“Bệ hạ ngưỡng mộ nguyên hậu, chính là việc tư của bệ hạ, chúng thần không lời nào để nói. Nhưng việc hoàng trữ, quan hệ tới căn quốc, làm sao có thể coi như trò đùa?” Làm khó dễ cũng không phải là lão đầu râu tóc bạc trắng, mà là một hậu sinh tuấn lãng.
Hiên Viên Hối mặt không hề đổi sắc, khóe môi vẫn mang theo ý cười đạm bạc, hàn quang trong mắt như đao: “À, thì ra là Khổng Thiếu Khanh. Ngày đầu Đăng cơ, trẫm đã báo cho đông khanh, việc nhà đế vương không phải quốc sự, lẽ nào ngươi cũng quên mất? Việc hoàng trữ, ý trẫm đã quyết.”
Khổng Thiếu Khanh này tên Khổng Duy Dật, chính là cháu ba mươi bảy đời của Khổng Thánh, con thứ của Sùng Thánh công. Tuổi của hắn không lớn lắm, nhưng hành động lời nói giống hệt lão hũ, theo khuôn phép cũ đâu ra đấy, dùng “Tồn thiên lý, diệt dục vọng” tạo thành mười phần mười.
Có lẽ là giữ mình quá thuần chính, không thể xoi mói, không tới ba mươi tuổi đã là Thiếu Khanh Thái Thường Tự, là thanh lưu có danh vọng trên triều.
Lần này có thể nghĩ đến mời hắn trợ quyền, xem ra khoảng thời gian Hoàng đế lạnh nhạt vẫn giúp cho Thái hậu thông minh không ít.
Đáng tiếc, Triệu Hủ lạnh lùng câu một vệt cười, những người này đến nay đều đánh giá thấp thậm chí nhìn lầm Hiên Viên Hối —— kính cẩn khiêm tốn nghe theo, y sẽ nói tốt, thi ân cũng gọi làm thiên ân; ương ngạnh tham lam, y sẽ nhớ rõ cái sai, phát ra long uy.
Cái gọi là lôi đình mưa móc đều là quân ân, chỉ đến như thế.
Khổng Duy Dật rút mũ quan, quỳ rạp dưới đất, gằn từng chữ một: “Việc hậu cung, chúng thần tự nhiên không có quyền can thiệp. Nhưng hoàng trữ là phó quân (hoàng tử) của một nước, bất luận thân nam giới có sinh con được hay không, hơn một năm qua, nhiều người từng yết kiến hoàng hậu điện hạ, hoàn toàn không hề có sự khác thường, lời giải thích của bệ hạ, sợ là kẻ dưới khó phục tùng. Huyết thống tôn thất không được lẫn lộn, huống chi hoàng trữ?”
Triệu Hủ nhìn hắn nửa ngày, bỗng nhiên nhớ tới người này hình như cũng là học sinh trường thái học, chẳng qua là mười năm ở Túc Châu, vẫn chưa kịp lôi kéo vị thánh nhân này, mới có tai họa hôm nay…
Nhưng Thôi Tĩnh Hốt luôn luôn ở trường thái học, lẽ nào hắn cùng với Khổng Duy Dật không có chút liên hệ nào?
Cảm thấy các loại ánh mắt dị dạng phía sau, Triệu Hủ nhíu nhíu mày, vẫn ngồi ngay thẳng, nếu như chuyện nhỏ này xử trí không được, Hiên Viên Hối cũng không cần ngồi trên giang sơn này nữa.
Hiên Viên Hối nở nụ cười: “Thanh danh của Khúc Phụ Khổng Thiếu Khanh, vô luận trẫm thân ở tái ngoại lạnh lẽo hay là khốn tại trong thâm cung, đều sớm đã nghe thấy. Đã là người có tấm lòng rộng mở, hôm nay đại thượng triều, không chỉ có quần thần mà hoàng hậu cũng ở đây, có gì nghi ngờ ngươi cứ nói thẳng, xem trên mặt mũi Sùng Thánh công, trẫm cùng hoàng hậu sẽ cấp ngươi một câu trả lời thỏa đáng, cũng cấp người trong thiên hạ một câu trả lời thỏa đáng.”
(Khúc Phụ là quê Khổng Tử, từ đầu đến giờ vẫn gọi địa danh quê + tên người)
“Vậy thần cũng nói rõ, thỉnh bệ hạ tích huyết nghiệm thân, dùng chứng minh chính thống.” Khổng Duy Dật cũng thật sự dám nói, còn ở trên triều đình đưa ra việc Thái tử không do hoàng đế thân sinh.
“Không chỉ có như vậy.” Lại có một người lên tiếng, Triệu Hủ híp mắt nhìn sang, quả nhiên là Đậu Lập mới vừa từ Tuyên hầu đổi phong Huy hầu: “Triều đại nặng đích thứ, vừa vặn hoàng hậu cũng có…”
Triệu Hủ không nhịn được thầm cười lạnh, Thái hậu sẽ không từ bỏ ý đồ, mất nửa ngày, ra là huân quý Lũng Hữu chờ ở chỗ này đây.
Tuy nói đã có người khảo chứng, tích huyết nhận thân cũng không coi là chuẩn, nhưng hôm nay mọi người đứng trên triều đình đều biết, tông chính tự có biện pháp kiểm tra thực hư huyết thống, không nói nắm trăm phầm trăm, cũng là tám, chín phần mười.
Mặt nhẹ như mây gió, lưng Triệu Hủ lại thoáng chốc nổi lên một tầng mồ hôi —— thấy mặt em bé khiến lòng hắn sinh ra mấy phần thân cận, huống hồ có thể tìm tới một đứa bé tương tự như hắn thật là không dễ. Nhưng nếu như nghiệm ra đứa nhỏ này cũng không phải là thân sinh, không chỉ phải cân nhắc chuyện hoàng tự một lần nữa, uy nghiêm của hoàng đế trước mặt quần thần cũng rơi hết xuống đất, chính mình càng khó bỏ tội lỗi.
Lẫn lộn huyết thống hoàng thất, nhẹ nhất cũng là phế hậu, không nhẹ không nặng, một chén rượu độc, còn muốn hạ quyết tâm thì chính là cửu tộc cũng không gánh nổi…
Triệu Hủ đang nghĩ bậy nghĩ bạ, chợt nghe Hiên Viên Hối cười lạnh một tiếng: “Trẫm đúng là nuôi quần thần tốt vì trẫm phân ưu, không trách các ngươi lại không để bụng chuyện xử lý chính sự, trấn an vạn dân như vậy, hóa ra đều nhìn chằm chằm trẫm cùng hoàng hậu đây. Cũng được, tông chính tự khanh, ngươi lấy đồ vật đến nghiệm đi, Thủ Ninh, ôm hoàng tử của trẫm đến.”
Hiên Viên Hối tàn nhẫn mà cắn chặt vài chữ “hoàng tử của trẫm”, như đang cắn chính là cổ kẻ thù.
Tâm Triệu Hủ đột nhiên buông lỏng, nhấc mắt nhìn về phía Hiên Viên Hối, chỉ thấy dáng vẻ y như đã tính trước kỹ càng: “Đúng rồi, nếu việc này liên quan đến tôn thất, cần có thái hậu ở đây. Lại mời Thái y viện viện chính, quan ghi sinh hoạt thường ngày cùng nhau tới đây, làm chứng.”
Quần thần kể cả Khổng Duy Dật đều không nghĩ tới Hiên Viên Hối có dũng khí như thế, dám đảm đương việc nghiệm thân. Đám người Thẩm Mịch biết rõ nhân quả trước sau cũng như bản tính Đế hậu không khỏi vì Độc Cô thái hậu lau một vệt mồ hôi —— mời bà tới đây, gần như chính là trực tiếp chỉ rõ bà ở sau lưng gây sóng gió, nếu như nghiệm ra không có sai sót, triều chính trên dưới sẽ nhìn Thái hậu né trên tránh dưới như thế nào?
Thái hậu dựa vào cùng lắm chỉ là Thái tử không phải do Đế hậu sinh ra, phàm là một trong hai người không phải cha mẹ ruột, Thái tử sẽ danh không chính ngôn không thuận, hậu vị của Triệu Hủ sẽ lung lay; hoàng đế có tiền lệ thất tín với dân, như vậy xử trí hậu cung thậm chí hoàng tự ra sao, làm thái hậu bà chắc chắn sẽ nhất ngôn cửu đỉnh.
Xem ra trận này, thái hậu cũng là bị bức ép đến hung ác mới có thể tuyệt địa phản kích, không tiếc tiêu hao hết tình cảm mẹ con của mình cùng hoàng đế.
Nghi trượng uốn lượn mà đến, nội thị hậu điện nhấc lên bức bình phong, một bóng người đi tới ngồi xuống.
Hiên Viên Hối cười cười, hợp quy củ mà hành lễ qua loa đúng mực: “Vấn Độc Cô thái hậu an.”
Cả một câu “Mẫu hậu” cũng thiếu.
Âm thanh Độc Cô thái hậu lạnh lẽo vắng vẻ vang lên sau tấm bình phong: “Hoàng đế miễn lễ.”
Triệu Hủ ung dung cười, suất lĩnh quần thần hành lễ với Độc Cô thái hậu, xong im lặng không lên tiếng đứng một bên xem cuộc vui.
Người đã đến đông đủ, Hiên Viên Hối bèn lên tiếng với tông chính tự khanh cùng mấy viện: “Trẻ con mềm yếu, lúc lấy máu xin hạ thủ lưu tình.”
Mấy người đáp ứng, tiếp theo có người lấy bồn chứa đến, Triệu Hủ đứng xa, mới nhìn tựa hồ giống những gì đề cập trong sách.
“Thỉnh liệt hầu làm chứng.” Độc Cô thái hậu lạnh lùng nói.
Tiếng nói vừa dứt, Đậu Lập dẫn đầu nhóm huân quý vây quanh một vòng.
Hiên Viên Hối cười nói với nhóm người Thẩm Mịch, Triệu Khôi, Túc Trữ Ân, Bùi Tuyển: “Quảng Lăng hầu, Yển Thành hầu, Trương Dịch hầu, Văn Hỉ bá, các ngươi cũng có tước vị, chẳng lẽ không nghĩ tham gia chút náo nhiệt?”
Dứt lời, chính y cũng đi xuống thềm ngọc, vén tay áo lên, mời thái y: “Thỉnh.”
Thái y cẩn thận chích máu của thiên tử, lại dùng châm đâm vào ngón tay mềm nhỏ của Thái tử.
Làm người kinh ngạc chính là, tiểu Thái tử chỉ run lên mấy lần, chóp chép miệng, cũng chưa thấy khóc.
“Anh hùng như vậy, nhất định là con ta.” Hiên Viên Hối cảm khái.
Y còn tại đắc chí, đã nghe Thẩm Mịch cao giọng nói: “Chúc mừng bệ hạ!”
_____________________________
Tác giả có lời muốn nói: Dĩnh Xuyên quốc công một tước vị, Triệu Khôi Yển Thành hầu (gần Dĩnh Xuyên) là một, kỳ thực Triệu thị mò được hai cái tước.
Thẩm đại nhân cái này phong ấp hảo, có thể đi Dương Châu dưỡng lão
Có ai muốn nhìn phiên ngoại không? Tiếp nhận yêu cầu phiên ngoại \(^o^)~ tui xét tuyển
ps: Không lái xe không lái xe không lái xe việc trọng yếu nói ba lần! (hình như là ko viết H)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...