Đổi Mệnh

An Quốc Công vốn muốn lập tức đứng ra can ngăn, nào ngờ Phạm Trác nhanh hơn ông một bước, quỳ trước mặt hoàng thượng, lấy một lí do tầm thường đến không thể tầm thường hơn:

“Thưa bệ hạ, nữ nhi của thần tài mạo không đủ, không xứng đáng làm Vương hậu, xin hoàng thượng suy xét.”

Ngừng một chút, Phạm Trác ngẩng đầu, mang ánh mắt cầu khẩn nói tiếp:

“Thần nay chỉ còn một đích nữ duy nhất, chỉ hy vọng khuê nữ ở cạnh mình lúc về già, xin bệ hạ thành toàn.”


Nói xong dập đầu thật mạnh.

Quan viên bên dưới bàn tán xôn xao, ai cũng biết Phạm Trác không có con nối dòng được nữa, nếu đích nữ duy nhất của người ta bị gả đi xa, nói thế nào cũng thấy ép người quá đáng. Đã nghe qua “chó cùng dứt dậu” chưa, một người khi điên cuồng lên không biết sẽ làm ra chuyện gì đâu. Tuy nói nhận con thừa tự vẫn được, nhưng xưa nay có ai muốn thế, trong khi người ta còn khuê nữ sờ sờ ra đấy, bắt rể là chuyện hợp tình hợp lý.

Hoàng thượng vốn định chấp nhận lí do của Phạm Trác, nói vài lời an ủi để ông ta lui xuống thì Thất hoàng tử đã đứng ra cho ông sự kinh ngạc lớn hơn nữa.

“Phụ hoàng, nhi thần có chuyện muốn cầu xin. Chuyến đi săn lần trước nhi thần từng đánh bại bộ tộc Cát Nhĩ, được phụ hoàng ban thưởng một ân huệ. Nay nhi thần cả gan xin phụ hoàng ban hôn cho nhi thần cùng Uyển Lâm, con gái của Lễ Bộ Thượng Thư Phạm Trác.”

Hoàng thượng nheo mắt nhìn đứa con thứ bảy của mình như có điều suy nghĩ, sau đó tức giận quát lớn:

“Được, giỏi lắm lão Thất. Nếu ngươi đã muốn tự quyết định chung thân đại sự, trẫm sẽ ân điển cho ngươi.”

“Người đâu, theo ý chỉ của trẫm, Thất hoàng tử phong làm Nhàn vương, Phạm Uyển Lâm, con gái Lễ Bộ Thượng Thư Phạm Trác làm Nhàn vương phi, ban cho Nhàn vương đất phong ở Tế Châu, nội trong một tháng lập tức xuất phát đến đất phong, không có ý chỉ của trẫm không được trở về.”


Hoàng thượng tức giận ngút trời, bá quan văn võ cúi đầu câm như hến, Thất hoàng tử lần này xem như thất sủng thật rồi.

Tin tức rất nhanh truyền đến phía nữ quyến, Hoàng hậu là người đầu tiên hay tin, nghe cung nữ thân tín có chuyện muốn bẩm báo, Hoàng hậu viện cớ rời khỏi yến hội. Dù sao trong lòng bà cũng đã có nhân tuyển cho vị trí Tam hoàng tử phi, cần gì ngồi ở đây mất thời gian.

Về sau khi mọi chuyện kết thúc, Hoàng hậu hối hận không thôi, nếu bà không rời khỏi sớm như thế, mọi chuyện biết đâu chừng vẫn có thể cứu vãn được.

Đại công chúa nhìn Hoàng hậu đi khuất, cảm giác ta đây lớn nhất nơi này liền bành trướng. Những tiểu thư khác tụm năm tụm ba trò chuyện, làm thơ, có người khoe tài nghệ đánh đàn, nhưng tuyệt nhiên không ai dám đến gần Đại công chúa.

Hiển nhiên các nàng đã xem thường Đại công chúa, nàng ta là ai chứ, một nữ nhân lòng dạ độc ác, chuyên gây sự khắp nơi. Tuy nhiên, lần này Đại công chúa đã gặp được đối thủ lớn nhất, nữ nhân trực tiếp khiến nàng ta rơi vào kết cuộc thê thảm, con gái cưng của Trấn quốc tướng quân mới vừa trở lại kinh thành - Liễu Y.


Liễu gia nhiều thế hệ trấn giữ biên cương Đại Xuyên, đời sau tài năng đều không bằng đời trước, ngược lại sự kiêu ngạo chỉ có hơn chứ không kém. Sở dĩ hoàng đế luôn nhẫn nhịn Liễu gia đó là vì họ trung lập, căn cơ ở trong quân vững chắc, một sớm một chiều khó mà lật đổ.

Nay con gái của họ Liễu Y được phụ mẫu mời thầy về dạy dỗ, tinh thông cầm kỳ thi họa, phụ thân Liễu Y còn thường xuyên tiếp xúc với thế lực của các hoàng tử, chuẩn bị lựa chọn đứng vào hàng ngũ, thử hỏi hoàng đế sao có thể ngồi yên.

Lần này để cả gia đình Liễu Y hồi kinh, hoàng đế muốn xem thử, gan của bọn họ lớn đến đâu, giang sơn này là của họ Phương ông hay là họ Liễu.

Liễu Y ở trong yến tiệc muốn bộc lộ tài năng, đáng tiếc nàng ta tài nghệ không bằng người, đang muốn phát tác tại chỗ thì Đại công chúa đã đi đến.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận