Đời Một Lần Cười Nhạt, Đời Một Lần Cười Mà Khóc

Past four
Tối hôm nay, tôi trở về nhà ăn tối như mọi ngày, và một lẽ dĩ nhiên, tôi sẽ dùng bữa cùng với Huyền Mai và Bảo. Đồ ăn thì khỏi chê nhưng tôi biết thừa là không phải do Huyền Mai nấu. Nếu là ả thì tôi có chết cũng không động đũa!
Thức ăn được bày biện đẹp đẽ, hương vị cũng không tồi. Nhưng ngặt nỗi các món quá bình thường, không cần gọi tên bởi trên bàn ăn nhà nào cũng có. Bảo thậm chí còn viện lí do mình là con trai nên không thể cầu kì. Ngay lập tức tôi phản bác ngay. Anthony BourdainVà Gordon James Ramsay là người lưỡng tính chắc. Họ không phải đàn ông con trai? Vậy cậu thử nói xem có bao nhiêu đầu bếp nữ thành danh? Ngay lập tức, cậu nhóc câm như hến. Bởi tôi đúng!!!
-Cũng bởi những người đàn bà như cô quá nhiều nên xã hội này mới thế! – Tôi cầm đũa gặp một miếng thịt bò vào bát mà không ăn ngay bởi còn bận đá đểu Huyền Mai. Ả ăn như thể sắp chết đói, không làm mà hưởng. Tôi cả ngày vùi đầu vào công việc, bị kẻ này người kia ra lệnh như một thằng lính hèn. Còn ả thì nằm phơi nắng ngoài hiên nhà hát ông ổng.
Ả vẫn tiếp tục lắc lư nửa thân trên, miệng không ngừng há ra đớm đồ ăn. Đến khi cả miệng toàn cơm và thịt chưa nhai kĩ phồng lên một góc má, ả mới trả treo lại với tôi:
-Tôi biết chứ! Người xưa đã có câu “ Làm thì mới có ăn” không làm thì vẫn ăn như thường!
Nói rồi ả cười rộ lên đến mức không nhìn thấy tổ tiên ở đâu. Miệng bắn văng ra cơm với thịt sền sệt vào nhau. Cố lắm tôi mới có thể tránh được.
-Cô chỉ đáng một đồng! – Tôi buông đũa, đứng dậy khỏi bàn ăn. Thật mất hứng!
Ngược lại với thái độ của tôi. Ả vẫn ung dung gắp đồ ăn vào mồm, nhai nhóp nhép, làm như thể vừa đánh đuổi được cả vạn quân định gây phiền nhiễu nhiều năm. Còn tôi chỉ mong ả một phát ăn vạn vạn cung tiễn không bao giờ có thể mở mồm một lần nào nữa!
Nhưng tôi chỉ có thể yên ổn hơn một tiếng thì Huyền Mai đã lại vác cái mặt dày đến nửa mét bước vào phòng tôi. Ả mặc một bộ váy ngủ màu trắng mềm mềm, tôi chắc là không mặc để quyến rũ tôi, NO NEVER. Bộ váy coi bộ khá rộng nhưng vẫn để lộ ra cái bụng tròn tròn của Huyền Mai. Cứ nhìn thấy cái bụng lớn dần lên là lòng tôi lại được đeo thêm một quả cân ngàn kí. Cái bụng và cả ả là lời tuyên án ột tương lai xiềng xích chật hẹp.
Hơn thế nó còn gợi lên quá khứ của tôi. Quá khứ của một kẻ đã từng LÀM CON.
Thôi thúc mình trở lại thực tại, tôi lắc cái đầu đang nhức nhối vì bất chợt khơi gợi lại quá khứ muốn đốt thành tro bụi.
-Cô muốn gì đây? – Vừa bước ra khỏi phòng tắm, đầu còn hơi ướt nước. Tôi dùng khăn bông lau lau tóc đã nhiễm lạnh của mùa đông.

Lần này ả không đem theo thêm một ly sữa nào nữa. Tôi vốn đã định bụng lên tiếng mỉa mai ả nhưng lại thôi. Tôi thừa biết là những cuộc nói chuyện ngắn ngủi giữa tôi và Huyền Mai chỉ bắt đầu từ sự miễn cưỡng cuối cùng kết thúc bằng những câu cãi cọ không điểm dừng. Lần này tôi muốn kiên nhẫn lắng nghe ả nói. Và cuối cùng thống nhất bỏ cái thai, giải thoát cho cả hai người.
Tôi ra hiệu cho Huyền Mai ngồi xuống một chiếc ghế cạnh bàn làm việc còn mình thì tự động ngồi trên giường với cơ thể bán khỏa thân. May mắn là tôi có mặc một cái quần đùi từ trước khi ra khỏi phòng tắm. Nhưng tôi thừa biết nếu mình không mặc thêm cái gì che thân trên thì sớm rồi muộn, tôi cũng sẽ chết vì lạnh. Dù có điều hóa tốt, dù trong phòng luôn giữ một nhiệt đổ đủ ấm. Nhưng dù gì thì bây giờ vẫn là mùa đông!
Huyền Mai đỏng đảnh ngồi xuống ghế nhưng lại thể hiện ra bên ngoài trạng thái bất cần mà khó mở miệng. Ả cứ thích làm kiêu thế đấy! Bởi thế mà tôi không thể ưa ả được!
Vì quá suốt ruột, tôi mở miệng trước mà hỏi ả:
-Rốt cuộc cô muốn gì?
Ả nghe tôi mở miệng liền lộ ra bộ mặt cáo già hắc ám. Tiếp đó, ả lại giả bộ là một bà mẹ ngày đêm mong đợi đứa con yêu thương trong bụng chào đời đưa tay nhẹ nhàng xoa xoa bụng. Với biểu tình ấy, bất cứ ai nhẹ dạ cả tin sẽ thấy thật cảm động. Tình mẫu tử thật cao thượng. Nhưng đối với tôi. Đây chỉ là một trò mèo GIẢ TẠO!
-Tôi đang mang trong mình dòng máu của anh…
Huyền Mai nhìn tôi đắm đuối tựa như đang đòi hỏi một cái ôm. Nhưng trái với lẽ tự nhiên, đối với tôi là bất khả năng. Tự nhiên vấp té vào cái bẫy rẻ tiền của ả sao? Có chết cũng không bước thêm một bước!
-Bởi có thai mà cơ thể của tôi bây giờ rất rất mệt, rất rất suy nhược!
Huyền Mai tiếp tục dụng chiêu “Bà bầu kế” với tôi. Đôi mắt màu nâu thẫm ánh lên một tia yếu nhược cần được dìu đỡ nếu không sẽ không thể gượng dậy. Tôi biết thừa ý của cô ta. Hai tay khoanh trước ngực, chân bắt chéo ngồi bên mép giường, tôi nhìn ả không động tâm:
-Vậy bỏ nó đi! Cả tôi và cô đều không cần nó mà!!! Hà cớ phải ép người lừa ta!!!
Cả tôi và ả là cùng một hạng, tôi mưu mô lọc lừa, ả cáo gía tính tình dối lừa. Có thể cho là một đôi trời sinh không hẹn mà cùng xuống địa ngục. Bởi vậy mà tôi chưa từng đoán đúng suy nghĩ khác người của cô ta.

Ả đứng lên khỏi ghế, tiến bước nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh tôi, một tay nắm lấy tay tôi. Bắn cho tôi ánh mắt nhu tình khó lường. Đồng ý tôi là đàn ông, nhưng người như ả tôi đã gặp qua đến chán, đến không có phản ứng. Toan tính đẩy ả nhưng bỗng lại khựng lại, tôi suy cho cùng vẫn là không đành lòng đẩy người đàn bà mang trong người đứa con của tôi. Tôi làm sao thế này! Lúc thì cố chấp bỏ đứa bé, nay lại sợ làm kinh động nó!!!
Được thể tôi không đẩy ra, ả lại càng tiến sâu, nắm chặt lấy bàn tay tôi. Cười hiền đến méo miệng. Giọng ngọt xớt:
-Bỏ là bỏ thế nào… tôi đến đây chỉ là muốn anh cho tôi cái này thay cho việc tôi sinh con cho anh! Hi hi!
Tôi nhếch môi cười. Đúng là đàn bà. Lúc đầu đưa tiền không nhận giờ lại lật mặt!
-Bao nhiêu? – Tôi hỏi.
Ả lấy đầu mình cọ vào ngực tôi. Làm nũng như con mèo nhỏ. Khổ nỗi tôi ghét mèo!!!
-Đưa rồi là cô cút khỏi đây nhé! – Tôi tiếp túc nói, giọng lạnh như tiền.
Không tỏ ra ngạc nhiên với câu nói của tôi. Ả tiếp túc vùi đầu vào sâu trong lòng tôi hơn, giọng nỉ non:
-Ấy ấy! Người ta đòi tiền bao giờ! Cái người ta đòi là ra biển cơ! Biển ấy!
Tôi giật mình, có đồ điên mới đi biển vào mùa đông! Hay cô ta muốn ra nước ngoài! Mà sao tôi lại phải ưng thuận cho cô ta chứ! Không có khả năng!!!
-Cô điên sao? – Tôi đẩy Huyền Mai ra khỏi nhưng chẳng biết sao lại lựa góc đẩy để ả ngã ra phía sau, ả ngay lập tức nằm ngửa trên giường, miệng kêu thất thanh vì bất ngờ.

Biết là tôi cố tình đẩy cô ta ngã nên ả thừa cơ nằm luôn trên giường, một tay chống lên trán:
-Ờ! Mẹ của con anh là kẻ điên đấy!
-Tóm lại có đi biển không? - Ả nhìn tôi đinh ninh rằng nếu tôi trái lệnh thì chỉ còn một con đường là chết.
Tôi vẫn ngồi yên, đánh phụ nữ có thai là không đúng lắm. Hơn thế nữa ả còn có đồng minh, một đồng minh một hai nhất nhất liều mạng mà bảo vệ. Thôi tôi chả dám đụng vào!
-Không có thời gian! – Nói rồi tôi đứng dậy luôn. Định bụng là bước vào phòng tắm một lần nữa chứ nếu ở đây thêm một giây tôi không chắc mình có thể kiểm soát chính mình mà giơ tay đánh ả.
-Không có thời gian? Thế mà ai đó được nghỉ thưởng 5 ngày cơ đấy!
Bang!
Ả! Con đàn bà này!
Tôi quay phắt lại, tiện tay ném tấm khăn tắm vắt trên cổ về phía ả. Hai con ngươi trợn trừng. Không ngờ ả còn điều tra công việc của tôi. Dù tôi biết ả và mình cùng làm chung một công ty dù khác ban. Tôi gắt, hận không thể chạy sốc tới bóp chặt cổ ả:
-Sao cô biết!?
Ả né được chiếc khăn, mặt không biến sắc ngược lại còn hiện ra sự gian xảo trong nụ cười mỉm. Cô ta ngồi dậy, im lặng tiến đến trước mặt tôi, đon đả trả lời:
-Ây da! Bảo đã từng lớn tiếng nói sẽ phanh phui mọi bí mật của anh ra ngoài rồi mà! Anh nghĩ Bảo dám sao? Tất nhiên là dám, tôi là chị nó mà! Ha ha! Hơn thế tôi không có quyền biết chút ít về “BỐ CỦA CON TÔI” sao?
Lửa giận cháy bừng bừng trong lòng, nó cứ nóng dan đốt chảy khúc giữa cơ thể. Tôi đã giơ tay lên thật cao chuẩn bị ột cái bạt tai không thể kém đau. Không cho phép ả lộng hành thêm nữa! Tôi đã không đụng vào chuyện của ả thì ả cũng không có quyền xen vào việc của tôi! Phải đánh cho con ả đàn bà này biết thế nào lẽ đời!
Tôi đã quên một điều!

vừa định hạ xuống cái bản mặt trơ trẽn bóng loáng phấn son dày đặc này thì ngay lập tức bị cản lại. Thằng chít hôi! Thằng em trai của ả đàn bà không mặt này dám đưa mặt đỡ đòn cho chị à! Được lắm! Hôm nay tao đánh cả hai chị em nhà mày!
Để cơn giận thâu tóm cả tâm can, tôi toan hạ tay thêm một lần nữa liền bị một thứ gì đó như khúc gỗ lại mềm mềm như da thịt người đập thẳng vào giữa háng, nơi chứa chấp “đứa nhỏ mềm yếu” của đàn ông. Bị “tập kích” bất ngờ và với đặc tính mềm yếu, toàn thân dưới bắt lên não với một tốc độ ánh sáng cái đau đến thấu cả tim gan tôi. Theo lẽ tự nhiên tôi nghiến răng ngã gục xuống sàn nhà. Hay tay che chở nơi tất yếu của đàn ông, tôi trừng mắt nhìn lên trên thì đã thấy chẳng còn kẻ nào trước mắt. Khốn nạn!
Cơn đau từ thân dưới liên tục truyền lên ê ẩm. Tôi gắng gượng đứng dậy, mồm miệng lớn tiếng chửi lớn. Cố lắm tôi mới có thể bước được đến cửa, nắm tay nắm cửa! Một lần nữa tôi muốn giết người. Cổ họng chuyền đến cơn điên loạn. Tôi lớn tiếng quát. không ngừng vặn tay nắm cửa không chịu mở ra:
-Khốn nạn! Mở cửa cho bố mày!!!
Không còn kiên nhấn, tôi điên cuồng đập tay vào cảnh cửa khép kín không kẽ hở. từ bên kia cánh cửa truyền đến cái âm giọng giễu cợt trêu người:
-Ngủ đi chồng yêu! Mai chúng ta đi biển nhé!
-Bố mày không đi!!! Mở cửa ra!!!
-Chiều “vợ” một tẹo mà cũng không được, keo kiệt thế! Dù sao mấy ngày nữa anh cũng đâu có làm gì. Coi như tôi năn nỉ anh đấy!
Lần đầu tiên tôi thấy Huyền Mai hạ giọng cầu xin ai đó. Ở công ty, cô ta luôn là một ả hồ ly quyến rũ đàn ông nhưng được cái công việc nhanh nhạy hiểu ý người khác. Hiện tại lại dùng chất giọng trầm ấm cầu xin một buổi đi biển với kẻ mình ghét nhất. Thực ra cô ta muốn gì?
Thôi thì thuận ý cô lần này! Chơi xong thì bàn chuyện bỏ đứa bé cũng không sai trái gì!
Nghĩ thế nên tôi đã rất nhanh nhận lời. Ả cũng ngoan ngoãn bỏ đi nhưng vẫn không chịu mở cửa cho tôi. Như thể sợ tôi đêm đến lẻn ra ngoài giết mình. Đúng là đàn bà!
Không đi ngủ ngay, tôi một lần nữa ngồi vào bàn làm việc, mở latop tìm kiếm một bãi biển ít người lại gần đây. Chẳng có kẻ điên nào đi biển vào mùa đông chỉ vì thích cả! Hơn thế tôi chưa từng đi du lịch hay chơi bời ở đâu đó. Cả cuộc đời tôi từ trước đến nay chắc chỉ có công việc. Thật sự là tôi chẳng biết nên làm gì ột cuộc đi chơi!
***


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận