Đợi Mưa Tạnh

Hai ngày sau, Thẩm Lạc bay về Bắc Kinh thăm ông nội. Có điều anh không dẫn Bắc Vũ đi cùng.

Thật ra anh cũng không thích mấy chuyện xã giao gì đó ở nhà mình, nên anh không muốn Bắc Vũ về chịu khổ chung với mình.

Với lại, nếu anh mà dẫn cô về, thì mọi người trong nhà sẽ ầm ĩ lên mất. Biết đâu lại đổ xô vào giục cưới, xong nghe tin Bắc Vũ định đi vòng quanh thế giới, thì lại khuyên can đủ thứ.

Nghĩ thôi đã thấy sợ rồi.

Anh với cô đã ký thỏa thuận tình yêu cả đời rồi.

Tương lai còn dài lắm.

Mồng bảy mồng tám tháng giêng, sức khỏe của bố Trình Tố Tố đã tốt hơn, nên cô ấy đưa Phi Thuyền Nhỏ về nhà.

Huyết thống đúng là một thứ rất lỳ diệu.

Chỉ sau nửa tháng ngắn ngủi, hai mẹ con họ đã rất thân thiết rồi. Cậu nhóc mới ngày nào còn giả vờ lạnh nhạt với mẹ mình, nay đã treo nụ cười trên môi cả ngày rồi.

Hai ngày sau, khi Thẩm Lạc từ Bắc Kinh về, Bắc Vũ cũng bắt đầu làm việc trở lại, Trình Tố Tố liền gọi Lý Tri Viễn tới, để mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm.

Ngoài Bắc Vũ, thì những người khác đều có quen biết nhau. Nhưng quan hệ lại hơi rắc rối, nên thành ra Bắc Vũ mới là người tạo không khí suốt cả bữa cơm.

Tóm lại, bữa cơm đó cũng coi như không tệ lắm. Có điều Lý Tri Viễn cứ định nói điều gì đó. Mãi đến khi ăn uống xong xuôi, Thẩm Lạc đang định về nhà, thì anh ta mới đột nhiên nói:

– Thẩm Lạc, tớ về Hoàn Vũ rồi.

Thẩm Lạc hơi dừng lại, rồi mới thản nhiên nhìn anh ta:

– Vậy à? Vậy thì tốt.

Lý Tri Viễn nói:

– Anh Thịnh và đoàn đội vẫn luôn đợi chúng ta về. Hoàn Vũ rất cần cậu.

Thẩm Lạc cười khẽ:

– Bọn họ kiên trì thật đấy.

Lý Tri Viễn lại nói:

– Hoàn Vũ là do chúng ta sáng lập. Anh Thịnh là bên đầu tư mà còn không từ bỏ, thì tớ cảm thấy chúng ta càng không thể từ bỏ.

Lúc này Trình Tố Tố lại đột nhiên nói chuyện:

– Thẩm Lạc, chuyện của A Hàng là ngoài ý muốn. Hoàn Vũ là ước mơ của anh ấy, em rất mong anh có thể thay anh ấy hoàn thành ước mơ này.

Thẩm Lạc im lặng một lát, rồi nhếch môi tự chế giễu chính mình:

– Năng lực của tôi có hạn, sợ là không làm được đâu.

Sau đó liền kéo Phi Thuyền Nhỏ vẫn còn ngơ ngác về nhà.


Mãi đến khi anh đi khỏi rồi, Bắc Vũ mới hỏi Trình Tố Tố và Lý Tri Viễn:

– Em có thể hỏi một chút về chuyện lúc đó không?

Lý Tri Viễn nhìn cô, rồi vội vàng cúi đầu xuống, ấp úng nói:

– Lúc trước ba đứa anh muốn tự làm về thăm dò vũ trụ, nên đã về nước mở ra Hoàn Vũ. Ba đứa nerd mơ mộng trở thành Xspace Trung Quốc (*). Ai ngờ vừa về nước tìm kiếm nhà đầu tư đã thất bại ngay tại bước đầu. May mà sau này gặp được anh Thịnh, anh ấy đầu tư, xây dựng đội ngũ cho bọn ai, để bọn anh có thể chuyên tâm nghiên cứu phát triển tên lửa và tàu vũ trụ. Nhưng trong một cuộc thí nghiệm phóng thử tên lửa, A Hàng...

(*) Xspace: Tập đoàn Công nghệ Khai phá Không gian, là một công ty tư nhân về vận chuyển trong không gian có trụ sở tại Hawthorne, California.

Anh ta nói tới đây, thì giọng nói đã hơi nghẹn ngào.

Trình Tố Tố ngồi bên cạnh cũng đỏ bừng hai mắt.

Một lát sau, Lý Tri Viễn mới nói tiếp:

– Thẩm Lạc cảm thấy tại cậu ấy không phát hiện ra vấn đề kịp thời, khiến A Hàng gặp chuyện, nên đã rời khỏi Hoàn Vũ. Nhưng chuyện đó đâu thể trách cậu ấy được. Thí nghiệm có sự cố là lỗi của tất cả mọi người trong đội mà.

Trình Tố Tố nói:

– Đúng vậy! Chuyện gì cũng có rủi ro mà. Sự cố khi nghiên cứu khoa học năm nào chẳng có. Tuy chị không muốn tin A Hàng đã mất, nhưng chị cũng không muốn Thẩm Lạc từ bỏ ước mơ của mình vì việc này. Năm đó chị không chịu ủng hộ A Hàng, nay muốn hối hận cũng không được nữa rồi. Chị chỉ mong ước mơ của anh ấy có người làm giúp thôi. Chị biết Thẩm Lạc rất thích thiên văn, nếu anh ấy bỏ nó thì rất là tiếc.

Lý Tri Viễn thở dài:

– Nhưng mà Thẩm Lạc...

Bắc Vũ đột nhiên nhớ ra một chuyện, nên mở lịch trên điện thoại ra rồi hỏi:

– Anh Hàng mất ngày bao nhiêu ạ?

Lý Tri Viễn nói:

– Ngày hai mươi tháng sáu ba năm trước.

Biết ngay mà!

Bắc Vũ nhớ tới hôm cô gặp bố con Thẩm Lạc trên núi, rồi đến ở nhờ đài thiên văn của anh. Cả ngày hôm sau anh đều nhốt mình ở trong phòng, Phi Thuyền Nhỏ còn nói đó là ngày đặc biệt của anh nữa.

Sau này cô còn nghĩ không biết đó là ngày gì, mà anh lại có thể yếu đuối như vậy, nếu không thì với tính cách kiêu ngạo của anh làm sao có thể lăn giường với cô được.

Lúc đó cô chưa biết thân phận của Phi Thuyền Nhỏ, nên từng đoán đó có thể là ngày giỗ của vợ hay bạn gái cũ gì đó. Nhưng rồi cô lại bỏ qua khả năng đó, vì có ai lại ngủ với người khác vào ngày giỗ của vợ mình chứ.

Mà sau này khi yêu nhau rồi, cô lại quên mất chuyện đó, mãi đến hôm nay mới đột nhiên nhớ ra.

Hóa ra đó là ngày giỗ của Thẩm Viễn Hàng.

Có nghĩa là sự cố đó có ảnh hưởng rất lớn đến Thẩm Lạc.

Mấy người nói chuyện một lát, rồi Bắc Vũ phải về làm việc, Lý Tri Viễn cũng phải về nhà.

Hai người đi ra khỏi cửa, Lý Tri Viễn lại ấp úng:


– Em... có thể khuyên Thẩm Lạc một chút không?

Bắc Vũ nói:

– Em sẽ cố gắng!

Lý Tri Viễn nhìn cô một cái rồi nói tiếp:

– Anh... anh thấy sau khi gặp em, Thẩm Lạc đã thay đổi rất nhiều.

Bắc Vũ cười:

– Vậy à?

Lý Tri Viễn gật đầu:

– Trước kia cậu ấy không thích nói chuyện đâu. Tuy là bạn bè, nhưng cậu ấy không khác gì khối băng cả. Bây giờ cậu ấy ấm áp hơn trước nhiều.

Bắc Vũ cười:

– Có nghĩa là em đã làm khối băng tan chảy ạ?

Lý Tri Viễn cười:

– Đúng vậy! Xem ra sức mạnh của tình yêu rất vĩ đại!

Bắc Vũ trêu anh ta:

– Vậy sao anh không thử yêu đương?

Lý Tri Viễn gãi đầu:

– Anh có theo đuổi mấy lần rồi, nhưng đều bị từ chối. Chắc là do anh quá xấu nên vậy.

Bắc Vũ đánh giá anh ta một lát, vì cách ăn mặc của anh ta, nên có xấu hay không cô không biết, nhưng quê thì chắc chắn có.

Cô không biết anh ta móc ở đâu ra cái bộ đồ quê như vậy, còn cả cách phối màu nữa. Làm được thành như vậy cũng không dễ đâu.

Hai người đang nói chuyện, thì Bắc Vũ trông thấy mấy nhân viên của mình đi tới. Cô liền gọi nhà thiết kế Tiểu Chiêu lại:

– Em ra đây một lát!

– Chị Mưa Nhỏ, có chuyện gì thế ạ?

Tiểu Chiêu mới hai mươi tuổi, vừa tốt nghiệp không lâu, nên con mắt cũng rất sâu sắc. Sau khi cô bé đến, mẫu mã của công ty đều thay đổi hết.

Tiểu Chiêu hỏi Bắc Vũ xong, thì con mắt liền rơi xuống chỗ Lý Tri Viễn.


Làm một nhà thiết kế thời trang, bạn Tiểu Chiêu đã phải giật mình vì Lý quê mùa.

Chiếc áo thể thao màu xanh xám, chiếc quần thể thao màu đỏ, ống quần còn ngắn một đoạn, cả đôi giày thể thao đen trên chân nữa chứ.

A! Cay mắt quá.

Bắc Vũ nói:

– Bây giờ chúng ta định làm đồ nam, em xem anh bạn này hợp với kiểu đồ gì?

Tiểu Chiêu mở to mắt nhìn Bắc Vũ:

– Đây là bạn chị hả?

Tiểu Chiêu không thể tin được bà chủ của mình lại có một anh bạn quê mùa như vậy.

Bắc Vũ hắng giọng:

– Tiến sĩ nghiên cứu khoa học, bình thường không để ý diện mạo lắm, em nhìn giúp chị một chút đi!

Vì có một cô gái lạ mặt đứng ngay bên cạnh, nên Lý Tri Viễn chỉ muốn trốn vào đâu đó thôi.

Tiểu Chiêu cố gắng đánh giá Lý Tri Viễn rồi hỏi:

– Ừm... Đồng chí, bình thường anh thích mặc quần áo kiểu gì?

Lý Tri Viễn xua tay:

– Không... không cần đâu...

Sau đó liền chạy vội đi.

Chạy được mấy bước lại quay lại nhắc Bắc Vũ:

– Em nhớ khuyên Thẩm Lạc nhé!

Bắc Vũ gật đầu.

Tiểu Chiêu vung tay:

– Chị Mưa Nhỏ, anh bạn này của chị đúng là có thiên phú trời cho đấy. Nhưng mà vóc dáng không tệ, chắc là có thể cứu vớt được.

Bắc Vũ nói:

– Được đây! Khi nào anh ấy đến, em lại xử lý giúp chị nhé.

Hai người nói chuyện một lát, rồi Bắc Vũ đi sang nhà Thẩm Lạc, còn Tiểu Chiêu thì về công ty.

Thẩm Lạc đang chơi với Phi Thuyền Nhỏ.

Cậu nhóc kia rời xa bố nửa tháng, nên vừa về đến nơi là cứ bám theo bố.

Bắc Vũ giả vờ thuận miệng nói:

– Lý Tri Viễn đi rồi.

Bắc Vũ nghĩ một lát, rồi ngồi vào bên cạnh anh:

– Visa của em đã làm xong rồi, địa điểm và thời gian cũng đã xác định rồi.


Thẩm Lạc hỏi:

– Bao giờ thế?

Bắc Vũ nói:

– Cuối tháng sáu.

Phi Thuyền Nhỏ nói:

– Ôi! Chị thì đi du lịch, em lại phải đến trường, thế thì bố phải ở nhà một mình sao? Hay là bố tìm việc làm đi? Con thấy trên sách nói, đàn ông phải có nghề nghiệp thì phụ nữ mới thích.

Bắc Vũ xoa trán, không biết trẻ con đọc quá nhiều sách có phải là chuyện tốt không nữa.

Thẩm Lạc cũng không để ý:

– Bố có rất nhiều việc để làm!

Bắc Vũ cười:

– Một năm anh cũng chỉ chụp có mấy tấm ảnh thôi, đừng nói như anh làm việc quanh năm nữa. Phi Thuyền Nhỏ nói đúng đấy, năm nay anh ba mươi tuổi rồi, cho dù không thiếu tiền thì cũng không thể ở nhà mãi được.

Thẩm Lạc ngẩng đầu nhìn cô:

– Tri Viễn bảo em khuyên anh à?

Bắc Vũ bĩu môi:

– Không có. Em chỉ cảm thấy cuối tháng sáu em đi rồi, anh ở nhà một mình sẽ rất buồn, mà anh đi học bao nhiêu năm, cứ vứt kiến thức vào xó nhà như thế lãng phí lắm.

Thẩm Lạc lại thản nhiên nói:

– Vậy anh đi làm giảng viên đại học cũng được.

– Anh có thích không?

Thẩm Lạc lắc đầu:

– Không thích, nhưng em nói rất đúng, anh phải tìm việc gì đó để làm chứ.

Bắc Vũ nói:

– Đi làm chuyện mình không thích, thì thà không làm gì còn hơn. Trước kia em không thích làm nhân viên ngân hàng, nên mới từ chức đó.

Thẩm Lạc không muốn nói nhiều về vấn đề này nên nói:

– Vậy để tính sau đi!

Bắc Vũ bĩu môi, ôm lấy cổ anh, rồi hỏi Phi Thuyền Nhỏ:

– Phi Thuyền Nhỏ, em thích bố em làm gì nào?

Phi Thuyền Nhỏ giơ chiếc ô tô trong tay lên, miệng kêu mấy tiếng làm tiếng động cơ chạy:

– Em thích bố chế tạo tàu vũ trụ, để thăm dò vũ trụ.

Thẩm Lạc chưa bao giờ nhắc tới đề tài này trước mặt cậu nhóc, nên khi nghe thấy vậy thì rất ngạc nhiên. Phi Thuyền Nhỏ lại cười:

– Mẹ nói, bố tóc xoăn thích tạo tên lửa và tàu vũ trụ, nên mới đặt tên cho em thế này. Em thấy bố tóc xoăn rất giỏi! Bố cũng giỏi như bố tóc xoăn nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui