, đó chẳng phải là làm nhục ta? Ta há có thể tha cho hắn? Bạch hổ kia vốn là một đôi mẹ con, ta vẫn luôn nuôi dưỡng không cam lòng giết, nghĩ ngày nào đó sử dụng trên Đặng Diễn hoặc là Đặng Tường, trùng hợp Hiên Viên Hoàn tự tìm đường chết, ta cũng đành biết thời biết thế.”

Triệu Hủ ngẩn người, rũ mắt, chậm rãi nói: “Huynh đệ tương tàn đến cùng sẽ tổn hại âm đức, thôi, nếu như có nghiệp quả, ta với ngươi cùng chịu trách nhiệm.”


Hai người bọn họ trên đài thì thầm nửa ngày, cựu thần thì bình tĩnh, nhưng người mới đều hơi mất kiên nhẫn, cuối cùng vẫn là Vu Hà mở miệng: “Thuộc hạ ngu dốt, Vương gia đến tột cùng có tính toán gì trước, kính xin bảo cho biết.”

Hiên Viên Hối cùng Triệu Hủ liếc nhìn nhau, Triệu Hủ cuối cùng thất bại gật gật đầu, Hiên Viên Hối mới buông tay cười: “Việc nghĩa quân, không bàn luận tiêu diệt hay là chiêu an, đều là việc của triều đình, Túc Châu không nhúng tay vào.”

Khó tránh khỏi có vài người cấp tiến nghị luận sôi nổi, Hiên Viên Hối nháy mắt với Thẩm Mịch, người sau vội vàng nói: “Vương gia vừa có định luận, chúng ta cũng không cần nhiều lời, không bằng thừa dịp Vương gia Vương phi đều ở đây, quyết định chức vụ còn thiếu?”

Mấy người kinh ngạc, vì sao quyết định chức vụ còn cần Vương phi ở đây, kết quả đang nghĩ cho kĩ, Hiên Viên Hối đã dùng chu sa phê, rồi giao vào tay Triệu Hủ.

Trong lúc ánh mắt mọi người biến hoá thất thường, Triệu Hủ lấy ra từ trong tay áo tư ấn của Túc vương, mặt không đổi sắc nói với Hiên Viên Hối: “Chúc mừng Vương gia có được hiền tài.”

Hiên Viên Hối phát hiện sắc mặt mọi người, cười nói: “Danh Túc vương của bản vương không phải là đã bị triều đình phế bỏ? Ấn tín và dây triện trước kia đã hết hiệu lực, mới còn chưa xong, không thể làm gì khác hơn là dùng tạm tư ấn, dù sao ngày sau chức vụ của chư vị cũng sẽ thay đổi, đến lúc đó, bản vương đổi ấn mới.”

Thấy không còn sớm, Hiên Viên Hối lại nói: “Chư công đều đã chịu phong trần mệt mỏi, bản vương cũng không giữ thêm, ngày mai sẽ thiết yến vì chư vị đón gió tẩy trần!”

Dứt lời bèn đi cùng Triệu Hủ, lưu lại hai bóng lưng cho chúng nhân nhìn ngẩn người.


Thẩm Mịch thầm than thở, đành chào hỏi: “Mấy vị nếu không bận, không bằng tụ tập đến hàn xá, dùng chút rượu nhạt?”

Phu phu Túc vương chưa vội về Nùng Lý lâu, mà đi xuống đường hầm.

“Xem ra Vương gia lại có chuẩn bị.” Triệu Hủ hừ lạnh một tiếng: “Cứ muốn là làm, sớm muộn ta cũng bị ngươi hù chết.”

Hiên Viên Hối chớp chớp mắt với hắn, cười đến mức làm người ta ngại bao nhiêu thì có bấy nhiêu: “Thập Cửu Lang yên tâm, tiểu sinh tuy là quân đầu (lãnh đạo quân đội), nhưng cũng là trong thô có tinh, tất sẽ không làm hỏng đại sự của Thập Cửu Lang.”

Triệu Hủ bất đắc dĩ lắc đầu, thấy mặt y đầy vẻ đắc ý, không kiềm được cười theo.

Đường hầm ánh nến chập chờn, cảm giác có vài phần âm u, hai người sóng vai mà đi, cũng không cảm thấy đáng sợ.

___________________________

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu vương gia quỷ tâm nhãn tương đối nhiều mọi người không cần lo lắng y chịu thiệt


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui