Bây giờ đã là nửa đêm, sông Nile hôm nay cũng không yên bình như mọi lần, nó dường như cũng đang nổi lên cùng với người dân mà nó hằng bao bọc bấy lâu nay. Mặt trăng cũng đau lòng mà dần dần lẩn trốn sau mấy đám mây. Chập chờn đâu đó xác mấy con côn trùng la liệt.
Đêm nay Ai Cập khói lửa rực sáng.
Trái với sự hỗn độn của chiến tranh bên ngoài, ở một ven bờ khá hoang vu, cách sông Nile một khoảng đủ gần, có một cái chòi nhỏ nhưng vô cùng kín đáo, được thắp sáng bởi một ngọn đuốc nho nhỏ, leo lét và mấy cái đèn dầu thực vật lạ lùng do cô gái tóc vàng tự chế, thực ra nó chỉ đủ để nhìn thấy rõ đồ vật, chứ không thể lan rộng cho bên ngoài biết nơi đây có người, bên trong phòng duy nhất đã để sẵn một lò sưởi nhỏ cùng với vài bình hương, giường cũng được chuẩn bị rất chu đáo. Carol ăn mặc đơn giản ngồi sẵn trên chiếc ghế kề bên lo âu chờ đợi cùng với một vị đại phu trẻ tuổi, Hassan. Mấy lính hộ vệ đứng rải rác ẩn mình trong mấy bãi lau sậy chung quanh.
Xuôi theo dòng chảy, Atorat cùng đội thủy binh Ai Cập đưa Asisu đến gần căn chòi đó, tuy nhiên theo như giao ước, Atorat phải trao lại cô gái trên tay cho đội thủy binh chứ không được trực tiếp đưa vào. Đến giờ phút này, hắn vẫn không biết Asisu là ai, có địa vị cao quý như thế nào, chỉ mang máng biết nàng là tiểu thư quý tộc bị hại trong chiến tranh. Sau khi giao lại nàng cho đám thủy binh run như cầy sấy mỗi lần nhìn hắn, Atorat quay lưng đi về hướng ngược lại. Từ giờ phút hoàn thành giao ước cuối cùng này, Minoa được xem là chính thức nằm trong tay hắn.
Asisu cả người ướt sũng và hôn mê bất tỉnh, máu từ lòng bàn tay tan vào trong nước sông đang dẫn dụ mấy con cá sấu bằng mùi tanh của nó. Bình thường khúc sông này không nhiều cá sấu, nhưng nếu có món ngon thì chúng sẽ không ngần ngại tập trung đông đủ. Vì trời quá tối nên thủy binh không hề thấy rõ được thứ gì sắp bu lại gần mình, họ chỉ thi thoảng giật mình quay lại phía sau và có cảm giác như ai đó đang nhìn mình. Kỳ thực chỗ này chỉ còn không đầy một dặm là đã tới căn chòi, nhưng vì không còn một người dẫn đầu mạnh mẽ như Atorat đảm bảo nên họ đâm ra sợ đủ thứ trên đời.
Ngay khi người đầu tiên trong đám thủy binh đặt chân lên bờ, thì bỗng có tiếng đốp nước thật mạnh từ phía cuối hàng, tất cả đều giật bắn mình quay vội lại, liền có một tiếng cắn xé lớn khác ràn rạt trong làn nước lạnh. Bọn họ đều rút vũ khí, vây quanh người đang ôm nữ hoàng, đôi mắt cố gắng mở lớn hết cỡ. Ngay trong dòng sông lạnh ngắt và không gian đen hui hủi, mấy cây lau xào xạc và động tĩnh không rõ nguyên do, như vậy chẳng khác nào đang bị thần chết vờn xung quanh, nếu có chiến đấu chả khác nào đánh vào hư vô.
Tiếng đốp nước lại vang lên, họ cố gắng gọi tên từng thành viên nhưng rồi chỉ đáp trả lại là sự yên lặng đến đáng sợ. Họ cố gắng áp sát vào Asisu, chậm chạp từng bước một dè chừng, cố gắng đưa nữ hoàng lên bờ nhanh nhất. Càng lúc mùi máu càng tăng cao, nồng đậm như trái chín đầu mùa, cái thứ mềm mềm mà hình như có gai lướt qua da thịt một người, vị thủy binh này la toáng lên khiến mấy người còn lại cũng cuống lên theo và hầu như mất đi vẻ bình tĩnh đang hết sức níu giữ từ nãy đến giờ.
Ngay khi dội lên tiếng đao kiếm chém tán loạn trong nước, mấy hộ vệ đang ẩn trong đám lau bắt đầu xuất hiện, quan sát tình hình và trợ giúp. Carol cùng Hassan cũng chạy ra bên ngoài xem xét tình hình, lúc này, ánh lửa từ ngọn đuốc hai người cầm ra mới trở thành nguồn sáng yếu ớt duy nhất. Mọi chuyện khả quan hơn khi người ta nhìn thấy được, nhóm thủy binh liên tục dùng kiếm kết hợp với cung tên được bắn từ trên bờ xuống, Carol chết sững người trước cảnh tượng kinh hoàng này, một vài lính thủy binh đã bị chúng xé xác, còn chị Asisu lại đang bị bao vây. Lát sau, bọn chúng tản ra dần, nhưng không từ bỏ cơ hội đớp mồi, những người trên bờ quyết định lao mình xuống một phen. Cuộc đấu giữa người và vật rất kịch liệt, có mấy con bị đâm vào giữa đầu mà chết, có con lại vũng vẫy giữa ba bốn người. May mắn thay, Asisu đã được lên bờ cùng người cuối cùng cũng được cứu thoát. mặc kệ có chuyện gì xảy ra, bọn họ bắt đầu đốt những cây đuốc lớn rồi ném về phía bầy cá sấu đang nhăm nhe muốn lên bờ.
Carol vừa chạy vừa nắm tay Asisu vào trong căn chòi, cứ nghĩ mọi chuyện sẽ ổn, chỉ cần nhờ Hassan kiểm tra lại sức khỏe cho chị sau khi chị nhảy vào nguy hiểm như vậy cho đảm bảo, nào ngờ tự dưng trên bàn tay lại có vết thương, người thì bất tỉnh, rồi còn lũ cá sấu. Sau khi Asisu được bế cẩn trọng nằm lên giường, Carol vừa khóc vừa hối thúc Hassan xem xét, bản thân chuẩn đi bị nước ấm. Vừa ra đến cửa, một tên lính chạy vào bẩm báo:
_Hoàng phi, nữ hoàng Asisu đã đến đây, theo như kế hoạch phải bắn pháo hiệu...
_Ngươi bắn gì thì bắn đi, ta không có tâm trạng quan tâm mấy việc đó nữa.
Nói xong, Carol chạy đi kiếm nước sạch, không ngoái đầu nhìn tên lính lấy một lần.
Pháo hiệu được bắn lên cao, từ chỗ hành làng thần điện bên đại điện thành Giza có thể nhìn thấy rất rõ, Ari đứng ngẩng đầu quan sát mỉm cười với tướng quân Nakuto, việc dụ dỗ mở các cuộc vui thâu đêm và vấn đề hạ độc cho quan quân Babylon đã hoàn thành tốt đẹp từ yến tiệc tối nay, nữ quan Nafutera cũng đã lo liệu bọn quân canh ở biên giới, từ lúc tiệc tàn đến tận bây giờ họ đã đi qua đi lại lo lắng ngóng đợi rất lâu, Nakuto gật đầu ra hiệu bắt đầu cuộc tấn công giành lại tự do cho Hạ Ai Cập.
Khoảng hai canh giờ sau, trong căn chòi cũ kỹ ven sông, cô gái tóc vàng và đại phu đang ngồi túc trực bên giường vị nữ hoàng còn đang hôn mê, vết thương trên bàn tay được xử lý gọn ghẽ và băng bó chu đáo. Lúc nãy khi kiểm tra, Hassan đã vô cùng ngạc nhiên vì vết thương khá sâu, nhưng nhờ có nước sông Nile rửa trôi mà nó không bị nhiễm trùng, ngược lại còn dễ dàng cho đại phu cầm máu, Carol thở phào nhẹ nhõm khi biết người mẹ sông Nile vẫn đang che chở cho con cái mình. Tuy nhiên, Hassan còn phát hiện ra một chuyện, hắn nói nhỏ gì đấy với Carol và cả hai cùng mang một gương mặt ngạc nhiên, thoáng chút trở nên lo lắng.
_Có lẽ nữ hoàng đã chuẩn bị từ trước, bà ấy vẫn muốn bảo vệ nó.
_Cũng phải, may mà không sao cả. Tuy hôn mê nhưng không phát sốt.
_Thần đi chuẩn bị thuốc.
_Anh đi nhanh đi Hassan.
Hassan đi ra ngoài nấu thuốc, ôm theo một mớ đồ ướt nặng trịch và mấy tấm vải mềm Asisu dùng để đỡ người. Carol ngồi lại chăm sóc cho chị, cứ như vậy cho đến rạng sáng ngày hôm sau.
Một ngày mới không bình yên lại đến, Carol vẫn chưa nghe bất kì tin tức gì quân lính báo lại, Asisu cũng chưa tỉnh, Hassan đã đi nấu một bát thuốc mới, cô đi ra ngoài để hít thở không khí. Xem ra hôm nay trời rất muốn mưa, Carol giật mình khi nhìn tàn tích từ vụ việc tối qua, bãi lau đã bị lửa bén thiêu rụi, một vài mảnh vải dính máu trôi lên bờ, và cá sấu nằm ngửa phơi thây, cảm thấy buồn nôn bèn quay lưng đi vào nhưng vừa kịp lại thấy được một vật nên chạy ngay đến đó kiểm chứng. Áo choàng của Nebanon và viên ngọc đính trên vương miện Pharaoh bị rơi ra, cô không khỏi xanh mặt.
Đến giữa trưa, Carol càng lúc càng lo lắng khi vẫn không nhận được tin tức gì, khung cảnh yên bình đến đáng sợ. Nhưng Asisu đã có dấu hiệu trở mình và tỉnh lại. Carol mừng rỡ, có một tia phấn chấn trong lòng.
_Chị, chị đã tỉnh.
_Đã lúc nào rồi?
_Đã giữa trưa, pháo hiệu cũng đã bắn đi từ nửa đêm qua.
_Vẫn an toàn chứ.
_Chị, chị không nên mạo hiểm như vậy.
_Vẫn an toàn chứ?
_Dạ, rất may, vẫn ổn.
Asisu thở dài, đôi môi trắng bệch ngồi dậy trong lúc Carol dìu nàng dựa vào gối bông.
_Đừng nói chuyện ta còn sống ra ngoài.
_Nhưng chị.
_Chúng ta đã thỏa thuận, như vậy sẽ tốt cho cả đôi bên.
_Dạ, em đã dặn dò xuống.
_Được rồi.
Hassan mang một chén thuốc nghi ngút khói bên ngoài vào cùng một vài quả trứng gà được luộc chín. Carol đỡ Asisu uống thuốc, ăn uống chút đỉnh rồi lại tiếp tục ngủ nghỉ. Nhưng vì quá lo lắng, rốt cuộc chỉ nằm nom được thêm một canh giờ, Asisu lại ngồi dậy và hối thúc Carol đi nghe ngóng tình hình. Cuối cùng, họ quyết định chuyển sang một nơi khác gần hoàng cung hơn.
- -- ------ -----
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...