Trong đêm tối mịt mờ, không gian vắng lặng, giữa đất trời dường như chỉ còn lại hai người họ.
Thẩm Lạc không nói gì, Bắc Vũ cũng không dám nói chuyện. Cô sợ mình đánh vỡ sự yên tĩnh này, đánh vỡ bầu không khí êm dịu này.
Người cô thích đang ở ngay bên cạnh, cho dù không làm gì cả, cô cũng thấy vui vẻ.
Rạng sáng, nhiệt độ trên núi vô cùng thấp. May mà Bắc Vũ có choàng chăn.
Cô nhìn Thẩm Lạc, tuy áo khoác của cậu rất dày, nhưng vẫn phải đội mũ kín mít. Hiển nhiên là cậu bị lạnh.
Cô nghĩ một lát rồi nói:
– Hay là em chia cho anh một nửa cái chăn nhé!
Trời đất chứng giám, cô thật sự không có ý định đắp chung chăn với Thẩm Lạc. Cô chỉ không muốn cậu bị lạnh thôi.
Thẩm Lạc không nhìn cô, chỉ lạnh nhạt trả lời:
– Không cần, không lạnh.
Tích chữ như vàng.
Được rồi, cho dù cô có gan ăn cắp, cũng không có cơ hội ra tay.
Bắc Vũ hậm hực kéo chặt chiếc chăn lại, chỉ để lại một đôi mắt nặng nề nhìn lên bầu trời đầy sao.
Đây là lần đầu tiên cô cẩn thận xem xét khoảng không trên đỉnh đầu mình. Cũng là lần đầu tiên cô nhìn thấy bầu trời sao rõ ràng như thế. Sau đó cô mới biết được rằng biển sao mùa đông đẹp như vậy.
Cảm giác lúc đó rất khó hình dung được. Tóm lại là rất tuyệt vời.
Bắc Vũ nhớ tới lời Thẩm Lạc nói "Trái Đất là cái nôi của nhân loại. Nhưng chúng ta không thể bị trói buộc trong cái nôi đó mãi được." Cô chỉ nhớ nó là danh ngôn của một nhà bác học nào đó.
Đột nhiên cô lại cảm thấy dũng cảm hơn. Cô cảm thấy tất cả mọi thứ đều không quan trọng. Cái gọi là thành tích, cái gọi là người bình thường, thậm chí là mối tình đơn phương có lẽ sẽ không có kết quả này, và cả tương lai sau này, đều không quan trọng.
Chỉ có hiện tại mới là quan trọng nhất.
Thậm chí cô còn có những suy nghĩ na ná như những nhà Triết học.
Đầu óc cô bắt đầu hỗn loạn vì những suy nghĩ đó.
Nhưng mà ở độ tuổi thiếu niên này, tinh thần của cô vẫn rất tốt. Suy nghĩ nhiều như vậy mà Bắc Vũ cũng không thấy mệt mỏi gì. Cô nhìn chằm chằm lên bầu trời, nhìn những ngôi sao lấp lánh mờ dần, thay vào đó là những tia nắng ban mai xuất hiện.
Khi nhìn thấy mặt trời dần dần nhô ra, cô càng phấn khích hơn. Cô nhảy ào xuống đất, ném chiếc chăn lên mặt đất, đi lên phía trước, rồi kích động gọi Thẩm Lạc:
– Mặt trời mọc này!
Sức mạnh của thiên nhiên rất lớn. Bắc Vũ đột nhiên cảm thấy thế giới này thật tuyệt vời. Sau đó trong lòng cô nảy ra một ham muốn đi ngắm nhìn và tìm tòi khắp thế giới.
Lúc này cô đã bị cảnh tượng mặt trời mọc mê hoặc. Cô hoàn toàn quên mất vì sao mình lại ở đây. Cô quên mất mình ở đây cả đêm vì một cậu con trai.
Cô đứng trên tảng đá, vui vẻ kêu to với ánh mặt trời ban mai.
Giọng nói thanh thúy của cô gái trẻ vang vọng trong núi.
Thẩm Lạc yên lặng đứng ở phía sau. Mắt cậu hơi híp lại, rồi cúi đầu điều chỉnh máy ảnh.
Tiếng máy ảnh kêu chìm trong tiếng hò hét của cô gái.
Bắc Vũ gọi đám Giang Việt.
Mấy cậu con trai đầu tóc rối bù, mắt vẫn còn nhắm chạy tới.
Không biết là vì tiếng kêu của Bắc Vũ, hay là do mặt trời mọc quá đẹp, hay là vì tuổi trẻ, mà bọn họ thi nhau hò hét, khua tay múa chân dưới ánh mặt trời.
Giang Việt còn muốn ôm lấy Bắc Vũ, để cô cưỡi trên vai mình.
Chỉ có Thẩm Lạc đứng im một chỗ, yên lặng nhìn bọn họ.
Bọn họ thật vui vẻ. Cậu nghĩ như vậy.
Khi mặt trời lên cao, mọi người quay về nơi cắm trại, thu dọn đồ chuẩn bị xuống núi.
Thừa dịp Thẩm Lạc không chú ý, Giang Việt lặng lẽ đi tới bên cạnh Bắc Vũ, nháy mắt với cô:
– Tối qua thức cả đêm với Thẩm Lạc hả?
Bắc Vũ liếc cậu một cái, không nói gì.
Giang Việt điều khiển hai ngón tay cái:
– Có tiến triển gì không?
Bắc Vũ nói:
– Em chỉ ngắm sao với xem mặt trời mọc thôi.
– Không làm gì khác à?
– Có thể làm gì được?
– Vậy cậu ta...
– Không có.
Giang Việt cười hì hì, nói nhỏ:
– Không sao, đợi khi nào anh thăm dò cho. Xem xem cậu ta thấy em thế nào.
– Không cần.
Nói thì là như vậy, nhưng cô cũng thấy tò mò, chắc cô không nằm trong nhóm người xa lạ chứ?
Nhưng mà Bắc Vũ vẫn rất lạc quan. Khi đi xuống núi, cô vẫn cố ý đi bên cạnh Thẩm Lạc. Còn cậu thì chỉ chăm chú nhìn đường, không hề nhìn cô.
Cô có ý nói chuyện, nhưng cậu vẫn chỉ trả lời ngắn gọn như trước.
Sau khi cả đám về nhà, cô cũng không biết Thẩm Lạc nghĩ gì về mình.
Cũng may cô không phải người thích nghĩ nhiều. Chỉ cần nhớ đến cảnh mình và Thẩm Lạc cùng nhau ngắm sao, xem mặt trời mọc, là cô đã thỏa mãn rồi.
Cô nhớ kỹ chòm sao Orion và Tam giác mùa đông.
Cũng bắt đầu từ đêm đó, cô đã thích việc đi cắm trại ngắm sao trời.
Qua năm mới là đến sinh nhật Bắc Vũ.
Tuổi mười sáu, mùa hoa tới.
Sau bữa tối, cô bị Trâu Miểu và Hiểu Tĩnh gọi ra ngoài ăn mừng sinh nhật.
Ba người đi đến quán bar Phi Trì.
Anh bạn trai lông vàng của Trâu Miểu đã có mặt, còn dẫn theo mấy anh chàng trông có vẻ lưu manh.
Bắc Vũ đang thuộc lứa tuổi tò mò và phản nghịch. Nên dù cô không thích mấy người hư hỏng kia lắm, nhưng vẫn cảm thấy ăn mừng sinh nhật mười sáu tuổi ở quán bar cùng bọn họ cũng rất mát mặt.
Cô không có kinh nghiệm uống rượu, cũng không biết điểm dừng, nên chỉ một lát sau đầu óc đã choáng váng. Hai cô bạn thân cũng say khướt.
Sau khi kết thúc bữa tiệc, Lông Vàng đỡ Trâu Miểu, Bắc Vũ và Hiểu Tĩnh thì bị hai người khác đỡ ra ngoài.
Bắc Vũ vẫn mơ mơ màng màng, cho đến khi bị người đỡ ra ngoài đón xe, mới hơi tỉnh táo lại.
Cô vẫn có chút cảnh giác, khi bị người vừa mới quen đỡ lên xe, thì cô tỉnh lại, hai tay bám vào cửa xe:
– Anh làm gì đấy?
Cậu ta cười nói:
– Em yêu, anh đưa em về nhà.
– Trâu Miểu với Hiểu Tĩnh đâu?
Cô quay lại nhìn nhưng không thấy bóng dáng hai cô bạn thân đâu cả.
– Bọn họ về nhà rồi. Để anh đưa em về.
– Em... em không cần anh đưa.
Vì say nên cô nói không quá rõ ràng.
Cậu ta vừa cười vừa ấn cô vào trong xe.
– Anh buông ra!
Bắc Vũ giãy dụa, nhưng cơ thể cứ nhũn ra, đầu óc càng ngày càng mơ hồ, khó khăn lắm mới tỉnh táo hơn một chút.
Cậu ta không chịu nổi nữa, nên đứng ở cạnh cửa rồi ôm lấy cô, kéo vào trong xe.
Ngay khi cô sắp bị kéo vào trong taxi, thì có người đã kéo cô ra ngoài.
– Mày là ai?
Tên kia thấy miếng thịt béo bị người khác cướp đi, thì tức tối nhảy ra.
Thẩm Lạc không thèm nhìn cậu ta, ôm lấy Bắc Vũ đi lên trên vỉa hè.
Bắc Vũ mở to mắt, nhìn thấy gương mặt mơ hồ, thì cười hì hì:
– Thẩm Lạc... là anh à!
Thẩm Lạc không nói gì.
Tên kia thấy vậy thì xắn ống tay áo xông lên. Nhưng còn chưa kịp đụng tới người Thẩm Lạc, thì đã bị cậu đá ra.
Cú đá này trông thì rất nhẹ nhàng, nhưng thực ra không hề nhẹ nhàng chút nào.
Bởi vì đám bạn đã đi hết rồi, nên cậu ta không dám làm bừa, chỉ có thể tức tối bỏ đi.
Mà từ đầu đến đuôi, Thẩm Lạc cũng chưa nhìn cậu ta lấy một cái.
Cậu thả Bắc Vũ xuống ghế dài ở ven đường.
Hai mắt Bắc Vũ nhắm tịt lại, hai tay bám lấy lưng ghế, miệng vẫn còn kêu:
– Không cần anh đưa.
Thẩm Lạc nhíu mày, tìm điện thoại của cô ở trong túi. Rồi mở danh bạ, tìm được tên Giang Nhị Cẩu, rồi gửi tin nhắn cho cậu.
"Em uống rượu, ở cửa quán bar Phi Trì. Anh mau đến đón em đi."
Bên kia trả lời rất nhanh: "Em muốn chết hả! Anh lập tức đến ngay."
Thẩm Lạc để trả điện thoại vào túi cô.
Cậu yên lặng nhìn cô gái cuộn tròn trên chiếc ghế dài. Thẩm Lạc cởi áo khoác của mình ra, đắp lên người cô, rồi đứng ở bên cạnh.
Có mấy người đi về muộn, nhìn thấy cô gái nằm trên ghế, thì có ý định xấu. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của cậu nhóc đứng bên cạnh, thì đều phải tránh ra.
Không biết cậu đứng đó bao nhiều lâu.
Thẩm Lạc giơ tay lên xem đồng hồ, lại quay đầu nhìn cô gái ngủ say sưa trên ghế, rồi đi ra ven đường gọi taxi.
– Đi đâu thế?
– Bác đợi một lát.
– Đợi cũng tính phí đấy.
– Vâng.
Cậu nhìn Bắc Vũ trở mình suýt nữa ngã xuống đất, thì nhíu mày.
Không đến hai phút sau, có một chiếc xe taxi dừng lại. Giang Việt chạy vội xuống xe, gọi Bắc Vũ hai câu những không thấy ai trả lời. Cậu nhìn trái nhìn phải một lát, mới nhìn thấy một bóng người nằm trên ghế.
Giang Việt hoảng sợ, chạy vội tới. Quả nhiên là người cậu đang tìm.
– Bắc Miệng Rộng! Dậy đi.
Cậu ngồi xổm xuống véo má Bắc Vũ.
– Làm gì đó?
Người bị véo lẩm bẩm, giơ tay đẩy tay cậu ta, rồi quay người vào phía trong.
– Mẹ kiếp!
Giang Việt quyết định mạnh tay hơn. Hai tay véo hai má của cô.
Bắc Vũ hét lên, rồi ngồi thẳng dậy. Một tay xoa má, một tay xoa đỉnh đầu. Khi thấy rõ người ở trước mặt là ai, thì cô quát lên:
– Giang Nhị Cẩu, anh làm gì thế hả?
Giang Việt lấy tay chọc trán cô, tức giận nói:
– Anh mới là người phải hỏi em đấy! Một đứa con gái mà dám đến quán bar uống rượu, lại còn ngủ ở ven đường nữa. Không muốn sống nữa à?
Bắc Vũ nhìn xung quanh:
– Sao em lại ở đây nhỉ? Trâu Miểu, Hiểu Tĩnh đâu rồi?
– Ai biết được. May mà em còn biết đường nhắn tin cho anh đến đón. Không thì ngày mai thế nào cũng có tin tức cô gái trẻ phơi thây ven đường nhé.
– Gì chứ?
Bắc Vũ lắc đầu, mơ hồ nhớ lại mọi chuyện. Bạn của bạn trai Trâu Miểu bắt cô lên xe. Rồi bị người cản lại.
Người đó hình như là...
Thẩm Lạc!
Cô mở to mắt không dám tin. Sau đó nhìn ngó xung quanh, rồi lại lắc đầu. Sao có thể chứ? Chắc chắn là cô uống say nên nhớ nhầm.
Nhưng mà người đó là ai chứ? Làm việc tốt mà không để lại tên.
Lúc này cô mới nhận ra trên người mình có một chiếc áo khoác là lạ.
Giang Việt cũng trông thấy:
– Áo của ai đấy?
Bắc Vũ lắc đầu:
– Không biết. Có thể là ai đó tốt bụng thấy em nằm ở ven đường, nên đắp cho em.
Giang Việt cười:
– Xem ra trên đời vẫn còn có nhiều người tốt.
Sau đó lại chọc trán cô:
– Sau này mà còn dám uống rượu linh tinh, anh đánh chết em!
Bắc Vũ hiếm khi không cãi lại cậu. Bởi vì lúc này cô cũng thấy sợ. Nếu lúc trước mình bị tên khốn kia kéo đi, thì hậu quả không thể tưởng tượng được.
Cô không dám nói cho Giang Việt chuyện đó, vì nói ra nhất định sẽ bị cậu mắng té tát.
Đột nhiên cô nhớ ra một việc, nên bảo Giang Việt:
– Anh gọi cho Trâu Miểu với Hiểu Tĩnh đi. Bọn họ đi cùng mấy tên con trai rồi.
Giang Việt nói:
– Gọi gì mà gọi! Trâu Miểu sống chung với bạn trai. Còn Hiểu Tĩnh thường xuyên không về ký túc xá. Em lo được cho bọn nó à?
– Thật hả?
Trong suy nghĩ của cô, Trâu Miểu và Hiểu tĩnh vẫn chỉ là những cô bé chơi với cô trong chung cư. Hóa ra bọn họ đã trở thành những cô gái lêu lổng theo trai rồi.
Chắc đây là đã trưởng thành nhỉ?
Giang Việt thấy cô kinh ngạc thì xoa đầu cô:
– Em để ý một chút đi! Tuy chúng nó là bạn thân của em. Nhưng đừng có đi theo chúng nó. Xảy ra chuyện thì đừng bảo anh dẫn em đi phá thai.
– Giang Nhị Cẩu!
Bắc Vũ giận dữ làm bộ muốn đánh cậu.
Giang Việt ôm đầu tránh:
– Anh chỉ nói vậy thôi. Để cho em nhớ lâu thôi mà.
Bắc Vũ đạp cậu một cái:
– Anh còn dám nói em à? Không nhìn lại chính mình đi.
– Anh làm sao? Anh vẫn là xử nam nhé!
– Phi!
– Được rồi! Đi về thôi.
Hai người cãi nhau ầm ĩ. Đi đến ven đường, Giang Việt gọi xe, còn Bắc Vũ nhìn chiếc áo khoác trên tay, cảm thán:
– Trên thế gian đều có tình cảm chân thành. Nếu em biết là ai có lòng tốt cho em mượn áo, em nhất định sẽ đến tận nhà tặng cờ cho người đó.
– Thôi đi!
Đợi hai người lên xe rồi, Thẩm Lạc mới nói:
– Đi thôi ạ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...