Đời Một Lần Cười Nhạt, Đời Một Lần Cười Mà Khóc


Past nine:
Trong phòng ngủ, một chiếc giường đôi nằm ở giữa phòng với gam màu tối. Bên cạnh đầu giường có một cái bàn nhỏ đặt đèn ngủ hình tròn tắt ngỏm. Có thêm một phòng tắm bên góc phải và bàn làm việc cạnh cửa sổ đã kéo rèm đóng kín. Tủ áo hạng trung hai ngăn lớn bắng gỗ đặt bên trái góc phòng. Đảo mắt một hồi, thấy cách bài trí cũng không tồi, tôi cởi áo khoác ra ném ở một bên giường rồi tự mình ngả vào giữa giường. Để đầu mình thả lỏng hết sức, để nó quên đi cơn giận vừa ngùn ngụt bốc khói hai phút trước. Ngày hôm nay là quá sức với tôi. Lại thêm giấc mơ như ác mộng sáng nay trong xe, tôi muốn quên hết đi! Quên mọi thứ! Có vẻ như thời gian đang muốn giết chết cái tôi tù tội của tôi!
Lại đến!
Cũng là một cơn mưa tầm tã ngoài trời, cậu bé từng hiện hữu trong mơ của tôi. Đứa trẻ còi đến sơ xác, bần hàn đến không tưởng. Nó đang chạy một mình trên con đường đất đỏ bê bết nháo nhoét vì ngập nước. Nó cứ lao thẳng, con đường không có ai phía trước cũng chẳng có ai sau lưng, chỉ có bên hai vệ đường là những khóm cây dại mọc lấn sang cả ra đường cái. Mưa bắt đầu dồn dập trút xuống, nó lại càng chạy nhanh hơn. Hai tay ôm chặt lấy bụng, nó dấu cuốn vở duy nhất vào trong áo, lấy cả hai tay che chắn. Nó quý cuốn vở ấy đến thế sao?
Nó sợ mình tự nhiên ngã, tự nhiên làm bẩn áo, bộ quần áo vốn đã không thể bẩn hơn nữa! Toàn thân nó ướt đẫm, trừ một góc trong bụng, nơi khô ráo nhất nó có thể giữ gìn. Hàng mi nó cũng ướt, ướt và chảy xuống từng giọt nước, mắt nó đỏ hoe. Không hiểu là do mắt đắng hay là nó khóc!
A! A! AAAAAAAA!
Tôi sợ hãi ngồi phắt dậy, một dòng thương cảm bắn thẳng vào óc. Trán đổ đầy mồ hôi, tôi đảo mắt quanh phòng, nơi chỉ còn là một góc tối không đáng nhìn mà cũng mong không ai nhìn thấy. Tôi rối rít đưa tay lên lau mồ hôi trên trán, cố làm thần sắc mình trở lại bình thường khi nghe có tiếng động bật mở cửa phòng.
Vẫn ngồi trên giường, tôi nheo mắt xem xem ai là người bước vào.
Lại một lần nữa cái bụng to đùng hiện ra trước mắt. Tôi thở hắt, lộ vẻ chán nản khi Huyền Mai bật đèn phòng ngủ.
-Cô lại muốn gì nữa đây? – Tôi hỏi, không định rời giường.
Ngoài kia, trời vẫn còn mưa nặng hạt, mà cũng đã tối, những ánh đèn đường cũng đã được thắp đầy hai bên đường. Tôi đưa mắt nhìn khung cửa bên phải, mặc cho câu trả lời của Huyền Mai rơi vào tai:
-Tôi không thể ngủ trên sofa được!

-Vậy thì sao? – Tôi hỏi lại.
Ả không trả lời, chỉ bước nhanh đến gần, xốc chăn chui vào giường. Ngay lập tức, ả bắn cho tôi ánh mắt mập mờ không rõ:
-Cho “vợ” ngủ ở đây đi! Em bé trong bụng “vợ” không chịu nằm sofa!
Tôi một lần nữa xốc chăn lên, đem cái lạnh từ không khí một lần bấu lấy Huyền Mai. Nghiến răng, nghiến lợi tôi lạnh lùng nói:
-Nó đã hư như thế thì bỏ quách nó đi! Còn cô thì biến khỏi đây ngay lập tức!!!
Như muốn chống đối kịch liệt với tôi. Ả một lần nữa túm lấy chăn bông kéo thẳng che lấp cả đầu. Tôi thở dài, cô ta có sự ngang bước của bọn đàn bà lẳng lơ trơ trẽn.
-Cô thích cãi nhau với tôi lắm sao? – Tôi hỏi một cách hờ hững khi cảm thấy trong lòng vô cùng chán nản. Chán nản đến mức không thèm kéo chăn của ả xuống nữa.
Ả ló đầu ra khỏi chăn, trong bóng tối, tôi thấy ánh mắt ả ánh lên một tia sáng khó hiểu, ả cười tươi tắn đáp lại tôi:
-Phải!
Tôi bật cười mỉm trước câu trả lời của ả. Tôi và Huyền Mai cũng đã có khá nhiều cơ hội để nói chuyện thẳng thắn với nhau. Nhưng bởi bản tính của nhau, chuyện ấy trở nên khó khăn vô cùng. Như thể ông trời không cho tôi tự do, không cho tôi “GIẾT CHẾT” đứa bé. Thôi thì tôi hôm nay sẽ nói thẳng với Huyền Mai. Để “ĐỨA CON TRONG TƯƠNG LAI” của tôi không phải giống như cậu bé nghèo trong mơ:
-Huyền Mai! Tôi và cô nói chuyện một cách thẳng thắn được không?
Ả chớp chớp mi mắt, giống như thể thể hiện sự kinh ngạc không mong muốn. Nhưng ngay lập tức ả lại cười, lại trả lời tôi:

-Bộ từ trước đến nay chúng ta chưa từng nói thẳng thắn với nhau sao?
-Không! Từ trước đến này cô là một con khốn thích chọc điên tôi! – Tôi trả lời. Trên môi còn nở một nụ cười mỉm.
Huyền Mai cũng không tỏ ra khó chịu. Ả coi bộ cũng không có tư thế “đáp trả”, điều này làm tôi nghi ngờ:
-Sao thế!? Hôm nay không quay lại chửi hả?
Huyền Mai vẫn tiếp tục nhìn tôi, thẳng thắn mà trả lời:
-Đứng có mà hóng, Bảo đi rồi lấy ai bảo vệ tôi!
Hừ!
-Trời đang mưa,thằng em cô đi đâu? – Tôi hỏi một cách tò mò.
-Thì bạn gái nó gặp chuyện, nó phải về xem sao!
Thật không ngờ, thằng lỏi con ấy mà cũng có người yêu! Mà liên quan gì đến tôi! Quay lại chủ đề chính nào!
-Thế sao cô không theo cậu ta về luôn?
-Nó không cho! Nó bảo ngại lắm! – Huyền Mai cười khổ. Lại một lần nữa tôi phải hiện biểu cảm khác của cô ta.

Có quá nhiều điều không thể lường trước ở đời. Lại càng không thể cái không lường trước ở đời. Chỉ một chữ ĐỜI, có bao nhiêu kẻ phải trả giá đắt bởi tính chủ quan và vô tư như cô tiên?
-Tự nhiên mất hứng, không nói nữa, ngủ đi! – Tôi chui vào chăn, nằm quay lưng về phía Huyền Mai.
Mưa vẫn đổ xuống ngoài kia, còn bên trong căn phòng nhỏ hẹp này. Có hai linh hồn mệt mỏi và lạc lỗi. Ánh đèn ngủ đã tắt từ lâu. Giờ chỉ còn bóng tối, một gam màu u ám nhất có thể. Tôi nghe thấy tiếng hít thở trầm ổn của Huyền Mai. Nó hòa vào tiếng thở của tôi…
-Anh sẽ lấy tôi chứ?
Tôi thoáng giật mình. Cả cơ thể như đông cứng, tôi không dám quay đầu lại nhìn cô ta một lần. Tôi sẽ trả lời ra sao đây?
Một đứa trẻ ngồi trong góc nhà, đội khăn tang, mắt nó chảy ra từng dòng nước mắt như thế đó không còn là thứ nước muối mà là huyết lệ…
Một đứa trẻ hốc hác, nó lại một lần nữa ngồi trong góc nhà, toàn thân run lên bần bật cùng những vết thâm tím vì bị đánh trên mặt…
Ở hiện tại…
-Cô biết tôi vốn không có khả năng lấy cô, cũng không thể yêu ai đó hay làm cha của một đứa trẻ… Đối với tôi, sống càng nhanh càng tốt, cái chết mới là đích đến cuối cùng của con người!
Phải một lúc lâu sau, Huyền Mai mới lên tiếng trả lời tôi:
-Anh khờ thật đấy!
-Phải tôi khờ! Không có thằng nào như tôi mà bình thường được cả! Tại sao cô không thể buông tha cho tôi chứ!
Trong lòng tôi bỗng nổ lên một trận cào cấu giằng xé cả tâm can.Tôi biết là còn đầy những kẻ khổ cực hơi tôi, hơn tôi nhiều. Nhưng nếu như đã từng bị tổn thương, dù có được trả giá ngàn vàng mà ý trí không kiên định. Con quỷ vẫn ngày ngày gặm nhấm tâm hồn… Vậy có ai ưu ái cho tôi một cái giá? Vậy ai ưu ái cho tôi một ý trí? Không ai cả! Thật đáng tiếc!
-Anh có thấy mình mệt mỏi trong cuộc đời này không?

Tôi im lặng. Câu trả lời vốn có sẵn hàng giây trong bộ óc. “Tôi không mệt mỏi. Tôi chỉ thấy tuyệt vọng”. Và đó là lí do, được sống không còn là ưu tiên hàng đầu của tôi.
Vậy tại sao tôi vẫn sống ư? Vì đây là ĐỜi!
-Còn cô? – Tôi hỏi lại.
Huyền Mai im lặng, giống như tôi vài phút trước. Nhưng chẳng hiểu sao, tôi lại có thể kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của cô ta:
-Có thể anh chưa biết, bố tôi là một người cổ hủ, trọng nam khinh nữ. Mẹ tôi đẻ ra ba người con đều là con gái. Bố tức lắm, tôi còn nhớ, bố có lần đánh mẹ phải nhập viện trong cơn nguy kịch… Nhưng bố vẫn không thèm đến thăm mẹ hay nói lời xin lỗi… Bố thậm chí còn đi nhận một đứa con nuôi, tất nhiên nó là con trai và cũng là Bảo. Lúc ấy tôi ghét Bảo cực kì, có thể là vì nó được bố tôi thương hết lòng, còn ba chị em tôi thì bị rẻ rúm hắt hủi…
-… Mẹ tôi mất ngay sau đó… Chị Linh và chị Diệp thì bỏ nhà đi giờ vẫn chưa có tin tức gì… Lúc ấy tôi chỉ mới mười tuổi…
Tôi bắt đầu nghe tiếng nức mở khe khẽ của Huyền Mai. Bất giác, tôi quay đầu lại, ôm lấy thân hình nhỏ gầy cùng cái bụng bầu đã khá lớn vào lòng mình. Giống như che chở cho chính tâm hồn đang bị tổn thương của tôi… Rất ấm áp… Huyền Mai cũng không đẩy tôi ra, thậm chí cô ấy còn vòng tay ra sau lưng ôm lấy tôi, giọng nghẹn ngào kết tiếp câu chuyện dang dở:
-Bố định đuổi tôi về nhà ngoại còn nếu không thì coi tôi như miếng rẻ rách trong nhà chẳng đáng quan tâm. Và lúc ấy, Bảo là người đã che chở tôi, bảo vệ tôi như một người anh chứ không phải như một đứa em trai… Tôi bắt đầu tha hóa khi quá dựa dẫm vào vòng tay che chở của Bảo… Đến mức tôi chẳng biết sợ là gì…
Cô còn quá may mắn!
Đứa trẻ bần hàn trong mơ ấy, nó không có ai bên cạnh ôm ấp, không có ai động viên nó, không có ai quan tâm nó… Chỉ có mình nó thôi, mình nó chống chọi với cả thế giới!
Huyền Mai bắt đầu bất khóc nức nở khi tiếp tục nói thêm vài lời để trong lòng quá lâu nữa. Tôi vẫn ôm cô ấy, vẫn nghe cô ấy khóc và nói, như thể chính tôi cũng đang khóc cho cuộc đời mình… Cho đến khi cơn mộng ấp đến như một con quỷ đen láy với nụ cười mỉm ghê rợn của quá khứ…
***
Nếu so sánh! Quá khử của anh mới thật sự... đáng sợ!?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận